Chương 57

Ngày triển lãm nhϊếp ảnh Le. Photographers Club chính thức khai mạc, Thẩm Thần đã dậy rất sớm.

Chín giờ sáng, những người đam mê chụp ảnh và các nhϊếp ảnh gia nổi tiếng đã đến tham dự, Thẩm Thần cùng mọi người đợi sẵn cùng Doãn Lễ tiếp đón ở khu vực triển lãm ảnh. Sau một buổi sáng bận rộn, Thẩm Thần cuối cùng cũng bớt chút thời gian để nghỉ ngơi.

Đạt Bắc và Vĩ Văn mang cơm đến giúp cậu, nhưng trong lúc ăn cậu có chút lơ đãng.

"Tiểu Thần, có phải cậu mệt quá không?" Vĩ Văn hỏi.

Thẩm Thần: "Không, không có mệt."

"Nhưng sao nhìn cậu có vẻ không vui?"

"Không phải không vui, chỉ là....." Thẩm Thần mỉm cười nhàn nhạt: "Chỉ là đang chờ một người, nhưng mà không biết hôm nay anh ấy có đến hay không."

"A, ai vậy? Là bạn trai của cậu sao!"

Thẩm Thần không phủ nhận: "Ừ."

"Nhưng hôm nay là ngày diễn ra sự kiện quan trọng trong cuộc đời cậu, vậy mà anh ta lại không lại đến? Thật quá đáng."

Thẩm Thần nghe thấy người khác chỉ trích Lục Tranh, vội vàng giải thích: "Không phải, là vì anh ấy có việc, có chuyện khẩn cấp, không phải không muốn tới đây."

Vĩ Văn chớp chớp đôi mắt: "Khụ, sẽ không giống như chuyện lần trước ở Tây Tạng chứ? Trong phim cũng như vậy?"

Thẩm Thần: "A.....Cũng không rõ."

"Nếu đúng thật như vậy thì không thể trách anh ta, dù sao so với bọn họ thì chuyện của chúng ta vô cùng nhỏ." Vĩ Văn thở dài: "Nhưng mà tôi cảm thấy công việc của bọn họ quá nguy hiểm, Tiểu Thần, cậu có lo lắng không?"

Lo lắng, đương nhiên là rất lo lắng, lo lắng đến nỗi mỗi giây mỗi phút đều nhớ đến anh, muốn anh lập tức trở về an toàn, muốn anh an toàn xuất hiện đứng trước mặt cậu.

"Tôi tin tưởng anh ấy." Thẩm Thần cười nhạt một tiếng, đem những bất an thu về đáy lòng: "Anh ấy có thể giải quyết tất cả mọi thứ."

"Ừ, đúng!" Vĩ Văn vỗ vỗ bả vai Thẩm Thần: "Hơn nữa, cuộc triển lãm ảnh của chúng ta không phải chỉ có hôm nay, vẫn còn mấy ngày nữa, nói không chừng mấy ngày nữa anh ấy sẽ trở về kịp."

"Ừ."

Buổi chiều Thẩm Thần thấy thoải mái hơn rất nhiều, bởi vì về sau không cần phải tiếp đón khách quý, cậu chỉ cần xem các bức ảnh là được.

Tống Từ cùng Trúc Lan Khuê đến gặp cậu, hai người ra vẻ cao thâm mà bình luận sâu sắc về các bức ảnh, bị Thẩm Thần trợn trắng mắt kéo lại.

"Được rồi, được rồi, các cậu xem là được rồi, nói cái gì vậy."

"Nhưng nếu tớ không nói làm sao người ta sẽ nghĩ rằng tớ là cao thủ." Trúc Lan Khuê cười hì hì: "Hôm nay thân phận của tớ là nhϊếp ảnh gia nổi tiếng."

Tống Từ: "Này có phải cậu đã nói sai rồi không, mới vừa rồi nói tớ là nhϊếp ảnh gia nổi tiếng, còn cậu là trợ lý của nhϊếp ảnh gia nổi tiếng."

Trúc Lan Khuê: "Biến đi, ai là trợ lý của cậu."

Thẩm Thần buồn cười: "Hai người các cậu đủ rồi, để người khác nghe được có xấu hổ hay không."

"Da mặt tớ dày, cậu không cần quan tâm." Nói xong, Trúc Lan Khuê nhìn đồng hồ: "Phải rồi, còn nửa tiếng nữa sẽ kết thúc ngày hôm nay, để ăn mừng thành công của cậu ngày hôm nay, muốn ăn cái gì, tớ sẽ mời."

Thẩm Thần: "Tớ mệt lắm, chỉ muốn trở về nghỉ ngơi."

"Ôi, có mệt cũng phải ăn cơm, nhất định phải ăn."

Tống Từ: "Cậu ấy nói đúng, ăn cơm xong sẽ đưa cậu trở về nghỉ ngơi."

Cuối cùng cũng không chịu nổi sự nhiệt tình của hai người họ, ít phút nữa triển lãm sẽ kết thúc, Thẩm Thần nói với Đạt Bắc sau đó cùng bọn họ rời đi.

Ba người sóng vai đi ra, Tống Từ và Trúc Lan Khuê đang thảo luận sẽ đi đâu để ăn cơm, Thẩm Thần lười xen vào đi theo bên cạnh. Lúc này cậu cảm thấy có chút mệt mỏi, suy nghĩ cũng có chút loạn. Cậu đang suy nghĩ sẽ trở về trường học hay căn hộ, sau một hồi lại nghĩ hôm nay có người thích tác phẩm của cậu hay không....

Trong lúc lơ đãng, mắt nhìn thoáng qua.

Đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một người đứng bên cạnh bồn hoa, ánh nắng buổi chiều chiếu rọi trên người anh, không mềm mại, không ôn hoà, chói mắt như thể giây tiếp theo có thể khiến cậu rơi nước mắt.

Thẩm Thần cảm giác trái tim mình kịch liệt dao động, sau một hồi vui sướиɠ, cậu không nói nên lời.

Cậu bất động một lúc, cứ như vậy mà nhìn anh, nhìn anh bụi bặm mệt mỏi, cũng nhìn anh cả người đầy vinh quang.

"Tiểu Thần, cậu chọn đi. Cậu muốn ăn món Nhật hay là bò bít tết?" Trúc Lan Khuê và Tống Từ thương lượng mãi cũng không xong, quay đầu đem vấn đề này vứt cho Thẩm Thần.

Nhưng sau khi hỏi xong đã thấy Thẩm Thần hồn lạc trôi đâu rồi đang nhìn về một hướng khác. Trúc Lan Khuê buồn bực, nhìn theo ánh mắt của cậu.

"Con mẹ nó? Sao anh ấy.....Này Tiểu Thần!"

Trúc Lan Khuê lời còn chưa nói xong liền nhìn thấy Thẩm Thần vẫn đứng ở bên cạnh đột nhiên chạy về phía trước, cậu không nói lời nào, tựa như một cơn gió chui vào lòng Lục Tranh cách đó không xa.

"Được.....Cũng không cần đi ăn món Nhật hay thịt bò bít tết, nhà ai người nấy về mà tìm mẹ của người nấy."

Tống Từ nhìn hai người đứng cách đó không xa, thu hồi tầm mắt: "Này, cậu cũng không đi ăn à."

"Không đi không đi, tớ nghĩ, Đường Tranh nhất định cũng đã trở về."

"Oh shit......Trúc Lan Khuê cậu có nhân tính hay không."

.........

Thẩm Thần ôm chặt đến mức gần như cả người dán chặt trên người Lục Tranh, cậu gắt gao ôm cổ anh, dùng sức giống như không xác định được người trước mắt thực sự đã đến.

Lục Tranh sờ sờ đầu cậu, giọng nói nhàn nhạt: "Làm sao vậy? Anh trở về quá bất ngờ à?"

Thẩm Thần không lên tiếng, qua một hồi lâu cậu mới buông tay ra, nhìn anh từ trên xuống dưới mà đánh giá: "Anh có bị thương không?"

Lục Tranh hơi nhếch môi, biết là cậu lo lắng cho anh: "Không có, anh rất tốt."

Trái tim lơ lửng của Thẩm Thần cuối cùng cũng buông xuống: "Anh đi đột ngột, không biết anh sẽ đi đâu, không biết có nguy hiểm hay không, em......."

"Tiểu Thần." Lục Tranh trấn an nói: "Anh không sao."

Thẩm Thần rủ mắt: "Vâng....."

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Bộ dáng đầy tâm sự của chàng trai nhỏ khiến Lục Tranh tự trách bản thân mình. Quả nhiên, chuyện lần trước ở Tây Tạng đã để lại bóng ma tâm lý cho cậu.

"Vội vàng đi nhanh là vì hôm nay phải đến trước giờ đóng cửa." Lục Tranh không nghĩ khiến cậu vẫn luôn ở trong trạng thái này, vì vậy vội chuyển đề tài: "Lúc trước đã đáp ứng với em sẽ đến, cũng may là không thất hứa."

"Không cần phải vội, dù sao cũng còn mấy ngày nữa." Thẩm Thần quay đầu lại: "Anh thấy đấy, hôm nay đã kết thúc rồi, không còn ai nữa."

"Vậy là anh không được xem, cũng xem như đã thất hứa?"

Thẩm Thần cười một cái, tâm tình cũng lắng xuống: "Không tính, anh trở về là tốt rồi."

Sau đó, Thẩm Thần đã lấy lại tinh thần cuối cùng cũng nhớ tới cuộc hẹn ăn cơm với Trúc Lan Khuê cùng Tống Từ, nhưng khi quay đầu nhìn lại, hai người kia mắt như hiểu rõ mà đã rời đi.

Thẩm Thần cũng không cần nghĩ buổi tối về trường học hay căn hộ, trực tiếp ngồi lên xe Lục Tranh.

Ăn cơm xong, hai người họ trở về căn hộ.

Thẩm Thần hôm nay đúng là rất mệt, tắm rửa xong chỉ mới bảy giờ, thế nhưng cậu vừa nằm lên giường đã ngủ mất.....

Lục Tranh từ phòng khách đi đến phòng của Thẩm Thần liền nhìn thấy một người nằm trên giường đang ngủ ngon lành. Anh sửng sốt một chút, khẽ cười. Sau đó anh đi đến đắp chăn cho cậu, yên lặng rời khỏi phòng.

Thẩm Thần ngủ không bao lâu, cũng chưa tới lúc bình minh.

Sau khi tỉnh lại nửa chừng, đầu cậu có chút mơ màng, đèn trong phòng đã tắt, không có ánh trăng bên ngoài cửa sổ, chỉ có ánh đèn đường mơ hồ rọi vào.

Cậu lấy di động nhìn thoáng qua, đã 00 giờ 40 phút.....

Trở về thế nhưng lại ngủ lúc nào không hay?

Thẩm Thần xuống giường, cũng không bật đèn, theo một chút ánh sáng bên ngoài cửa sổ mở cửa phòng.

Cậu nhìn thoáng qua căn phòng Lục Tranh, tối tăm, đã muộn như vậy, chắc anh cũng đã ngủ rồi.

Thẩm Thần ho một cái, đi đến phòng bếp rót nước uống.

Nửa đêm tỉnh lại cổ họng rất khô khốc, lúc này uống xong ly nước, cuối cùng cũng xua tan cảm giác khó chịu.

"Sao lại tỉnh rồi?"

Đột nhiên, một giọng nói hơi bất ngờ phát ra từ phía sau.

Thẩm Thần quay đầu lại, chỉ thấy Lục Tranh mặc bộ đồ thoải mái đứng ở cửa phòng bếp, nhìn anh không giống như vừa mới tỉnh, mặt mày tỉnh táo, quần áo chỉnh tề, một tay cho vào túi, một tay cầm ly thuỷ tinh.

Thẩm Thần: "Không biết vì sao lại tỉnh....Anh, sao anh còn chưa ngủ?"

Lục Tranh đi tới, đặt ly thuỷ tinh xuống: "Có chút việc phải giải quyết, vẫn luôn ở trong thư phòng."

"Ồ, em cứ nghĩ anh ở trong phòng."

"Trong phòng không có ai, có việc gì để làm đây." Lục Tranh tới gần cậu, lặng lẽ mỉm cười một cái: "Em chạy về phòng em để ngủ, một chút biện pháp bắt em cũng không có."

Thẩm Thần trên mặt đã nóng lên, nâng mắt nhìn anh.

Anh cũng cúi đầu nhìn cậu, trong mắt anh nhàn nhạt ý cười, nhưng ở trong bóng tối, đôi mắt đen tựa như mang theo một tia du͙© vọиɠ nào đó không thể che dấu.

Thẩm Thần không chống cự nổi ánh mắt này của anh, nhưng cậu cũng không nghĩ sẽ rời đi, cậu do dự, thấp giọng nói: "Vậy có muốn hay không đợi lát nữa em.....Đi về phòng anh ngủ."

Vừa dứt lời, Lục Tranh đột nhiên nắm chặt cổ tay cậu, Thẩm Thần dừng lại một chút, cả người đã bị anh giam giữ ở bên tủ lạnh.

"Được nha." Lục Tranh thu lại ý cười, cúi đầu hôn lên môi cậu.

Nỗi nhớ nhung và ham muốn tựa như củi khô vừa châm lửa liền cháy, anh đắm chìm giữa răng môi của cậu, nóng bỏng, phóng túng, câu dẫn khiến lưỡi cậu phát đau.

Nhưng Thẩm Thần không đẩy anh ra, cậu cũng nhớ anh, nhớ đến anh mà ngày đêm bất an. Cậu dùng sức đáp lại anh, dựa vào l*иg ngực nóng bỏng của anh, cảm nhận lễ rửa tội đầy bão tố.

Chậm rãi, đôi môi anh di chuyển đến cổ cậu, hơi thở nóng bỏng phả lên da thịt cậu khiến cả người cậu mềm nhũn.

"Ưʍ....." Âm thanh nho nhỏ truyền ra từ cổ họng, cậu hơi nghiêng mặt, đỏ mặt mà cắn môi, anh lại nghe được da đầu liền run lên, hạ môi mà tìm kiếm, cảm nhận xương quai xanh, vai....Bị đôi môi anh cắи ʍút̼, hơi đau một chút, từ tận xương tủy lan tràn cả mình mẩy đều đau nhức.

Bởi vì đi ngủ, bộ đồ Thẩm Thần mặc quá dễ để người khác ăn đậu hủ, chỉ cần kéo một bên áo thì bên kia cũng rớt xuống, đồ cậu mặc bên trong, chỉ còn một quần lót nhỏ.

Vì vậy mà Lục Tranh thấp mắt nhìn thấy phía dưới xương quai xanh của cậu hai điểm đỏ hồng xinh đẹp, đầy cám dỗ khiến người ta phạm tội, nhìn vào nơi đó liền có một chút nôn nóng.

"A!"

Anh đột nhiên cắn vào một bên ngực cậu, mà ở bên kia, bàn tay anh chạm vào nơi vị trí trái tim cậu, như thể muốn cảm nhận điều gì đó qua ngực của cậu vậy. Thẩm Thần cảm thấy có chút khó thở, cơ thể bị điều động khiến tâm tình cậu trở nên điên đảo, chỉ có thể bám vào người anh, mới không khiến cho cơ thể đã mềm mại ngã xuống.

"Ưm a....."

Động tác của anh ngày càng dữ dội hơn, Thẩm Thần đưa tay để đẩy anh ra nhưng lại bị anh đẩy ngược lại ra phía sau, đối phó với chàng trai nhỏ như Thẩm Thần rất dễ dàng, một tay giữ hai tay cậu lại đảm bảo cậu không thoát ra được.

"A.....Được rồi, anh Lục Tranh, đừng mà....."

Lục Tranh ngước lên tìm đến môi cậu, một bàn tay từ trên ngực cậu từ từ di chuyển xuống dưới, qua mép qυầи ɭóŧ, xuyên thẳng vào trong, chạm vào nơi đã ẩm ướt tinh tế.

"Ưʍ........" Thẩm Thần trong vô thức kẹp lấy tay anh, khẽ vặn vẹo muốn né tránh, lại khiến ngón tay anh đưa vào càng sâu mà khẽ cào nhè nhẹ, tựa hồ vô tình, hoặc cố tình tiếp tục lặp lại.

Thẩm Thần thở gấp, giọng nói mang theo tiếng nức nở: "A.....Ưʍ......Em......Đừng mà....."

Lục Tranh không nghe lời này của cậu, một tiếng âm thanh này của cậu đã sớm khiến anh hận không thể ra tay mạnh hơn, thô bạo hơn một chút......Làm cho cậu khóc càng tốt.

Động tác nhu hoà càng trở nên mạnh mẽ cứng rắn, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Thẩm Thần càng không chịu nổi, chỉ cảm thấy thân thể như bị sóng biển không ngừng đánh úp, cậu không khống chế thêm được nữa.

"A!"

Thời điểm đó, trong nháy mắt thân thể đạt đến cao trào, đại não đột nhiên bùng nổ trong giây lát, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt giữa hai chân lan ra ngay lập tức.

Cậu hít sâu một hơi, cơ thể run rẩy, một dòng nước tiết ra, chảy vào lòng bàn tay anh. Lục Tranh không cho cậu thời gian để thở, sau khi cởi bỏ sự trói buộc ở trên cơ thể, sau khi chịu đựng vất vả, thoáng chốc bế cậu chống đỡ lên tủ bát để chân cậu kẹp vào bên hông anh.

Một giây sau, chiếc qυầи ɭóŧ đáng thương bị kéo ra, chống đỡ, hung hăng xỏ xuyên qua.

"A! Ưʍ..."



Thẩm Thần vẫn còn đang trong dư âm cao trào, cả người đã lên đến đỉnh cao nhạy cảm, đột nhiên bị xỏ xuyên qua, cảm giác tựa hồ bị đẩy lên một tầng, trướng đau nhức, nhưng lại khiến cho cậu toàn thân run rẩy.

"Tiểu Thần....."

Lục Tranh thì thầm bên tai cậu, nhẹ nhàng hôn lên tai cậu, nhưng ở nơi đó động tác lại tương phản hoàn toàn, hung hăng va chạm, xuống tận gốc rễ.

Nhớ cậu......Rất nhớ cậu.

Mỗi khi đêm vắng, nhớ cậu đến mức như muốn mạng mình. Mắt Lục Tranh đã đỏ lên, hoàn toàn không chịu đựng nỗi những nhớ nhung của mình suốt nhiều ngày qua.

"Tiểu Thần, thả lỏng nào....."

Hai mắt Thẩm Thần đã sớm mong lung ướŧ áŧ, căn bản không nghe thấy anh nói gì, choáng váng, mê loạn trong trận tình triều.

Kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt lần lượt từng đợt kéo tới, cậu bị đưa lên cao, khó nhịn hét lên thất thanh, đột ngột co rút. Lục Tranh gần như suýt chút nữa đã đầu hàng, anh nhíu chặt lông mày, đem cậu bế từ trong phòng bếp đi ra ngoài.

Trong túi nilon có đựng mấy cái bαo ©αo sυ đã mua cách đây không lâu, Lục Tranh vừa bế Thẩm Thần vừa đi đến lấy một cái liền trở về.

Thẩm Thần vẻ mặt như mèo con thỏa mãn tựa đầu vào vai anh, thẳng cho đến khi anh đột nhiên rút ra, đưa tay nắm ở eo cậu, đem cậu xoay người đặt xuống áp vào mặt bàn.

Mặt bàn có chút lạnh, thời điểm bị ngã xuống Thẩm Thần co rụt lại, cậu còn chưa kịp thích ứng thì đã bị một thân thể nóng bỏng ở phía sau đè lên, bàn tay của anh di chuyển từ thắt lưng lên bụng cậu, dừng lại ở hạt đậu đỏ trên ngực cậu.

Thẩm Thần bị anh vuốt ve hô hấp có chút gấp gáp, nhưng lần này anh không vội vàng giống như ban nãy, anh nhẹ nhàng ôn nhu hôn lên lưng cậu, từ trên xuống dưới một chỗ cũng không buông tha.

Hơi thở nặng nề ẩm ướt rơi vào tai cậu, ở trên người cậu mà thô xuyễn thở dốc, Thẩm Thần nghe được trái tim run rẩy, cảm giác tê dại cũng lần lượt đánh ập tới, khiến toàn bộ cơ thể nháy mắt nhạy cảm.

"Tiểu Thần." Giọng anh khàn khàn, dụ dỗ cậu: "Nâng mông lên một chút."

Vật nóng bỏng chống đỡ ở phía sau lưng cậu, chân Thẩm Thần run rẩy: "Em không muốn......"

"Vẫn chưa xong, ngoan." Lúc này giọng nói của anh rất dịu dàng nhưng động tác của anh chẳng hề ôn nhu chút nào, anh nghiền ngẫm vỗ lên mông cậu một cái, âm thanh giòn tan khiến Thẩm Thần vô thố run rẩy.

"Ưʍ..."

"Nhanh nào."

"Anh Lục Tranh....."

Không biết là một tiếng anh này có phải đã kí©h thí©ɧ anh hay anh không còn kiên nhẫn mà chờ đợi, Lục Tranh đột nhiên nâng eo cậu lên, giữ chặt, cúi người vọt vào.

"A......" Lập tức bị kí©h thí©ɧ khiến Thẩm Thần suýt chút nữa khóc nấc lên, cậu gục xuống bàn, hốc mắt đã đỏ, cả cơ thể cũng là một mảnh ửng hồng, Lục Tranh nhịn không được, anh vuốt ve cơ thể cậu, từng giây từng phút mà xông vào bên trong.

Máu toàn thân đang chảy cuồn cuộn, cơ thể sung sướиɠ cùng nội tâm đều thoả mãn khiến cho du͙© vọиɠ của anh tăng vọt, giờ phút này, anh thầm nghĩ đem cậu giày vò cho đến chết!

Trong phòng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng rêи ɾỉ và khóc nức nở của cậu và tiếng thở hổn hển của anh, còn lại là những âm thanh va chạm khiến mọi người mặt đỏ tim đập.

"Bạch bạch bạch..."

"Ah......Ư......A......"

"A......A.....Chậm, chậm lại..... Anh Lục Tranh......"

Thẩm Thần hầu như dựa vào toàn bộ bàn ăn để chống đỡ chính mình, anh không ngừng xâm nhập khiến cậu rốt cuộc cũng không chịu nổi, sự kí©h thí©ɧ dày đặc chồng chất, cuối cùng cậu lại lần nữa sụp đổ.

Thẩm Thần thét chói tai nắm chặt cánh tay anh, cơ thể cậu thắt lại không kiểm soát được, sự siết chặt dữ dội của cậu khiến Lục Tranh không thể nhịn nổi.

Ánh mắt anh sâu thẳm, nặng nề mà đem chính mình ra vào bên trong. Giờ phút này, kɧoáı ©ảʍ theo cột sống vọt lên trên, anh thở dài nặng nề thiếu kiên nhẫn, cuối cùng giải phóng tất cả vọt ra.......

Đêm khuya đã khơi dậy ham muốn của một cặp đôi đã chia cách nhiều ngày, không ai nói lời nào, chỉ có âm thanh ưm ưm cùng hơi thở nặng nề không ngừng vang lên.

Thẩm Thần cả người như một sợi dây cung bị kéo căng, thân thể mảnh mai bị ôm lên, áp lên tủ bát.

Lại lần nữa hung hăng mà xuyên qua......

"A!"

Vẫn rất đau.

Thế nhưng, nội tâm yêu say đắm cùng thân thể khát vọng đã sớm không thể kiểm soát.....

Chưa bao giờ điên cuồng như vậy.

Dù có chết đi chăng nữa cũng như vậy.

Một đường dây dưa, cho đến khi cậu không còn sức lực, cuối cùng trong đêm tối nặng nề, an ổn mà thϊếp đi.

........

Ngày hôm sau tỉnh lại, giọng nói của Thẩm Thần đã khàn đến không được. Trên tủ đầu giường chiếc điện thoại reo không ngừng, Thẩm Thần nhận máy, giọng nói của Vĩ Văn ở bên kia truyền đến.

"Tiểu Thần, bao giờ thì cậu đến đây?"

Những ngày sau không cần phải đúng giờ đến cuộc triển lãm, nhưng là người mới, tốt nhất vẫn nên đến sớm một chút. Vốn dĩ Thẩm Thần nghĩ mười giờ sẽ đến, nhưng khi Vĩ Văn hỏi xong cậu liếc nhìn đồng hồ, lúc này mới phát hiện đã mười một giờ.

Thẩm Thần: "Tôi, tôi ngủ quên...."

Vĩ Văn: "Ra là vậy, không sao không sao, cả ngày hôm qua cậu đã ở bên này, vậy nên rất mệt mỏi, muộn một chút cũng được."

Thẩm Thần: "Vậy nếu thầy Doãn có hỏi, cô nói giúp tôi một tiếng."

"Ừ biết rồi." Vĩ Văn sau khi nói xong dừng lại một chút: "Tiểu Thần giọng của cậu kỳ vậy, bị cảm sao?"

Một bàn tay chạm vào thắt lưng, người vốn dĩ dậy rất sớm thế nhưng hôm nay vẫn còn ngủ ở bên cạnh cậu. Thẩm Thần đỏ mặt kéo tay anh ra.

"Không phải, là do tôi vừa mới tỉnh lại....."

"Ồ vậy cậu chú ý nhé, tôi cúp máy đây."

"Được."

Bàn tay kia lại dò xét lần nữa, nhưng mà lần này không chỉ là vuốt ve, khi Thẩm Thần vừa đặt điện thoại xuống, lập tức bị kéo qua.