Chương 55

Có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Bên trong một căn phòng ở khách sạn, nhiều người nhìn nhau, vẻ mặt đầy nét u sầu.

Trình Yên Chi ngồi ở trên ghế sô pha, mặt không đổi sắc mở Twitter, trên hot search có một đoạn âm thanh được phát ra từ một phóng viên giải trí, mở đầu đoạn ghi âm là phần hài hước của phóng viên, một lát sau, nhân vật chính của cuộc ghi âm xuất hiện.

"Em vẫn luôn nghĩ, nếu như ngày bé người đính hôn với anh là em, có phải sẽ không có chuyện gì với Thẩm Thần hay không, có lẽ anh sẽ thích em hay không,......Anh bởi vì trách nhiệm, cho nên mới đối tốt với cậu ấy, cho nên mới thích cậu ấy, ở bên cậu ấy có phải hay không?"

Im lặng vài giây, một giọng nói của người đàn ông vang lên: "Trình tự của em đã sai rồi, anh ở cùng một chỗ với em ấy, là bởi vì anh thích em ấy, mà sau khi thích em ấy, cho nên mới có trách nhiệm."

"Vì sao? Em quen biết anh trước cậu ấy, chúng ta chơi với nhau từ nhỏ, vì sao anh lại thích cậu ấy mà không thích em?"

"Yên Chi, em uống nhiều rồi."

"Em không có say, anh Lục Tranh em rất hối hận, lúc bé em không nên cao ngạo như vậy, anh Lục Tranh......chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?"

"Em thật sự uống quá nhiều rồi, người đại diện của em đâu?"

"Em muốn biết lý do....."

Trầm mặc một lúc.

Người đàn ông nói: "Lý do rất đơn giản, thích chính là thích, không thích chính là không thích. Hôm nay anh muốn nói cho rõ ràng, anh với em không có khả năng, em không cần phải làm những chuyện vô ích nữa."

"Cái gì?"

"Ngày hôm đó tiệc mừng thọ của ông, ảnh chụp là em cho người chụp tung ra."

"Em....."

"Em làm chuyện này chẳng có ý nghĩa gì cả, nếu còn có lần sau....." Giọng nói của người đàn ông đột nhiên lạnh lẽo: "Anh sẽ không vì phần tình cảm chúng ta quen biết nhau từ nhỏ, cũng không phải chỉ để cho người chặn tin tức thôi đâu."

Giọng nói rất thấp, rất nhạt nhưng từng câu từng chữ khiến người ta nghe rất rõ ràng, Trình Yên Chi là nhân vật của công chúng, vừa nghe liền có thể biết được đó là cô. Về phần giọng nói của người đàn ông kia, từ đoạn ghi âm có thể đoán được đó là người đàn ông thần bí trong scandal của Trình Yên Chi lúc trước.

Ngay khi được phát ra, lập tức xuất hiện một mảng bùng nổ.

Không ai nghĩ rằng người đàn ông bí ẩn vốn cho là bạn trai của Trình Yên Chi hoá ra lại không phải, hơn nữa vụ scandal kia là do Trình Yên Chi tạo ra. Mà trong cuộc ghi âm này, thái độ của Trình Yên Chi cũng rất đáng chú ý, nữ thần trong mắt mọi người lại dây dưa chuyện tình cảm với một đôi tình nhân, điều này không chỉ gợi lên sự hiếu kỳ của công chúng, mà đôi tình nhân kia.....Rốt cuộc là người như thế nào?

"Yên Chi, rốt cuộc chuyện này là sao?!" Người đại diện đau đầu nói.

Trình Yên Chi ngây ngốc nói: "Tôi không biết."

"Sao chị lại không biết, người đó là chị, từ khi nào mà chị lại để bọn họ ghi âm được chuyện này, sự việc này sẽ khiến người hâm mộ nghĩ về chị như thế nào?" Người đại diện không nói nên lời: "Như vậy đi, trước tiên hãy tìm cách chặn tin tức này lại, sau đó đến studio đăng lên Twitter, kiên quyết phủ nhận rằng đây không phải là chị."

Một nhân viên công tác khác nói: "Cũng đã truyền ra rồi, bây giờ chặn lại cũng có ích gì, hơn nữa vừa nghe đã biết người này......"

"Mặc kệ! Tóm lại, phải đem tin tức triệt để chặn lại, tôi đi gọi điện thoại!"

"Được....."

Nhân viên công tác đã đi gọi điện thoại, muốn tìm cách giải quyết vấn đề với quan hệ xã hội. Mà đương sự Trình Yên Chi đang ngồi trên sô pha, nghĩ đến chuyện mất mặt Lục Tranh từ chối cô.

Âm thanh cũng chỉ là âm thanh mà thôi, đêm đó nhìn gương mặt của anh nghe anh nói những lời này mới thật sự hiểu rõ, mặc dù khi đó cô uống rất nhiều nhưng cũng cảm nhận được rất rõ ràng.

Reng!!

Di động vang lên.

Trình Yên Chi nâng mắt nhìn thoáng qua, là Giang Vũ.

Đã từng tạo drama, hai người từng có scandal. Nhưng trên thực tế, quả thật Giang Vũ có ý tứ với cô, thật sự vẫn luôn theo đuổi, sau đó cô bị làm phiền liền trở mặt với anh ta.

Bấm nút nghe máy, Trình Yên Chi tiếp nhận: "Tôi đã nói rồi, anh đừng gọi điện thoại cho tôi nữa."

"Vốn dĩ anh cũng không định gọi cho em, nhưng mà, thực sự anh rất muốn biết hiện giờ em cảm thấy thế nào."

"Anh..."

"Yên Chi, anh đã nói rồi, em chính là chưa từng bị coi thường. Hiện giờ cảm thấy thế nào, không còn lòng tự trọng bị mọi người nhìn thấy rất tuyệt phải không?"

"Ghi âm là do anh tung ra?"

"Đúng vậy, anh muốn để cho em nếm thử tư vị bị người khác chế giễu....Em sinh ra đã có địa vị cao ngạo, nhưng mà anh muốn cho em biết, không phải chuyện gì em cũng có thể đùa giỡn trong lòng bàn tay. Yên Chi......Kỳ thật, chỉ có mình anh thực sự thích em....."

"Anh cút, cút ngay!!!"

Trình Yên Chi hét lên một tiếng, đem điện thoại mãnh liệt ném ra bên ngoài.

Tất cả mọi người hoảng sợ mà quay đầu lại, chỉ thấy chiếc điện thoại màu trắng rơi xuống đất, màn hình trong tích tắc vỡ tan.

Hôm nay Thẩm Thần và Lục Tranh cùng nhau trở về Lục gia, mặc dù cậu cảm thấy hơi xấu hổ khi phải đối mặt với mọi người trong nhà về mối quan hệ của hai người, nhưng cậu cũng biết chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói.

Trên đường về nhà, Thẩm Thần một bên vừa khẩn trương một bên nhớ đến một chuyện khác.

"Ghi âm kia.....Từ khi nào vậy?"

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Chuyện của Trình Yên Chi lên hot search trên mạng vẫn rất sối nổi, mọi người sau khi ăn uống xong bắt đầu tám chuyện, Thẩm Thần cũng nghe chuyện này từ bạn cùng phòng nói, vì tên của cậu xuất hiện trong cuộc ghi âm, các bạn cùng lớp cũng trêu chọc cậu.

Nhưng đâu ai biết được, kỳ thật tên Thẩm Thần trong cuộc ghi âm chính là cậu.....

Lục Tranh thấy cậu hỏi cũng không che dấu: "Hai ngày trước, anh đi đến trường học đón em."

"À."

"Không hỏi xem vì sao anh đi gặp cô ấy à?" Lục Tranh quay đầu nhìn cậu.

Thẩm Thần: ".....Cả nước cũng biết anh gặp cô ấy để làm gì, em còn hỏi gì nữa."

Lục Tranh: "Đúng thật."

"Mặc dù có chút tàn nhẫn, nhưng mà em cảm thấy như vậy cũng tốt." Thẩm Thần cúi đầu chơi ngón tay: "Cần phải thẳng thắn, cô ấy đỡ phải....."

Nói một chút, Thẩm Thần kịp thời dừng lại.

Lục Tranh quay đầu nhìn cậu một cái, ánh mắt sâu thẳm: "Cô ấy đỡ phải cái gì?"

Thẩm Thần không được tự nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, thật lâu sau cũng không nói chuyện.

Lục Tranh cũng biết da mặt cậu luôn mỏng, cho nên cũng không nghĩ cậu thật sự có thể trả lời cái gì, nhưng anh lại không ngờ tới sau khi vừa quay đầu tiếp tục lái xe, chàng trai nhỏ ở bên cạnh đột nhiên nói rất khẽ: "Cô ấy đỡ phải ao ước anh, em không muốn để cô ấy thích anh."

Dì Từ hôm nay làm một bàn ăn lớn, không những thế, hôm nay Hàn Ngọc Mai cũng đặc biệt làm vằn thắn.

Trong phòng khách, Thẩm Thần đang ngồi trên sô pha, một bên vừa ăn hoa quả vừa nghe các trưởng bối nói chuyện. Kỳ thật cậu đã ăn rất nhiều hoa quả, ngồi thôi thì rất xấu hổ, đi cũng không được, đành phải tìm chút chuyện để làm.

Từ sau khi đi vào cổng mọi người vẫn cư xử như bình thường, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt ý cười dừng ở trên người cậu khiến cậu cảm thấy rất xấu hổ.

"Này." Đột nhiên Lục Tinh Di mông từ ghế sô pha khác dịch đến bên cạnh cậu, tựa hồ như nhịn không nổi, nói: "Anh và anh ấy, thật sự ở bên nhau?"

Cậu ấy nói bên tai cậu, giọng nói rất nhỏ, nhưng mà Thẩm Thần xấu hổ muốn chết, cậu ngậm nho khô, trầm thấp mà lên tiếng.

"Ôi mẹ ơi....." Lục Tinh Di nghi hoặc: "Từ khi nào vậy?"

Thẩm Thần liếc cậu một cái: "Cậu hỏi nhiều như vậy làm gì."

"Tôi muốn biết!" Lục Tinh Di nói: "Mặc dù tôi thấy anh ấy đối với anh rất tốt, nhưng chưa bao giờ cảm thấy là loại chuyện này, hai người làm sao lại phát triển thành thế này."

Thẩm Thần cảm thấy giọng nói Lục Tinh Di càng lúc càng lớn, vội vàng từ sô pha đứng lên: "Tôi đi giúp dì làm vằn thắn."

"Này! Thẩm Thần!" Lục Tinh Di hớn hải theo sau: "Anh còn chưa nói với tôi mà!"

"Cậu không thể đi mà hỏi anh ấy à."

"Anh ấy? Anh trai sao?" Lục Tinh Di thiếu chút nữa trợn trắng mắt: "Có phải anh đang cố tình khiến tôi bị anh ấy mắng hay không vậy."

"Tôi đây không muốn nói cho cậu."

"Này anh, cái người này....."

Hai người chạy vào phòng bếp, Hàn Ngọc Mai và dì Từ nâng mắt nhìn: "Các con làm gì vậy, sao thế, muốn đến giúp làm vằn thắn à?"

Thẩm Thần vội vàng đứng đó nói: "Vâng!"

"Tinh Di, con cũng vậy à?"

"Con còn lâu mới làm vằn thắn" Lục Tinh Di hừ hừ: "Thẩm Thần anh qua đây, đừng có giả bộ, mau nói cho tôi biết đi."

"Không nói." Thẩm Thần nhìn cậu ấy trừng mắt một cái: "Nếu không gói thì cậu mau đi ra ngoài."

Lục Tinh Di tò mò muốn chết, nhưng mà Thẩm Thần không chịu nói, cậu cũng chỉ có thể tức giận đứng ở bên cạnh.

Sau một hồi chờ đợi, Thẩm Thần vẫn không để ý đến cậu, Lục Tinh Di đột nhiên nhớ đến có lần cùng chơi với Lục Tranh, giống như lúc còn nhỏ mà bắt nạt Thẩm Thần, dùng tay phủ chút bột, vỗ cả bốp lên trán cậu một cái.

"A!" Thẩm Thần giật mình, ngơ ngác nhìn nụ cười gian trá của Lục Tinh Di.

"Cậu!" Thẩm Thần dùng tay áo lau lau trán, thừa dịp Lục Tinh Di không để ý, liền đem tay phủ đầy bột xoa lên hai má cậu ấy.

"Thẩm Thần!!"

"Cậu làm cho tôi trước!"

"Anh, anh dám làm bẩn mặt tôi, xem tôi có xử anh không."

Hàn Ngọc Mai: "Này này Tinh Di, Tiểu Thần là anh con..."

Dì Từ: "Ôi hai đứa đều đã lớn cả rồi, đừng làm rộn đừng làm rộn."

Thẩm Thần cũng không muốn làm rộn với cậu ấy, nhưng Lục Tinh Di dường như vẫn rất hăng hái, nhất định phải bôi lên mặt cậu.

Thân hình cao lớn hơn của Lục Tinh Di đang chiếm lợi thế, vì vậy cậu phải quay đầu bỏ chạy, vừa mới chạy ra khỏi phòng bếp liền và phải ai đó.

Lục Tranh vững vàng mà đỡ Thẩm Thần, anh bình tĩnh nhìn Lục Tinh Di phía sau một cái, mà bộ dạng người sau "tôi gϊếŧ anh" vẫn chưa chịu từ bỏ.



Lục Tranh: "Em muốn làm gì?"

Lục Tinh Di chớp chớp mắt, nhanh chóng thu tay lại: "Là....."

"Cậu ấy bắt nạt em." Thẩm Thần từ trong ngực Lục Tranh ngẩng đầu, ánh mắt đáng thương nhìn Lục Tranh.

Lục Tranh lúc này mới thấy gương mặt Thẩm Thần đầy bột mì, anh sững người một lúc, kinh ngạc mà nhìn về phía Lục Tinh Di.

Lục Tinh Di: "Nói bậy! Anh, là anh ấy bắt nạt em trước, anh nhìn mặt em xem, nhìn quần áo của em này!"

Thẩm Thần níu vạt áo Lục Tranh, lắc đầu như trống bỏi: "Anh Lục Tranh, em không có."

"Còn không có! Thẩm Thần! Từ khi nào mà anh biết nói dối vậy!"

Thẩm Thần đưa tay xoa xoa chóp mũi, đôi mắt ngập nước nhìn thẳng Lục Tranh: "Thực sự không có mà."

Ngữ khí không tự giác mang theo sự nũng nịu, hơn nữa cả người biểu tình vô tội, Lục Tranh bị chết cứng.

Có hay không có không quan trọng, chàng trai nhỏ trong ngực nói không có, vậy chính là không có.

"Lục Tinh Di."

"Dạ!"

"Đi ra ngoài cửa, thực hiện hai trăm cái chống đẩy, không làm xong thì đừng có đi vào."

Lục Tinh Di ngang ngược thoáng chốc ỉu xìu: "A...."

"Còn chưa đi." Lục Tranh ánh mắt lạnh lùng, Lục Tinh Di lùi lại một bước, vừa kinh sợ lại không cam lòng nói: "Anh thiên vị!"

Lục Tranh liếc cậu một lần nữa: "Không thiên vị cậu ấy, thiên vị em hả? Có phải em uống nhầm thuốc không vậy!"

Lục Tinh Di: "......."

"Đối với trưởng bối phải lễ phép, bộ dạng gì đây."

Lục Tinh Di bối rối một chút: "Trưởng bối gì...."

Lục Tranh đưa tay lau má hai má dính bột mì của Thẩm Thần, như thể lau bảo vật quý giá vậy.

"Anh dâu, cũng coi như là trưởng bối."

Anh dâu?

Sau lưng Lục Tinh Di chợt lạnh, lập tức nhìn về phía Thẩm Thần. Hỏng bét, làm rộn thế nào sao lại quên đi việc này chứ.

Thẩm Thần ở cùng một chỗ với anh trai, đó chẳng phải là anh dâu sao?

Lục Tinh Di sụp đổ cào cào tóc, khi còn bé tuỳ tiện bắt nạt ầm ĩ cỡ nào cũng có chỗ dựa, nhưng hiện tại chỗ dựa vững này của mình cũng chẳng làm được gì, chẳng bằng tự dựa vào năng lực của bản thân!

Mẹ kiếp!

Lục Tinh Di vẻ mặt xám xịt đi ra ngoài làm chống đẩy, Lục Tranh lôi kéo Thẩm Thần đi đến phòng vệ sinh, cau mày lau mặt cho cậu.

"Em tự mình làm."

Lục Tranh kéo tay cậu ra: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Là, Lục Tinh Di hỏi em chuyện của chúng ta, em không nói cậu ấy liền ầm ĩ lên." Nói xong, nhìn thoáng qua hướng bên ngoài: "Bên ngoài rất nóng, làm hai trăm cái chống đẩy nhiều quá, anh cho cậu ấy vào đi."

"Không cần để ý em ấy." Lục Tranh lau xong, lần nữa nhéo nhéo hai má hồng mềm mại của Thẩm Thần: "Buổi tối đến phòng anh."

Thẩm Thần cả kinh, lập tức nói: "Không được!"

Lục Tranh thấp mắt, nhìn ánh mắt hốt hoảng của Thẩm Thần, ý vị sâu xa mà nói: "Hay là muốn anh đến phòng em?"

Thẩm Thần nghe vậy chút nữa té ngã: "Không, không được, anh Lục Tranh, đừng, đừng ở nhà...."

"Đừng ở nhà làm gì?"

Thẩm Thần: "......"

Như thế nào lại thích nhìn bộ dạng hoảng sợ của cậu như vậy?

Trong lòng Lục Tranh âm thầm oán giận, khi nào thú vui nhàm chán của anh mới kết thúc đây.

Càng nghĩ lòng càng ngứa ngáy, càng nhìn càng thích.

Lục Tranh cúi đầu xuống, nhanh chóng cắn môi cậu, nhưng có lẽ do anh quá đột ngột, Thẩm Thần rất khẩn trương, cánh tay khoác trên tay anh khẽ run lên.

Mây đã về chiều, sợi chỉ bạc nối liền nhau.....Lục Tranh trong lúc khiến Thẩm Thần mặt đỏ tai hồng, anh rời ra trước khi chính mình làm những điều hoang đường.

"Đến giờ cơm rồi, đừng đứng ở đây mà ngây ngốc." Lục Tranh tâm tình rất tốt đi ra phòng vệ sinh, nhưng vừa đi ra tới phòng khách, nhu tình mật ý trên gương mặt anh liền biến mất, rất nhanh đã thay đổi sắc mặt.

Mà Thẩm Thần nhìn bóng lưng của anh á khẩu không nói nên lời, ai ngây ngốc chứ.....