Chương 44

Hai tuần sau đó, Thẩm Thần không đi đâu ngoại trừ trường học và nhà của Lục Tranh. Vết thương của anh dần hồi phục, nhưng kể từ ngày cậu giúp anh bôi thuốc một lần, về sau rốt cuộc không nhờ đến cậu nữa.

Thẩm Thần nghĩ, kỹ thuật của cậu cũng không kém đến mức như vậy, anh như thế nào lại bày ra bộ dáng tránh còn không kịp vậy.

Cuối tuần, Le. Photographers Club.

Hôm nay, tại phòng họp Doãn Lễ đã triển khai hội nghị, mỗi thành viên đều tham gia, mục đích là vì sang năm mới nửa năm sẽ triển lãm ảnh.

Sau hội nghị, Doãn Lễ gọi một mình Thẩm Thần ở lại.

"Nghe Đạt Bắc nói, em ở Tây Tạng bị thương."

Thẩm Thần bất ngờ, không nghĩ tới Doãn Lễ cũng biết chuyện này: "Hiện tại đã không sao rồi ạ."

Doãn Lễ: "Về sau ra ngoài tác nghiệp càng phải chú ý an toàn."

Thẩm Thần: "Cám ơn thầy Doãn."

"Tôi đã xem ảnh chụp của em, rất có phong cách của riêng em, nhóm các em, trong một đám người, em là người khiến tôi hài lòng nhất."

Thẩm Thần ngạc nhiên nâng mắt lên, trong ánh mắt hiện lên đầy vẻ kinh hỉ không cần nói cũng biết: "Thật vậy ạ...."

Doãn Lễ cười nói: "Chàng trai, em rất có thiên phú, cũng rất có cá tính riêng...."

Cá tính.....

Từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ chưa có ai khen cậu có cá tính cả.

Cậu vẫn luôn hâm mộ những người có cá tính, tỷ như Trúc Lan Khuê luôn vui vẻ sôi nổi......Cậu vẫn luôn ôn hoà, nói gì đến cá tính chứ.

Nhưng ngày hôm nay, thần tượng của cậu, Doãn Lễ, thế nhưng lại khen cậu có cá tính.

"Ảnh chụp của em tôi sẽ cẩn thận chọn lựa." Doãn Lễ vỗ vỗ bả vai cậu: "Tiếp tục cố gắng."

Doãn Lễ nói xong liền rời đi, Thẩm Thần đứng tại chỗ, cả người vừa mừng vừa sợ, đây là.....Cậu sẽ có hi vọng tham gia triển lãm của Doãn Lễ chứ?

Le. Photographers Club sở hữu thành viên toàn ma quyền sát chưởng* chỉ có cậu không dám nghĩ tới, dù sao lý lịch của cậu cũng quá ít.

(* Đây là câu thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là để mô tả dáng vẻ của người khí huyết đang sôi trào, hào hứng trước hoặc khi đang làm việc gì đó - nguồn: Baidu.)

"Tiểu Thần!" Vĩ Văn thấy Doãn Lễ đi rồi mới tiến vào hỏi: "Sao rồi sao rồi, thầy Doãn nói gì với cậu vậy!"

Thẩm Thần siết chặt nắm tay: "Thầy Doãn khen tôi nói...."

Vĩ Văn: "Lợi hại a, thầy Doãn rất ít khi khen người khác! Này, sang năm không chừng cậu được tham gia triển lãm đấy!"

Tâm tình Thẩm Thần lúc này cũng rất kích động, nhưng cậu không thể để vẻ vui mừng lộ ra trên mặt, cậu nhìn Vĩ Văn: "Hy vọng là thế."

"Cậu khẳng định có thể." Vĩ Văn thay cậu cao hứng, hai người vừa nói vừa đi về phòng làm việc, vừa đi đến cạnh bàn Vĩ Văn liền nói: "Đúng rồi, vết thương trên lưng cậu sao rồi?"

Thẩm Thần: "Không có việc gì, chỉ là có chút ngứa."

"Cậu thật là, cũng không chịu để tâm, không xử lý tốt sẽ để lại sẹo đấy." Vĩ Văn từ trong túi lấy ra một hộp thuốc: "Cái này, đặc biệt từ chị họ của tôi mang từ nước ngoài về, phòng ngừa để lại sẹo."

Thẩm Thần cầm lấy: "Vĩ Văn, cám ơn cô."

"Cảm ơn làm gì, tôi vừa lúc tặng chị ấy đồ trang điểm, thuốc ngừa sẹo của quốc gia đó rất tốt, tôi thuận tiện đưa cho cậu một hộp thôi mà."

Trong lòng Thẩm Thần rất cảm động, vào được Le. Photographers Club, cậu thật sự gặp được rất nhiều người đối xử với cậu rất tốt: "Vẫn phải cám ơn cô, hay là....Cơm trưa tôi sẽ mời, đi thôi."

"Ôi, tôi đây phải chọn món ngon mới được."

"Cô chọn đi."

Trở về căn hộ đã là sáu giờ tối, không thấy Lục Tranh đâu.

Hôm nay là cuối tuần, đồng đội của anh có tiệc tối, vết thương của anh sắp lành, ở nhà cũng ngốc đến mốc meo, vậy nên mới đi một chuyến.

Thẩm Thần đặt túi máy ảnh và túi máy tính xuống, cầm áo ngủ từ trong phòng đi ra, đi đến phòng tắm.

Sau khi tắm rửa xong, cậu mở hộp thuốc Vĩ Văn đưa, quay lưng về phía gương nhìn lưng của mình.

Vết thương trên lưng cậu kỳ thật không quá nghiêm trọng, duy nhất chỉ có một cái tương đối nghiêm trọng chính là ở sau cổ chếch xuống một chút, lúc ấy thuỷ tinh vỡ tan, một mảnh thuỷ tinh đâm đến, máu chảy không ngừng.

Hiện tại vết thương cũng đã khép lại, tuy rằng ở trên lưng sẽ không nhìn thấy, nhưng dù sao Thẩm Thần cũng là chàng trai một thân trắng nõn mịn màng, đối với vết sẹo không thể nói là không có quan tâm.

Thẩm Thần lấy ra một ít thuốc mỡ, đưa lưng về phía gương, quay đầu tìm vị trí, nhưng gương phòng tắm đã bị cắt một nửa, ở giữa lại cách bồn rửa mặt, cậu lại cận thị nhẹ, cho nên không nhìn chuẩn xác.

Dày vò nữa ngày cũng không bôi được, Thẩm Thần liền nghĩ trở về phòng soi gương lớn để bôi thuốc, vì vậy cậu liền đậy nắp thuốc lại, lấy áo ngủ mặc vào.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Nhưng nghĩ đến vừa mới bôi thuốc mỡ còn chưa khô, giờ mặc vào thì sẽ dính vào áo.

Thẩm Thần đành phải cởi bỏ áo ngủ ra, mở cửa phòng tắm ra đưa mắt nhìn trộm.

Không có người, chỉ có tiếng cười nói phát ra từ TV treo trên tường.

Thẩm Thần xác định Lục Tranh không thể trở về sớm như vậy, cậu do dự vài giây, ôm áo ngủ, cầm hộp thuốc, chạy ra khỏi phòng tắm.

Ai có thể nghĩ rằng, ngay vừa lúc cậu chạy ra khỏi phòng tắm, cửa chính đột nhiên mở khoá tích một tiếng.

Thẩm Thần: "???"

Dừng một chút, cậu co chân mà chạy.

Bang!

Trên tay trừ bỏ cầm thuốc mỡ rơi xuống lăn một vòng trên sàn nhà, bắn ra một chút, lăn về phía cửa, cuối cùng phát ra một tiếng vang nhỏ, giống như đột nhiên bị cái gì đó chặn lại.

Thẩm Thần vốn đang chạy trốn, theo bản năng cậu quay đầu lại xem nhìn hộp thuốc rơi xuống lăn đi, nhưng vừa liếc mắt một cái cả người cậu liền cứng đờ, sau đó lấy tốc độ cực nhanh xoay người đối mặt với một người đang đứng ở huyền quan.*

(* Huyền quan là một thuật ngữ trong phong thủy chỉ khoảng không gian giữa cửa chính và phòng khách - nguồn Google.")

Bởi vì bên trong trừ quần lót ra, bên ngoài quần chẳng có gì cả, nhưng phía trước may mà có áo ngủ!

Lục Tranh đứng tại chỗ nhìn chàng trai nhỏ trước mặt đã hoảng sợ đến dại ra, chính anh cũng ngây ngẩn cả người.

Giây phút bước vào cửa chợt nghe đến một loạt tiếng bước chân, đi vào vài bước liền nhìn thấy một khối thịt trắng noãn đến chói mắt, ngoại trừ mảnh vải hồng nhạt ở phía dưới, còn lại trơn bóng, nhìn một cái không sót thứ gì.

Nhưng cũng chỉ là nháy mắt lướt qua, bởi vì người trước mắt nhanh chóng xoay người lại, cậu gắt gao đem áo ngủ che chắn trước ngực, chỉ để lộ bả vai trơn bóng cùng đôi chân tinh tế lộ ra ngoài.

Lục Tranh hít sâu một hơi nhất thời không biết tiếp theo phải làm như thế nào.

"Em, em nghĩ rằng anh còn chưa trở về."

Thẩm Thần nói xong câu đó sắc mặt đỏ bừng, cổ cùng bả vai cậu đều phiếm hồng theo.

Ánh mắt Lục Tranh hơi ngưng lại, nhìn cậu đang lui về sau một bước, lui thêm một bước nữa,....Sau đó cậu cứ lùi lại lụi theo cách này, vô cùng sốt sắng vào phòng. Đại khái là nóng nảy mà trốn đi, trong phòng vang ra vài tiếng va chạm.

Lục Tranh: "......."

Trầm mặc một lúc, Lục Tranh thấp mắt nhìn đồ vật đã rơi xuống, cúi người nhặt lên.

Lúc này trong phòng, Thẩm Thần hối hận đến mức muốn treo cổ tự sát.

Cậu khoác áo ngủ nằm xấp trên giường, khuôn mặt đau khổ chôn ở trong chăn.

Mất mặt.

Muốn chết.

A a a a a.......

Có phải anh đã thấy hết rồi không.

Thẩm Thần sụp đổ mà cào cào tóc, ngu ngốc, còn mặc qυầи ɭóŧ nhân vật hoạt hình....., thật là ngu ngốc.

Thẩm Thần ở trong phòng ngây ngốc thật lâu cũng chưa đi ra, Lục Tranh đi tắm rửa một cái, ra phòng khách một hồi lâu, vẫn không thấy người bên trong có động tĩnh gì.

Cuối cùng, anh bật cười một tiếng, đi đến trước phòng cậu gõ cửa.

"Đã ngủ chưa?"

Còn sớm như vậy, sao có thể ngủ kia chứ.

Trong phòng truyền ra giọng nói rầu rĩ của Thẩm Thần: "Chưa....."

"Có đói bụng không?"

"Không...."

"Đi ra ngoài."

"....."

"Thẩm Thần."

Trong phòng không có động tĩnh, một lát sau, tay nắm cửa hạ xuống, cánh cửa được mở ra. Thẩm Thần trốn phía sau cánh cửa, đôi mắt hạnh cố tình nguỵ trang vẻ "bình tĩnh"

"A, chuyện gì thế?"

Lục Tranh thiếu chút nữa cười ra tiếng nhưng anh nhịn được, khẽ ho phối hợp "bình tĩnh" với cậu.



"Máy tính và máy chụp ảnh đều ở bên ngoài, một mình em ở trong này làm gì?"

Thẩm Thần chớp chớp mắt: "Chơi điện thoại."

"Đi ra ngoài chơi."

"....."

"Nhanh lên." Lục Tranh lùi về sau một bước.

Thẩm Thần hét ở trong lòng nhiều chút, miễn cưỡng mở cửa đi ra ngoài, mới vừa đi được vài bước, đột nhiên nghe được Lục Tranh nói: "Thuốc mỡ này là của em à?"

Thẩm Thần quay đầu lại nhìn hộp thuốc của Vĩ Văn cho cậu đang nằm trong tay Lục Tranh.

"Em vừa rồi là muốn bôi thuốc sao?"

Mắt Thẩm Thần khẽ giật: "Đúng, đúng vậy."

"Ồ." Lục Tranh nói: "Vết thương ở sau lưng, một mình em làm sao bôi được."

Thẩm Thần quay đầu đi ngượng ngùng nói: "Chỉ là, đối diện với gương, nhưng gương trong phòng tắm có chút bất tiện, cho nên em nghĩ trở về phòng để bôi, nhưng....."

Nhưng không ngờ tới người này lại trở về sớm như vậy.

Thẩm Thần nghĩ vậy có chút oán giận nói: "Không phải anh đã nói sẽ về muộn sao?"

Lục Tranh: "Tiệc kết thúc sớm, họ muốn đi chơi, tôi đang bị thương cho nên mới trở về sớm."

"Oh......"

Quả nhiên người tính không bằng trời tính.

"Lại đây, ngồi xuống." Lục Tranh đi đến sô pha ra hiệu cho Thẩm Thần ngồi xuống bên cạnh anh.

Thẩm Thần ngoan ngoãn ngồi xuống.

Lục Tranh: "Cởi ra, quay lưng về phía tôi."

Thẩm Thần ngơ ngác: "Sao vậy?"

"Tôi giúp em bôi thuốc."

Vừa mới nói xong, Thẩm Thần liền đứng bật dậy khỏi sô pha, cậu quay đầu lại, nói lắp bắp: "Không, không cần, thật sự, một mình em có thể làm được!"

"Như thế nào, cảm thấy tôi chiếm tiện nghi của em?" Lục Tranh nâng mí mắt lên, nhìn vẻ không tin tưởng anh của Thẩm Thần, trong mắt anh ẩn chứ sự trào phúng và tổn thương.

Thẩm Thần cảm thấy thật áy náy khi bị anh nhìn như vậy, vội vàng lắc đầu nói: "Không phải...."

"Vậy thì vì cái sao?"

Thẩm Thần nhẹ giọng nói: "Em thấy ngại."

Lục Tranh ra vẻ nghiêm túc: "Bôi thuốc cho tôi sao không thấy em ngại."

Thẩm Thần chần chờ nghĩ, cũng đúng ha....

Cậu còn sững sờ đột nhiên bị Lục Tranh kéo ngồi xuống, mông vừa đặt xuống nệm, liền bừng tỉnh, ối không đúng, cái này không giống nhau!

"Anh Lục Tranh!"

"Xin lỗi."

Thẩm Thần sửng sốt.

"Nếu không phải vì tôi thì em sẽ không bị thương, còn để lại cả vết sẹo thì sẽ càng có lỗi." Giọng nói Lục Tranh rất thấp, lộ ra một cỗ hiu quạnh tự trách.

Thẩm Thần nhấp nhấp môi, lại mở miệng không tự giác mang theo sự an ủi nói: "Sẽ không để lại sẹo, nhưng mà.....nhưng mà thật sự để lại sẹo em cũng không quan tâm, đây chẳng phải là chiến tích em đã chiến đấu sao."

Lục Tranh khẽ cười một tiếng: "Em muốn chiến tích chiến đấu cái gì."

Thẩm Thần: "Dù sao cũng không có ảnh hưởng gì, sau lưng có vết sẹo người khác cũng không nhìn thấy được."

"Những lời này nói ngược lại chính là." Lục Tranh vươn tay, đem cổ áo cậu kéo từng chút xuống dưới: "Chính là, tôi nhìn sẽ rất áy náy."

Nhẵn nhụi trắng noãn phía dưới cổ lộ ra một vết sẹo ba cm đập vào mắt Lục Tranh, nổi bật đến chói mắt.

Thẩm Thần nghe anh nói câu đó lỗ tai chợt nóng lên, anh sẽ rất áy náy.

Đây chẳng phải là, anh nhìn thấy được ý tứ sao.