Chương 37

Tạ Hoài Tư cũng không có đi, vẻ mặt lo lắng nhìn cậu nói: "Thẩm Thần, em có gặp khó khăn gì, hoặc là có chuyện không vui, em đều có thể nói cho anh biết, thật sự, anh muốn biết."

Đầu óc Thẩm Thần đang rối loạn, cậu ngước mắt nhìn Tạ Hoài Tư, thấp giọng nói: "Học trưởng, anh không cần phải đối tốt với em như vậy."

"Anh đối với em thật không tốt, anh chỉ muốn giúp đỡ em mà thôi."

Thẩm Thần lắc đầu: "Đây là vấn đề của em, không có gì để giúp cả, hơn nữa, anh đã giúp em rất nhiều, cám ơn anh."

"Em đừng nói cám ơn với anh." Sắc mặt Tạ Hoài Tư khẽ biến: "Anh không muốn em phải cám ơn anh vì tất cả những việc anh đã làm cho em."

Thẩm Thần ngẩn người, mặc dù không nỡ, nhưng vẫn mở miệng nói: "Học, học trưởng...em không thể cho anh những gì anh muốn."

Tạ Hoài Tư: "Em đừng khẳng định như vậy, anh đã nói trước đó rồi, chúng ta sẽ tìm hiểu, tiếp xúc, rồi sau đó lại...."

"Không cần chậm trễ." Thẩm Thần ngắt lời nói của anh: "Đừng lãng phí thời gian thêm nữa."

Tạ Hoài Tư đối với cậu rất tốt, anh cũng rất ưu tú, cậu cũng từng cho rằng sẽ tìm hiểu anh, tiếp xúc với anh nhiều hơn, từ từ sẽ mở lòng, sẽ thích anh.

Cậu thực sự đã rất cố gắng thuyết phục mình, nhưng cậu không làm được.

Thẩm Thần có chút nản lòng, cậu không thể kiểm soát được lòng mình, đúng vậy, cậu không thể khống chế được tình yêu của mình. Khi người ấy đến gần cậu, vô luận thế nào cậu đều không thể xem nhẹ người ấy.

"Thẩm Thần, em, có người mình thích sao?" Tạ Hoài Tư hốc mắt đã đỏ, dò hỏi.

Thẩm Thần do dự, gật đầu: "Vâng."

"Vậy....là người vừa nãy sao."

Trong đầu hiện lên nhiều hình ảnh, cuối cùng chỉ còn lại hình ảnh người đàn ông lái xe bỏ đi. Tuy không muốn thừa nhận đó là anh, nhưng ngay lúc này cậu cần phải đưa ra một lời quyết định chắc chắn cho Tạ Hoài Tư, một câu trả lời dứt khoát.

"Đúng vậy."

....

Khi Thẩm Thần quyết định rời khỏi câu lạc bộ nhϊếp ảnh, đương nhiên, nguyên nhân không phải bởi vì Tạ Hoài Tư, mà do cậu đã chọn Le. Photographers Club, cậu thật sự không đủ tinh lực để tham gia các hoạt động của câu lạc bộ nhϊếp ảnh.

Sau tối hôm đó hai người tách nhau ra, Tạ Hoài Tư đã gửi cho cậu một tin nhắn. Anh nói, anh thật sự rất thích cậu, nhưng cậu đã có người mình thích, anh chúc cậu được hạnh phúc.

Thẩm Thần bị dòng chữ đập vào mắt cảm thấy rất đau. Đời người ngắn ngủi, rất hiếm có ai yêu bạn thật lòng.

Một chàng trai ấm áp và tốt bụng như vậy, cậu đã bỏ lỡ. Nhưng cậu không hối hận vì lời từ chối ngày hôm đó, và tin rằng trong tương lai anh sẽ gặp được người toàn tâm toàn ý yêu thương anh.

Lại vài ngày sau, Thẩm Thần tập trung chuyên chú tại nơi làm việc chụp ảnh.

Có một ngày Đạt Bắc nói với cậu sắp tới đây Le. Photographers Club có một hoạt động ngoại khoá tác nghiệp, địa điểm là ở Tây Tạng, một giáo viên chuyên nghiệp sẽ dẫn dắt, hỏi cậu có hứng thú không.

Thẩm Thần đương nhiên là có hứng thú, vì vậy cậu đã chuẩn bị cho chuyến đi lần này, còn phải xin nghỉ phép với giáo viên phụ đạo.

Trong thời gian này, cậu vẫn chưa liên lạc với Lục Tranh.

Cậu nghĩ, tối hôm đó nhất định anh rất tức giận vì cậu không cùng anh về nhà.

Mặc dù cậu biết những gì anh nói đều đúng, Lưu Lương là mẹ cậu, dù sao cậu cũng phải đem những khúc mắc trong chuyện này nói cho rõ ràng, mãi làm con rùa rụt cổ cũng không phải là cách.

Nhưng ngày hôm đó quá bất ngờ, cậu theo bản năng mà từ chối anh.

Sau khi kịp phản ứng lại, cậu không khỏi chạnh lòng.

"Này, Tiểu Thần."

Sau khi tan học, Thẩm Thần đang ở trong phòng ký túc xá, Trúc Lan Khuê gọi điện thoại đến: "Cậu đang làm gì vậy?"

"Trường học, buổi chiều tớ có tiết."

Thẩm Thần: "Ờm...vậy, cậu với Cửu Dạ thế nào rồi?"

Trúc Lan Khuê: "Anh ấy? Tớ với anh ấy còn có thể thế nào nữa, bây giờ tớ có muốn thế nào cũng không thể được như thế."

Thẩm Thần bị cô ấy làm cho choáng váng: "Cậu đang nói cái gì đấy."

"Tớ nói người này lại mất tích nữa rồi, tìm cũng không tìm ra, còn có thể thế nào đây."

"Không tìm thấy?"

"Ầy...chính là đi làm nhiệm vụ đó, xuất quỷ nhập thần, không biết là đi đâu."

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

"Thật sao..."

"Cậu không biết à?"

Thẩm Thần: "....Tớ làm sao biết được."

"Khẳng định Lục Tranh cũng đi, cậu thế nào mà lại không biết."

Thẩm Thần á khẩu không biết phải trả lời sao, cuối cùng lúng túng nói: "Bọn tớ....cãi nhau."

Trúc Lan Khuê kinh ngạc: "Cãi nhau? Thẩm Thần lá gan của cậu càng ngày càng lớn a!"

Thẩm Thần: "Cũng không tính là cãi nhau."

Thẩm Thần đại khái kể chuyện máy ảnh cho Trúc Lan Khuê, sau khi nói xong, Trúc Lan Khuê cũng khuyên cậu nên về nhà nói chuyện, nếu thật sự lựa chọn con đường chụp ảnh, dù sao cậu cũng phải để Lưu Lương chấp nhận chuyện này.

Cúp điện thoại, Thẩm Thần lại lần nữa rối rắm, cuối cùng cậu quyết định thu dọn đồ đạc, trở về Lục gia một chuyến.

Lúc cậu đeo balo đi xuống lầu, vừa vặn gặp dì quản lý ký túc xá ở cửa.

"Chào dì ạ."

Dì quản lý: "Ừ, con đi đâu vậy."

Thẩm Thần nói: "Về nhà một chuyến ạ."

"À, vậy hôm nay bạn trai không đến đón con sao?"

Thẩm Thần: "Dạ?"

Dì quản lý cười cười nói: "Chính là người lần trước phụ giúp con mang valy đấy, lớn lên thật đẹp trai, dì rất ấn tượng, con tìm được bạn trai như vậy! Ánh mắt thật tốt!"

Người lần trước mang valy, là Lục Tranh.

Thẩm Thần mỉm cười nơi khoé miệng nói: "Dì nói người đó ạ, không phải là...."

"Không phải? Lần trước chàng trai đó còn nói với dì con là người yêu của cậu ấy kia mà, đồ đạc rất nhiều cho nên tới đây giúp con mang lên."

Cả người Thẩm Thần liền cứng đờ, nháy mắt cảm thấy trái tim của mình đập liên hồi sắp bay ra ngoài, cơ hồ khiến cậu không chịu nổi.

"Không là....có phải dì nghe lầm, không ạ."

Dì quản lý nghe vậy, bất mãn nói: "Dì còn chưa già, lỗ tai không có vấn đề."

Thẩm Thần ngồi xe trên đường trở về nhà cả người trong trạng thái mơ màng, người yêu? Anh nói cậu là người yêu?

Làm sao có thể? Anh ngày đó không phải anh nói cậu là em trai sao?

Thẩm Thần đưa tay sờ sờ mặt, hai má nóng bừng.

Cậu một mặt kinh hoảng, một mặt bình tĩnh suy nghĩ, có lẽ anh chỉ thuận miệng nói, chỉ để dễ dàng được đi lên lầu.

Thẩm Thần không dám tiếp tục mơ màng suy nghĩ, bởi vì có một số việc cậu đã sớm nhìn thấu, từng bị thương, cho nên cậu rất sợ hãi giẫm vào vết xe đỗ lần nữa.

Bất tri bất giác đã về đến cửa nhà, Thẩm Thần thu hồi cảm xúc hỗn loạn, hít sâu một hơi, đi vào.

"Ôi Tiểu Thần à! Con về rồi! Dì nhớ con muốn chết." Dì Từ bước ra từ phòng bếp, tay còn chưa lau khô liền chạy tới ôm cậu.

Thẩm Thần hốc mắt nóng lên: "Con xin lỗi, dì Từ..."

"Thằng bé ngốc nghếch này, con nói xin lỗi với dì làm gì, dì đều hiểu mà."

Thẩm Thần đưa mắt nhìn bốn phía: "Ông đâu ạ."

"Ông đang ở trong thư phòng, con vào chào hỏi đi."

"Vâng."

Thẩm Thần buông ba lô xuống, đi gõ cửa thư phòng. Lục Trí Minh cũng đau lòng cậu, phía trước phía sau an ủi cậu sau đó nói cậu mau về biệt viện nói chuyện với Lưu Lương một chút, nếu vẫn không nói được, ông sẽ làm chủ cho cậu.

Thẩm Thần trong lòng đầy cảm động đi ra liền trở về căn biệt viện nhỏ: "Tiểu Thần con chờ một chút."

Thẩm Thần quay đầu lại: "Sao vậy, dì Từ?"

"Cái này cho con."

Thẩm Thần cuối đầu nhìn hộp màu đen trong tay dì Từ, cậu sửng sốt một chút: "Đây là...."



"Lục Tranh trước khi đi đã nói, khi nào con trở về liền đưa cái này cho con."

Thẩm Thần nhìn chiếc hộp quen thuộc, trong lòng cậu run lên, chậm rãi kéo khoá kéo ra.

Bên trong là một chiếc máy ảnh DSLR chuyên nghiệp còn mới. Thẩm Thần biết cái này, vì cậu đã thấy nó rất nhiều trong cửa hàng máy ảnh, vì quá đắt, cho đến bây giờ cậu chưa từng nghĩ sẽ mua được nó.

Máy ảnh DSLR Canon EOS 5D Mark IV $ 3.599.00 Eur ~ 92.442.834 VNĐ

"Máy chụp ảnh...."

"Đúng vậy, Lục Tranh nói, chiếc máy ảnh mà bố con để lại vẫn còn tốt, nhưng ngày nào đó sẽ bị hư hỏng hoàn toàn."

Thẩm Thần không hề nghĩ đến Lục Tranh giúp cậu nghĩ đến việc này, hoặc có thể, ngày đó cậu mang máy ảnh đi sửa cũng là lúc anh đã quyết định mua máy ảnh. Thẩm Thần nhất thời không biết phải làm sao mới đúng, trong lòng cậu nghĩ đến ngày đó hai người cãi nhau trước cổng trường, trong lòng cậu lại thêm vài phần áy náy.

"Anh ấy mua khi nào vậy ạ?"

"Cái này dì cũng không biết, dù sao trước khi đi làm nhiệm vụ đã đưa và nói với dì." Dì Từ đặt hộp máy ảnh vào tay cậu: "Trước hết con cứ cầm đi, Lục Tranh là đặc biệt mua cho con, con, nghe lời của nó, đem máy ảnh của bố con cất đi."

Thẩm Thần chậm rãi ôm máy ảnh dì Từ đưa: "Cám ơn dì Từ."

"Nói cám ơn với dì làm gì, chờ Lục Tranh trở về rồi nói với nó." Dì Từ cười nói: "Nó thương con như vậy, Tinh Di ăn nhiều dấm cũng không hết."

Thẩm Thần nở nụ cười không dễ nhìn lắm: "Con đi về trước đây ạ."

"Ừ, đi đi."

Không biết vì sao, ôm máy ảnh Lục Tranh đưa cho cậu, ngay lúc bước vào cửa, trong lòng cậu một chút kích động cũng không có.

Thẩm Thần thay đổi dép lê, vừa lúc gặp Lưu Lương từ trong phòng đi ra.

Hai người nhìn nhau, bầu không khí có chút xấu hổ.

"Về rồi?" Lưu Lương cuối cùng cũng mở miệng trước.

Thẩm Thần gật gật đầu, không nói nên lời.

Lưu Lương nhìn cậu một cái, lại nhìn về đồ vật trong vòng tay Thẩm Thần. Thẩm Thần chú ý tới ánh mắt của mẹ, cố lấy can đảm nói: "Mẹ, việc lần trước con nghĩ nói rõ ràng."

"Nói rõ ràng? Lâu như vậy không trở về, bây giờ cuối cùng lại muốn nói rõ ràng."

Thẩm Thần rũ mắt xuống: "Con chỉ muốn hai chúng ta bình tĩnh lại và nói chuyện, con biết rằng vì bố mà mẹ hiểu lầm công việc này, chính là con muốn nói với mẹ mọi chuyện không như mẹ nghĩ, đây không phải là thú vui, đây là một công việc, một lý tưởng, con có thể dựa vào công việc này mà kiếm tiền để sống, con thích chụp ảnh, mẹ.....có thể đừng ngăn con được không?"

Lưu Lương ngồi trên ghế sô pha sau khi nghe cậu nói xong, trầm mặc hồi lâu: "Con trước kia, chưa bao giờ làm trái ý mẹ."

Thẩm Thần mắc một ngụm ở cổ họng, tuy nhiên vẫn kiên trì nói: "Mẹ đã nói, con người rồi sẽ lớn lên. Nhưng nếu mẹ vẫn ngăn cản con, con cũng sẽ không bỏ cuộc."

"Con......"

"Con chắc chắn!"

Cuối cùng, Lưu Lương lắc đầu bất lực: "Con và bố con đều cùng một dạng, quá cứng đầu."

Thẩm Thần mắt sáng lên: "Mẹ sẽ không ngăn cản con đúng không!"

Lưu Lương cười lạnh lùng: "Không phải chính con nói, dù có ngăn cản con, con cũng không bỏ cuộc sao. Mẹ có tuổi rồi, thân thể bây giờ, còn có thể mấy lần mà tức giận với con được nữa."

Thẩm Thần: "Mẹ...."

Lưu Lương đứng dậy đi về phòng, trước khi đi, bà xoay người lại, lạnh giọng nói: "Bây giờ mới về, đã ăn trưa chưa."

Thẩm Thần gật gật đầu: "Ăn rồi ạ."

"Ừ." Lưu Lương không nói thêm gì, đi vào phòng đóng cửa lại.

Thẩm Thần ngây ngốc đứng yên hồi lâu, đến khi tay có chút mỏi, cậu mới chậm rãi kịp phải ứng, cuối cùng trên mặt lộ ra một tia vui sướиɠ.

Lưu Lương tuy rằng vẫn ghét việc chụp ảnh, nhưng bà vừa rồi đã biểu hiện, sẽ không có ý ngăn cản cậu nữa.

Thẩm Thần vô cùng cao hứng chạy về phòng, lấy điện thoại di dộng nhắn tin vào số điện thoại của một người đàn ông.

Lưu loát viết một đoạn, lại bất ngờ nhớ đến anh đang làm nhiệm vụ, căn bản sẽ không mang theo điện thoại, vì vậy cậu xoá dòng chữ đã viết.

Thẩm Thần nằm trên giường, tự mình mỉm cười.

Khi có chuyện gì vui, người cậu muốn chia sẻ đầu tiên, vẫn luôn là Lục Tranh.