Chương 36

Thẩm Thần trở về trường học, mặc dù cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng sau đó không lâu lại cảm thấy không có gì.

Lục Tranh từ trước tới nay vẫn luôn lạnh lùng, cho nên nhất thời trầm mặc ít nói, cả người tản ra khí lạnh cũng là chuyện bình thường.

Có lẽ, công việc của anh đột nhiên có khó khăn chăng?

Thẩm Thần không nghĩ nhiều, bởi vì cậu có nghĩ thế nào cũng không bao giờ nghĩ tới nguyên nhân là do bản thân cậu.

Ngày hôm sau, tan học Thẩm Thần xuất phát đi đến Le. Photographers Club.

Nơi này và Thiên Ảnh công việc chụp ảnh không giống nhau, không có trình độ hệ thống, không có thẻ, không có thời gian làm việc cụ thể, nơi này không giống như công ty, mà giống như là một nơi căn cứ cho những người yêu thích chụp ảnh.

Đương nhiên, nhìn thì tuỳ ý nhưng nơi này cũng có quy định riêng, tất cả mọi người ở đây đều được giới thiệu hoặc được các bậc tiền bối đào tạo lên, và khi đến đây sẽ được học và làm việc với các tiền bối, đôi khi là quay phim, có khi sẽ chụp ảnh cho khách hàng, thỉnh thoảng sẽ có bài tập chụp ngoại cảnh, ở tất cả mọi nơi trong và ngoài nước, chỉ cần có thể đi, họ đều có thể trở thành nhϊếp ảnh gia của nhóm, nắm bắt được các cảnh sắc ở những nơi khác nhau.

Thật ra những người đến đây, càng hy vọng nắm được cơ hội triển lãm chính tác phẩm của mình ở cuộc triển lãm tranh ảnh của Le. Photographers Club mỗi năm một lần. Triển lãm ảnh của Le. Photographers Club đều nổi danh cả trong và ngoài nước, được rất nhiều người ủng hộ, mỗi thành viên đều được có cơ hội, chỉ cần tác phẩm được Doãn Lễ tán thành.

Sau khi tới cửa, Thẩm Thần gọi số điện thoại trên danh thϊếp. Một lúc sau, một người đàn ông ăn mặc có chút giản dị đi ra.

"Xin chào, cậu là Thẩm Thần sao."

Thẩm Thần: "Xin chào."

"Đi theo tôi, cậu cứ gọi tôi là Đạt Bắc."

Thẩm Thần gật gật đầu, đi theo phía sau anh ta vào trong.

Đi vào trong, Thẩm Thần im lặng mà bắt đầu đánh giá bốn phía.

Có thể nhìn thấy được, phong cách trang trí ở bốn phía đều là phong cách đơn giản, phần lớn ở lầu một là tông màu xám đen, sự kết hợp của màu xám và đen tạo nên sự yên bình, không tạo cảm giác sợ hãi. Nhưng sau khi đi lên cầu thang, màu sắc đột nhiên nổi bật hẳn lên, tương tự như phong cách Modern* trong hội hoạ, nhìn không rõ bóng, cũng không nhìn rõ đường nét, dường như đưa mọi người vào một thế giới phức tạp khác.

( *"Phong cách Modern: là phong cách hiện đại. Trong tiếng Anh, "modern" và "contemporary" là hai từ đồng nghĩa. Nhưng trong ngôn ngữ thiết kế, đó lại là hai từ nói về hai thời điểm khác nhau, hai cách sáng tác khác nhau và hai nhiệm vụ khác nhau.)

*[Trường phái kiến trúc này, xuất phát ở châu Âu từ cuối thế kỉ 19, đầu thế kỉ 20 và đã nhanh chóng phổ biến, trở thành một trường phái chủ đạo ra trên toàn thế giới đến thập niên 1970.- nguồn: wikipedia]

Đi vào trong nữa, lại bất đồng trong cách trang trí.

Thẩm Thần bắt đầu sốc bởi lối thiết kế của toà nhà này, nhưng sau đó nghĩ lại Doãn Lễ là người sáng lập ra nên mới đặc biệt như vậy.

Đi đến chỗ rẽ ngoặt, Đạt Bắc đột nhiên dừng lại: "Thầy Doãn."

Trong lòng Thẩm Thần có chút kinh ngạc, cậu không ngờ ngày đầu tiên đến đây đã gặp Doãn Lễ, trong lòng vừa khẩn trương, vừa không biết nên nói cái gì.

"Đạt Bắc." Ngữ khí Doãn Lê phẳng lặng, nhưng nhìn ra được là người rất hiền lành: "Đây là?"

Đạt Bắc: "Vừa mới đến ạ, là thầy Hách Kiệt đề cử."

"Hách Kiệt? Tên tiểu tử kia đề cửa em à?" Doãn Lê cười một cái, đưa mắt đánh giá Thẩm Thần: "Xem ra là một nhân tài mới xuất hiện."

Thẩm Thần ngại ngùng vội vàng nói: "Thầy Doãn nói đùa rồi ạ."

"Tôi hiểu rõ tính cách của Hách Kiệt, nếu là ông ấy đề cử em đến thì tất nhiên sẽ có điểm hơn người." Doãn Lễ cũng không nói thêm gì, nói xong câu đó liền nói: "Cố gắng nhé."

Thẩm Thần cảm động hưng phấn nói: "Cám ơn thầy!"

Doãn Lễ đi rồi, Đạt Bắc dẫn Thẩm Thần đi tham quan phòng làm việc, bởi vì Thẩm Thần vẫn còn là sinh viên, Đạt Bắc sắp xếp nhiệm vụ và lịch công tác vào cuối tuần cho cậu, nếu có chỉnh sửa hình ảnh có thể mang về trường học để làm.

Việc này đối với Thẩm Thần không còn gì tốt hơn, cho nên lúc cậu từ Le. Photographers Club đi ra tâm tình rất rất tốt. Khoảng thời gian tối tăm vừa qua yên lặng tiêu tán đi.

Một nơi khác, ở quân khu.

"Cửu Dạ, anh Lục nói buổi chiều tập huấn thêm, cậu như thế nào lại ở đây."

"Tập huấn thêm cái gì? Sáng nay cậu ta đem một đám người huấn luyện thành chó cả rồi." Cửu Dạ miệng thì oán giận nói, nhưng thân lại đứng lên đi ra ngoài.

"A...tôi cảm giác anh Lục hôm nay có gì đó quái quái, hung dữ đến nỗi lòng tôi cũng run theo."

Cửu Dạ đỡ trán: "Nhất định là bị cái gì đó kí©h thí©ɧ rồi."

"Cái gì kí©h thí©ɧ? Bị thủ trưởng mắng sao? Hay là nhiệm vụ không thuận lợi?"

"Lục Tranh là người như thế nào, cậu cảm thấy cậu ta bởi vì mấy cái này kí©h thí©ɧ sao?" Cửu Dạ lắc đầu: "Các cậu, không hiểu cậu ta đâu."

"Cậu hiểu sao, vậy cậu nói một chút xem!"

Cửu Dạ làm vẻ mặt sâu không lường: "Tôi không dám nói."

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

"Vì sao?"

"Tội sợ cậu ta nghe được, sau đó sẽ đánh tôi mất."

"....."

Cửu Dạ từ nhỏ đã đi theo Lục Tranh, ở bên cạnh anh la lối khóc lóc om sòm. Nhưng anh biết người này dù núi Thái Sơn có đè xuống cũng không đổi sắc mặt, điều duy nhất có thể khiến cậu ta đổi sắc mặt....có lẽ chính là cậu nhóc kia.

Cửu Dạ cười nói: "Đi thôi đi thôi, huấn luyện vật lộn đúng không, đi, nể tình bạn bè tôi nhắc nhở cậu, lát nữa chúng ta đừng chung đội với anh Lục."

"Hả?"

"Đồng chí sẽ tự biến mình thành bao cát đứng đấy."

Mấy ngày sau, ở Lục gia.

"Thẩm Thần đã lâu không trở về, con dành chút thời gian đi xem thằng bé, nếu tâm trạng thằng bé còn không tốt thì nói lời an ủi nó, bảo nó về nhà." Lục Trí Minh nói.

Lục Tranh: "Vâng."

Dì Từ: "Tôi thấy Lưu Lương cũng thật quật cường, so đo với trẻ con làm gì, dỗ dành hai ba câu thằng bé sẽ trở về mà."

Lục Trí Minh: "Việc này cần phải gặp mặt nói chuyện, quát mắng cũng không phải là cách."

"Có nghĩa là."

"Lục Tranh, buổi tối con đi đón Thẩm Thần, dù sao ngày mai cũng là cuối tuần."

Lục Tranh ánh mắt hơi trầm xuống: "Vâng."

Sau khi ăn xong cơm chiều, Lục Tranh lái xe đi đến trường học Thẩm Thần.

Lúc đó, Thẩm Thần đang ngồi ở câu lạc bộ nhϊếp ảnh, xử lý một số ảnh chụp mà Đạt Bắc đưa cho cậu.

Ngày mai cậu sẽ đi đến Le. Photographers Club, đi theo Đạt Bắc cùng với mọi người đi chụp ảnh chân dung cho các nhóm tư nhân, cho nên cậu phải hoàn thành toàn bộ công việc trong hôm nay.

"Thẩm Thần." Đúng lúc này, Tạ Hoài Tư cầm máy chụp ảnh đi đến: "Sao em lại bảo Tiểu Tống đem máy ảnh trả lại cho anh, không cần dùng nữa sao?"

"Máy ảnh của em đã sửa xong rồi." Thẩm Thần nói: "Cám ơn anh lúc trước đã cho em mượn."

Tạ Hoài Tư: "Vậy à..."

Thẩm Thần cười cười, vừa định tiếp tục xem ảnh thì đúng lúc di động vang lên, cậu liếc mắt nhìn, đã rất lâu cậu không gặp Lục Tranh.

"Alo."

"Tôi đang ở trước cổng trường em."

"A? Đã trễ thế này, có việc gì ạ?"

Lục Tranh: "Không có tiết học sao?"

"Không ạ."

"Vậy thì ra đây, tôi ở đây chờ em."

Thẩm Thần đại khái nghĩ anh có chuyện gì đó, vì vậy cậu tắt máy tính, chuẩn bị xuống lầu.

Tạ Hoài Tư: "Sao vậy? Phải đi à?"

"Vâng, bạn em đang ở cổng trường, em ra đó một chút."

Thẩm Thần một đường chạy thẳng, đến cửa trường học, liền thấy một chiếc xe dừng ở bên đường, mà Lục Tranh tựa người vào cửa xe, vẻ mặt anh ẩn trong bóng tối, cậu không nhìn rõ lắm.

Lục Tranh thấy cậu chạy đến, anh đứng thẳng dậy, lúc định nhấc chân đi đến thì thấy nam sinh tên Tạ Hoài Tư đi phía sau cậu.

"Thẩm Thần, em để quên USB."

Thẩm Thần đứng cách Lục Tranh vài mét, cậu xoay người nhìn về phía Tạ Hoài Tư đang chạy tới, buồn cười nói: "Học trưởng sao anh lại đem xuống, chờ lát nữa em còn muốn trở về, không cần lấy USB."

Tạ Hoài Tư có chút kinh ngạc, sau đó có chút ngượng ngùng nói: "A...anh nghĩ em đi về, sợ em quên mang USB theo."

"Không, em không về..."

"Em phải về." Lục Tranh đột nhiên nói.

Thẩm Thần nghi hoặc mà quay đầu lại nhìn: "Về, về đâu ạ?"



Hai ngày nay trong lòng thật vất vả mới bình tĩnh được một chút. Bây giờ lại nhìn thấy hai người đứng cùng một chỗ, giờ phút này mọi thứ trước mắt đều vô cùng chói mắt.

Lục Tranh tiến lên bất chấp mà giữ tay cậu: "Theo tôi về nhà."

Thẩm Thần sửng sốt một chút, không hề nghĩ ngợi liền kéo tay anh ra.

Lục Tranh dừng lại, đôi mắt hơi nhíu lại.

Thẩm Thần: "Em không trở về, em, em còn có việc."

"Việc gì?"

"Trong câu lạc bộ còn có việc." Thẩm Thần khẽ cắn môi nói: "Dù sao em cũng không trở về."

Lục Tranh tăng âm lượng: "Theo tôi về nhà."

Thẩm Thần nâng mắt, sắc mặt bất an: "Nhưng em không muốn về nhà, anh cũng biết, em không muốn trở về để đối mặt với mẹ em."

"Vậy em nghĩ vĩnh viễn không trở về, vĩnh viễn không gặp mặt sao."

Thẩm Thần lắc đầu, có chút không biết phải làm sao: "Nhưng là hiện tại em không muốn về nhà."

"Em cần phải nói cho rõ ràng, em muốn trốn tới khi nào."

"Không nói rõ ràng được." Thẩm Thần nghĩ tới từ nhỏ đến lớn Lưu Lương đối với nhϊếp ảnh gia ghét vô cùng, nhớ tới ngày đó bà không chút do dự ném máy ảnh của cậu, nội tâm liền trở nên bài xích và bất an: "Em không thể nói rõ với bà ấy, bà ấy không hiểu em một chút nào!"

Trước cổng trường có nhiều sinh viên ra vào, Tạ Hoài Tư đột nhiên nhìn thấy hốc mắt Thẩm Thần đỏ lên, trong lòng kinh ngạc, anh không biết hai người bọn họ đang nói chuyện gì, chỉ biết người đàn ông trước mặt này bắt Thẩm Thần làm chuyện cậu không thích.

Vì thế Tạ Hoài Tư liền tiến lên kéo Thẩm Thần về phía sau mình, anh khách khí nhìn Lục Tranh, lấy tư thái che chở Thẩm Thần: "Tôi cảm thấy em ấy không muốn về nhà vậy trước hết đừng trở về, anh là gì của em ấy? À...nếu không cứ để em ấy nghĩ thông suốt lại đã."

Lục Tranh nhìn cảnh tượng trước mắt, cơ hồ cảm thấy như bị chọc cười, anh muốn mang cậu về hay không là một chuyện, nam sinh ở trước mặt này ở trước mặt anh bảo vệ cậu là một chuyện khác.

Lửa giận ở sâu trong lòng đọng lại nhiều ngày đột nhiên bùng lên, Lục Tranh tiến đến, túm lấy tay cậu: "Em lại đây!"

Thẩm Thần lảo đảo một chút, suýt nữa ngã vào l*иg ngực anh, cậu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lục Tranh, nhìn thấy sắc mặt anh đen lại vô cùng khốc liệt, sợ đến mức nửa cái mạng cũng không còn.

Đây là phản ứng từ nhỏ cậu đối với anh tạo thành, nhất thời hồi lâu cũng không thay đổi được.

"Anh làm cái gì vậy!" Tạ Hoài Tư cũng nổi giận, lập tức kéo Thẩm Thần lại.

Lục Tranh nâng mắt, ánh mắt bốc hoả nhìn Tạ Hoài Tư: "Buông tay."

Tạ Hoài Tư cũng không buông ra: "Em ấy không muốn về, anh làm gì còn cưỡng ép em ấy."

Lửa giận của Lục Tranh đã bốc lên tận đỉnh đầu nhưng như vậy anh càng giữ bình tĩnh, anh rủ mắt không hề chớp mắt nhìn Thẩm Thần: "Cưỡng ép? Được, Thẩm Thần, tôi hỏi em, hiện tại em muốn đi theo tôi hay muốn đi theo cậu ta?"

Cái gì mà cùng anh hay cùng cậu ta, Thẩm Thần sắc mặt trắng bệch, cả người cậu như rơi vào lốc xoáy: "Cậu thật sự đã khiến Lục Tranh tức giận, nhưng cậu thật sự không muốn về nhà."

Sau một hồi giằng co, Thẩm Thần rốt cuộc cũng có động tĩnh.

Cậu từng chút từng chút, rút tay ra khỏi tay Lục Tranh.

Lục Tranh trong lòng trống rỗng, không phản ứng lại kịp.

"Anh Lục Tranh...em không muốn về nhà, em, em qua mấy ngày đã..."

Chuyện gì cũng không muốn nói nữa, Thẩm Thần liền thấy Lục Tranh đột nhiên xoay người đi.

"Anh...."

"Đã biết." Giọng nói của anh lạnh lùng đến cực điểm, dường như đang kéo xa khoảng cách với cậu.

Thẩm Thần dừng lại, cậu hơi hé miệng, nhưng lại không biết nói gì.

Vì thế cậu liền thấy anh lập tức ngồi vào trong xe, đóng cửa, khởi động, rời đi, không chút dấu vết, từ đầu đến cuối một ánh mắt cũng không lưu lại.

Thật lâu sau.

Tạ Hoài Tư: "Em không sao chứ? Rốt cuộc có chuyện gì vậy?"

Thẩm Thần nhìn thân ảnh chiếc xe dần biến mất trên đường, phục hồi lại tinh thần: "Không có chuyện gì...Em và mẹ có chút mâu thuẫn."

"Vậy người đó..."

"Em đi về trước, học trưởng anh có việc thì đi trước đi." Thẩm Thần cổ họng hơi khô khốc: "Em, em nghĩ bản thân thật ngốc."