Chương 38: Nói Lời Ngon Tiếng Ngọt Không Được Thì Trực Tiếp Làm Đi

Cố Nam Yên thấy thế, lập tức ngồi dậy, đưa tay bật công tắc trên đầu giường một cái.

Thấy Lục Bắc Thành đang ngồi trên sô pha, Cố Nam Yên đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, sau đó cau mày nói: "Hơn nửa đêm anh không ngủ, ở đây nhìn chằm chằm em làm gì?"

“Hơn nữa không phải anh đã đưa Diệp Sở về sao? Anh cứ gạt người ta sang một bên như vậy? Lục Bắc Thành có ai làm như anh không?”

Nói xong, lại ngáp một cái, ghét bỏ nói: "Mau về bên kia đi, đừng ở đây làm người gác cửa nữa.”

Đêm hôm khuya khoắt, anh không ngủ nhưng người khác muốn ngủ.

Cố Nam Yên nói xong, đang định ngã xuống giường ngủ tiếp, Lục Bắc Thành lạnh lùng nói: "Cố Nam Yên, cô ngủ thử xem.”

Cố Nam Yên duỗi thẳng lưng vừa cúi xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Bắc Thành: "Đêm hôm khuya khoắt, Lục Bắc Thành anh muốn làm gì?”

Lục Bắc Thành cắn răng: "Cô ngủ được à?”

Anh đem người về, cô lại ở đây ngủ, thật con mẹ nó kiêu ngạo.

“Em ngủ được!” Cố Nam Yên híp mắt nhìn Lục Bắc Thành: “Anh không ngủ được?”

Sau đó lại hỏi: "Còn chưa dỗ được người ta sao?”

"Lục Bắc Thành, không phải em nói anh, cái tính tình chó này của anh phải sửa đi, đừng tưởng rằng có chút tiền thế là muốn làm gì thì làm, tất cả mọi người đều phải nghe anh, mỗi người đều có điểm giới hạn, bây giờ anh mà không trở về bên Diệp Sở, chờ ngày mai bình minh ngay cả mặt cờ màu sắc này cũng treo không được đâu."

“Phụ nữ rất dễ dỗ, lời ngon tiếng ngọt không được thì anh trực tiếp làm đi, đảm bảo hết giận ngay lập tức.”

Cố Nam Yên dứt lời, lại ngáp một cái nói: "Những điểm mấu chốt em đều nói cho anh hết rồi, anh tự về suy nghĩ đi.”

Cố Nam Yên nói xong đưa tay định tắt đèn, Lục Bắc Thành lại duỗi cánh tay ra bắt lấy cổ tay cô.

Cố Nam Yên ngẩng đầu, thấy Lục Bắc Thành đi về phía trước hai bước, khom lưng ghé vào trước mặt cô: "Cố Nam Yên, cô đang dạy tôi dỗ cô thế nào sao?"

Cố Nam Yên buồn cười: "Lục Bắc Thành, lời này của anh thật không khách sáo, chẳng phải trước giờ đều là em dỗ dành anh sao?”

"Được rồi, anh cũng đừng ở đây tốn thời gian với em, nếu không về thì trời sáng mất, lỡ Diệp Sở tức giận thật, không phải tất cả phụ nữ đều hào phóng như em đâu." Cố Nam Yên hiện tại chỉ muốn ngủ, chỉ muốn Lục Bắc Thành cút đi.

Lục Bắc Thành: "Cô mong tôi tốt với cô ta như vậy sao?”

Cố Nam Yên hất tay anh ra: "Phải đó, chờ ngày kết hôn của hai người, em sẽ gói pháo hoa gửi tới.”

Nói xong, Cố Nam Yên tiếp tục ngã lưng lên giường.

Lục Bắc Thành nghe lời này của cô, tức giận: "Cố Nam Yên nếu cô dám ngủ thì tự gánh lấy hậu quả.”

“Được nha! Anh đốt lửa đốt em đi!”

Cố Nam Yên kéo chăn che mình lại, người cũng đã mang về rồi, bây giờ cô không muốn nói nhảm với anh nữa.

Cuộc sống này, cứ như vậy thôi!

Lục Bắc Thành nhấc chân đạp mông cô một cái, Cố Nam Yên đè chặt chăn, mí mắt cũng không mở ra.

Lục Bắc Thành: "Nằm dịch vào.”

Cố Nam Yên không nói gì.

Lục Bắc Thành tức giận, cởϊ qυầи áo nằm xuống bên cạnh Cố Nam Yên, kéo chăn của cô.

Cố Nam Yên híp mắt nói: "Anh còn biết xấu hổ hay không? Không sợ thú tính của em nổi lên sao?”

Lục Bắc Thành: "Cô nổi cho tôi xem.”

Cố Nam Yên vô cùng buồn ngủ, cô nhắm mắt lại, dịch cả người vào trong, lười biếng nói: "Lục Bắc Thành, em nói anh, nếu anh dám cướp chăn của em, chạm vào em thì em sẽ bám anh như keo dính chó không buông, cả đời này anh cũng đừng hòng chạy.”

Lục Bắc Thành buồn cười, anh chui thẳng vào trong chăn, ôm lấy cô từ phía sau.

Cố Nam Yên: "..."

Người này rốt cuộc có ý gì? Sao mỗi lần cô muốn rút lui, anh lại trơ trẽn tiến tới?

Tay Lục Bắc Thành để trước ngực cô, Cố Nam Yên buồn ngủ đến mức suýt tỉnh giấc: "Sờ một lần mất một trăm vạn.”

Cố Nam Yên nói xong, Lục Bắc Thành còn trực tiếp nắn bóp.

Anh không có gì cả, chỉ có nhiều tiền.

Cố Nam Yên đổ mồ hôi, túm lấy tay anh: "Con mẹ nó, anh thật sự không cần mặt mũi nữa hả." Sau đó tát mu bàn tay anh một cái, không kiên nhẫn nói: "Em buồn ngủ thật, anh đừng làm phiền em.”

Cố Nam Yên nói buồn ngủ, Lục Bắc Thành cũng không làm phiền cô nữa.

Qua một lúc lâu, Lục Bắc Thành ghé vào tai cô, nhẹ giọng nói: "Cố Nam Yên, chúng ta nói chuyện đi.”

Lục Bắc Thành nói xong, Cố Nam Yên vẫn không có động tĩnh gì, Lục Bắc Thành lật người cô lại nhìn, cô đã ngáy rồi.

Đúng là nhẫn tâm.

Lục Bắc Thành đưa tay tắt đèn trong phòng, ôm Cố Nam Yên ngủ.

Chỉ là hai người có thể ngủ trong phòng ngủ chính, lại nhất định muốn chen chúc ở phòng khách, đây là muốn làm gì chứ.

——

“Thiếu phu nhân, phu nhân, phu nhân đến rồi. "Cố Nam Yên đang nằm mơ mình thắng kiện thì bị tiếng người giúp việc đánh thức.

Cố Nam Yên đỡ trán: "Ai tới?”

Người hầu: "Thiếu phu nhân, mẹ cô tới, mẹ thiếu gia cũng tới.”

Cố Nam Yên: "..."

Sáng sớm đã hội ngộ ba bên?

Cô ngáp một cái, tối hôm qua Lục Bắc Thành giống như tới tìm cô, còn chiếm tiện nghi của cô.

“Bảo bọn họ chờ một lát!”

Cố Nam Yên vừa nói xong, Tần Hải Vân và Triệu Tri Thu liền đẩy cửa vào: "Nam Yên.”

“Mẹ.” Cố Nam Yên gãi tóc, một tiếng mẹ gọi cả hai người.

Tần Hải Vân hỏi: "Bắc Thành đâu?”

Cố Nam Yên quay đầu nhìn trong phòng: "Bắc Thành à? Chắc là đi làm rồi.”

Cố Nam Yên nói xong, vừa lúc Lục Bắc Thành vừa tắm xong đi ra: "Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”

Nhìn thấy Lục Bắc Thành, Tần Hải Vân lập tức nổi giận: "Còn không phải bởi vì chuyện tốt con làm sao, con tên khốn kiếp này, xem mẹ xử lý con như thế nào."

Tần Hải Vân chỉ vào Lục Bắc Thành mắng hai câu, sau đó lại mỉm cười nhìn Triệu Tri Thu: "Bà thông gia, tôi dẫn Bắc Thành đi nói chuyện một lát, bà khuyên Nam Yên nhé.”

Sáng sớm hôm nay còn chưa tỉnh ngủ, Tần Hải Vân đã nhận được điện thoại cáo trạng của Tô Mộ Bạch, nói Lục Bắc Thành vì Diệp Sở mà ly hôn với Cố Nam Yên, tối hôm qua còn đưa người về Ngự Lâm Loan, nói Cố Nam Yên đã đồng ý ly hôn.

Nói hôm trước cậu ta khuyên Lục Bắc Thành cả một buổi tối, anh chẳng những không nghe, còn bắt cậu ta theo Lục Cảnh Dương xây trường tiểu học Hi Vọng.

Tô Mộ Bạch than phiền, não Tần Hải Vân lúc ấy liền nổ tung, lập tức gọi điện thoại cho Triệu Tri Thu, đầu tiên là nhận lỗi, sau đó liền hẹn bà tới khuyên can.

Triệu Tri Thu nghe Tần Hải Vân sắp xếp, gật đầu: "Được rồi bà thông gia, bên Nam Yên cứ giao cho tôi!”

Do bận tâm đến chuyện vợ chồng cãi nhau rồi ly hôn, hai người còn không để ý tới hôm qua Cố Nam Yên và Lục Bắc Thành ngủ chung một phòng.

Lúc Tần Hải Vân kéo Lục Bắc Thành đến phòng sách, bà cầm chổi lông gà bên cạnh lên mắng anh: "Đồ khốn nạn, con làm loạn phải không! Con ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt còn chưa đủ, còn đem người về nhà.”

“Những việc xấu xa của nhà họ Lục đều do một mình con gây ra.”

Lục Bắc Thành giơ tay ngăn lại: "Mẹ, mẹ có biết chuyện gì đang xảy ra không?”

Tần Hải Vân đánh lên người Lục Bắc Thành, chống tay nói: "Mẹ không phân tốt xấu? Được, vậy bây giờ mẹ phân với con, có phải con đã mang người về nhà không?”

Lục Bắc Thành im lặng.

Tần Hải Vân lại hỏi: "Có phải con không chịu sinh con không?”