Sau khi nghe cậu ta nói, Cố Nam Yên lập tức thay đổi biểu cảm: “Thất tình? Tôi không nɠɵạı ŧìиɧ, anh ấy mất mối tình nào?"
Tô Mộ Bạch: "Em đoán đối tượng phải là chị."
Cố Nam Yên: "..."
Cô nói, tại sao mấy ngày nay Lục Bắc Thành luôn về nhà, thậm chí là giữa đêm.
Nguyên nhân là bị người ta phớt lờ nên tức giận.
Thảo nào suốt ngày anh cứ tỏ vẻ mặt cau có đó.
Cố Nam Yên khoanh tay trước ngực, cúi xuống nhìn Lục Bắc Thành, giơ chân lên đá anh.
“Chị Yên, chị đừng làm vậy!” Tô Mộ Bạch vội vàng ngăn cô lại: “Đừng đá chết anh ba em mà, nếu không ngày mai em sẽ bị trách là đã đánh anh ấy đó.”
Sau đó cậu ta nói: “Chị Yên, chị giúp em đi! Em không đưa nổi anh ấy về phòng nữa.”
Cố Nam Yên: “Làm gì có chuyện vô lý như vậy, người anh ấy yêu không phải tôi, tôi không ném anh ấy ra ngoài là may.”
Cố Nam Yên vừa nói xong, Lục Bắc Thành cố đứng dậy từ ghế sofa, nhưng lại ngồi xuống ngay sau đó.
Thấy vậy, Tô Mộ Bạch thở dài: “Anh ấy bày bộ dạng chán nản mấy ngày nay rồi. Thẩm Ly nói, trạng thái này là biểu hiện của thất tình, em đoán là vậy.”
Cố Nam Yên cười mỉa mai, thất tình, Lục Bắc Thành thật sự rất đáng thương.
Cuối cùng người đó là Diệp Sở, người mà anh không thể nào buông tay, Cố Nam Yên cũng lười suy nghĩ.
Dù sao người đó cũng không phải là cô.
“Diệp Sở đâu? Mấy ngày nay hai người họ có ở cạnh nhau không?” Cố Nam Yên hỏi.
“Em không thấy, đoán chừng là đang cãi nhau, cho nên anh ba mới có tâm trạng không tốt, cũng không biết khi nào mới có thể ổn định được tâm trạng, em chưa từng thấy bộ dạng này của anh ba.”
Nghe thấy lời này của Tô Mộ Bạch, Cố Nam Yên lạnh lùng nhìn rồi lấy điện thoại từ túi ra, gọi cho Diệp Sở: “Diệp Sở, đến Ngự Lâm Loan một chuyến.”
Nói xong, không cho Diệp Sở bất kỳ cơ hội phản ứng nào, Cố Nam Yên đã cúp máy.
Tô Mộ Bạch: “Chị Yên, sao chị lại gọi Diệp Sở đến?”
Cậu ta đưa Lục Bắc Thành về Ngự Lâm Loan là để tạo cơ hội cho cô, cô không thấy sao?
Cố Nam Yên vứt điện thoại sang một bên, lạnh lùng nói: "Anh ấy say cần người chăm sóc, tôi không giải được rượu của anh ấy, cũng không hiểu được được tâm trạng của anh ấy."
Tô Mộ Bạch: "Càng như vậy, chị càng phải cẩn thận, có phải chị không muốn sống cùng anh ba nữa không?"
Cố Nam Yên cười nhẹ: "Tâm trí của anh ấy không ở nhà này thì dù níu kéo thế nào cũng vô ích, hơn nữa trong những thời điểm khó khăn, sẽ có tình yêu thứ ba nảy sinh, trong thời điểm bất lợi sẽ có Thẩm Lương Châu giúp tôi, tôi càng cản lại, tình cảm của họ càng đậm sâu.”
“Ngoài ra, trong suốt những năm qua, tôi cũng không muốn làm phiền họ nữa, để bọn họ tự giải quyết vấn đề của mình, là anh ba của cậu tự đưa ra chính chọn lựa của mình.”
Cố Nam Yên vừa dứt lời, Lục Bắc Thành say rượu lẩm bẩm điều gì không rõ.
Cố Nam Yên không nghe rõ, quay đầu nhìn Tô Mộ Bạch.
Tô Mộ Bạch dịch: “Diệp Sở, anh ba đang tìm Diệp Sở.”
Cố Nam Yên nghe xong liền cười tự giễu.
Thứ tình cảm sâu đậm này, cô sắp bị cuốn theo rồi.
Ngày mai Lục Bắc Thành tỉnh lại, nếu biết Tô Mộ Bạch giúp đỡ như vậy, chắc chắn sẽ rất "cảm kích" cậu ta.
Nửa tiếng sau, Diệp Sở vội vã đến, áo ngủ trên người vẫn chưa thay, đi dép lê, vội vàng hỏi: “Cố Nam Yên, anh Bắc Thành sao rồi?”
Diệp Sở xuất hiện đúng lúc như vậy, Cố Nam Yên bỗng cảm thấy mình thật thừa thãi.
Cô liếc qua Lục Bắc Thành, nói: “Lục Bắc Thành uống nhiều, Tô Mộ Bạch nói là bởi vì cô nên tôi giao cho cô xử lý đó.”
Sắc mặt Diệp Sở thay đổi: “Cố Nam Yên, có phải là cô đang hiểu lầm không?”
Cố Nam Yên: “Tôi lên tầng trước, cần gì thì cứ tìm chị Giang.”
Cố Nam Yên nói xong, quay người đi lên tầng.
Tô Mộ Bạch nhìn Cố Nam Yên lên tầng, phục sát đất, cái này có cho cậu ta cũng không dám làm giống Cố Nam Yên.
Cô tốt như vậy, anh ba còn không trân quý, vậy anh ấy còn muốn cái gì nữa?
Trao cho cô giải người vợ tốt nhất quốc gia cũng được nữa.
Cố Nam Yên đã rời đi, khi Tô Mộ Bạch nhìn Lục Bắc Thành lần nữa, ánh mắt cậu ta chạm phải ánh mắt của Diệp Sở.
Diệp Sở không nói nên lời, Tô Mộ Bạch nói: “Để tôi giúp cô đưa anh ba về phòng ngủ trước."
Diệp Sở bỗng nhiên tỉnh táo lại: “Ừm."
Trong phòng ngủ ở cuối hành lang, Cố Nam Yên mất ngủ
Nếu cứ tiếp tục như thế này thực sự vô nghĩa. Cô không thể dành cả đời nhìn Lục Bắc Thành và những người phụ nữ khác yêu nhau.
Liệu sau này cô có thể có con và trở thành mẹ hay không, dù gì thì cô cũng đã cố gắng hết sức.
Nếu không có cơ duyên này, cô sẽ không còn cách nào khác ngoài thừa nhận.
Quen nhau nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh uống say đến vậy.
Nếu anh không thích và không thể buông bỏ được thì làm sao anh có thể bận tâm đến nó như thế này?
Sự si tình của anh khiến Cố Nam Yên không khỏi tức giận và cảm thấy rất bất lực.
Cùng lúc đó, trong phòng ngủ chính, Diệp Sở trông Lục Bắc Thành không hề chợp mắt.
Phòng ngủ của Lục Bắc Thành, không khí và mọi vật dụng ở đây đều toát ra mùi của Lục Bắc Thành.
Diệp Sở tựa hồ như đang nằm mơ, nếu không phải do tối nay, có lẽ cô ta vĩnh viễn cũng không thể bước vào Ngự Lâm Loan, và cũng có lẽ cô ta cũng không bao giờ có thể nhìn Lục Bắc Thành như thế này.
“Bắc Thành.” Tay phải của cô nhẹ nhàng đặt lên trên trán Lục Bắc Thành, dịu dàng gọi một tiếng.
Cố Nam Yên và Tô Mộ Bạch nói, Lục Bắc Thành là vì cô ta nên mới uống say, hai tay cô ta nắm chặt tay Lục Bắc Thành, ánh mắt sáng lên.
——
Ngày hôm sau.
Khi Lục Bắc Thành tỉnh dậy, anh cảm thấy đầu đau khủng khϊếp, cổ họng khô rát khó chịu.
Toàn thân cảm thấy khó chịu, anh mơ hồ nhớ tới việc được Tô Mộ Bạch dìu lên xe, hình như còn có cả hình ảnh Cố Nam Yên.
"Bắc Thành, anh tỉnh rồi!" Diệp Sở thấy anh đã tỉnh, vội vàng đi đỡ anh: "Đầu anh có đau không?"
Giọng nói của Diệp Sở như tiếng chuông cảnh báo, trên mặt Lục Bắc Thành hiện rõ sự thiếu kiên nhẫn.
Lục Bắc Thành nhận ra mình đang ở trong phòng ngủ, Diệp Sở nắm tay anh, anh vội vàng rút tay trở lại: “Sao em vào được đây?”
Diệp Sở nhìn Lục Bắc Thành rút tay lại, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ, cô ta nhẹ nhàng xoa xoa ống quần, giải thích: “Tối qua anh say rượu, Cố Nam Yên gọi điện thoại cho em, bảo em đến chăm anh.”
Đôi môi mỏng của Lục Bắc Thành bỗng nhiên mím chặt. Có phải Cố Nam Yên hiền lành quá mức rồi không?
Thấy sắc mặt Lục Bắc Thành không tốt, Diệp Sở quan tâm hỏi: "Bắc Thành, anh thấy khó chịu ở đâu sao"
Lục Bắc Thành: “Anh bảo lão Lý đưa em về.”
Giọng nói trầm khàn đến tận xương tủy của Lục Bắc Thành giống như ánh sáng đen tối trong đêm, đột nhiên khiến cô ta nghẹt thở.
Đêm qua vì chăm sóc anh, cô ta thậm chí không dám chợp mắt, khi anh tỉnh dậy, anh đã yêu cầu tài xế đưa cô ta đi? Điều này khiến Diệp Sở vô cùng xấu hổ.
Diệp Sở nuốt nước miếng, bất đắc dĩ cười: “Em ăn sáng xong sẽ về.”
Lục Bắc Thành không để ý tới cô ta, xuống giường, cầm điện thoại di động trên bàn lên gọi cho tài xế.
Diệp Sở nắm chặt tay thành nắm đấm, sau nhiều năm như vậy, cô ta phải làm sao mới có thể đến gần anh hơn, khiến anh quan tâm đến cô ta nhiều hơn một chút.
Có mấy lần cô ta muốn hỏi Lục Bắc Thành, nhưng cuối cùng lại không dám hỏi, đành phải thuận theo ý muốn của anh mà rời khỏi Ngự Lâm Loan.
Trong phòng ngủ chính, Diệp Sở vừa rời đi, Lục Bắc Thành liền đi tới phòng ngủ cuối hành lang.