Thấy Lục Bắc Thành đột nhiên nhắc đến tấm chi phiếu, Cố Nam Yên mỉm cười nói: “Ai đưa cũng như nhau thôi.”
Nói với anh rồi thì sao?
Có lẽ trong lòng anh đã biết đã có chuyện gì, chỉ là anh đang giả vờ.
Thấy Cố Nam Yên thờ ơ như vậy, Lục Bắc Thành nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, sau đó lạnh lùng nói: “Cố Nam Yên, nếu cô thực sự muốn sống tốt, thực sự muốn có con thì đừng chỉ cố gắng lấy lòng tôi ngoài mặt.”
“Cố gắng nhưng không dụng tâm thì không thể coi là cố gắng.”
Nghe thấy lời này của Lục Bắc Thành, Cố Nam Yên càng buồn cười hơn.
Cô nói: “Người mà đến nhà cũng không về mà còn dạy người khác cách quản lý hôn nhân”.
Lục Bắc Thành: “…”
Anh cảm thấy mình cũng được bao gồm trong đó.
Lục Bắc Thành hắng giọng, nói với giọng điệu nhẹ nhàng hơn: “Không phải tôi đã đồng ý với cô rằng một tuần sẽ về một lần rồi sao.”
“Đừng!” Cố Nam Yên nói: “Anh tổng cộng chỉ giữ lời một lần, em đã coi như chưa từng nghe thấy rồi.”
Muốn gọi cô về nhà chính diễn kịch? Anh đừng hòng nghĩ đến ý đồ này lần nào nữa.
Lục Bắc Thành: “Tôi sẽ bù đắp lại cả vốn lẫn lãi cho cô.”
Giọng nói khàn khàn và từ tính của Lục Bắc Thành dễ nghe đến không ngờ, khi anh nói chuyện với Cố Nam Yên bằng những lời tử tế này, cô càng nghe càng thấy hay.
"Được thôi!" Lúc này Cố Nam Yên mới cười vui vẻ nói: "Nhưng em thu rất nhiều lãi."
Lục Bắc Thành tỏ vẻ ghét bỏ, giơ tay bóp mặt cô: “Cố Nam Yên, đừng khắc mấy cái tâm tư nhỏ của cô lên trán.”
Cố Nam Yên không nói ra, Lục Bắc Thành cũng biết cô muốn có một đứa con.
Cố Nam Yên dựa người về phía anh, vòng tay qua cổ anh: “Anh không muốn thử sao?”
Cố Nam Yên thực sự rất kiên trì với việc có con.
Lục Bắc Thành nhìn đôi mắt quyến rũ của Cố Nam Yên, mặt không biến sắc nói: “Không muốn.”
Cố Nam Yên không tin: "Khẩu thị tâm phi!" Cô vừa nói vừa tiến sát lại gần anh.
"Cố Nam Yên, kiểm tra nhiệt độ và lấy mẫu máu." Kết quả cô vừa mới hôn lên, cửa phòng bệnh đã bị y tá đẩy ra.
Trên giường bệnh, Cố Nam Yên nhanh chóng lùi lại, cô giơ tay vén mái tóc dài ra sau tai rồi ngồi giữa giường bệnh, làm như không có chuyện gì xảy ra.
Lục Bắc Thành ở một bên mỉm cười.
Anh chậm rãi đứng dậy khỏi ghế, đút hai tay vào túi quần, cúi đầu nhìn cô: "Đừng trốn mà!"
Đôi chân trắng nõn của Cố Nam Yên duỗi ra từ dưới chăn, thô bạo đá vào Lục Bắc Thành.
Mặt cô y tá mập ở ngoài cửa đỏ bừng.
Sau khi kiểm tra nhiệt độ và lấy máu, Cố Nam Yên vẫn sốt, tình trạng viêm chưa giảm nên phải tiếp tục tiêm và theo dõi.
Buổi chiều, Lục Cảnh Dương cùng mấy người họ hàng nhà họ Lục và nhà họ Cố đi tới.
Khi mọi người đến thăm Cố Nam Yên, Lục Bắc Thành chỉ lặng lẽ chào hỏi, thỉnh thoảng trả lời điện thoại công việc.
Cho đến khi trời tối, cuối cùng phòng bệnh mới được yên tĩnh.
Lúc này Cố Nam Yên đã tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị đi ngủ. Khi nhìn thấy Lục Bắc Thành kéo ghế ở bên cạnh ra ngồi xuống, cô liền dịch sang một bên vỗ nhẹ nửa giường bên trái: "Cho anh một nửa."
Lục Bắc Thành liếc nhìn cô, lạnh lùng nói: “Không ngủ.”
Cố Nam Yên dở khóc dở cười: "Em cũng đâu có ăn anh."
Lục Bắc Thành: “Tôi thật sự sợ cô sẽ ăn tôi.”
Lục Bắc Thành đeo cặp kính gọng vàng trên sống mũi, trông vừa lịch lãm vừa đẹp trai, quả thực rất hấp dẫn.
Nhưng ý định của Cố Nam Yên càng rõ ràng thì Lục Bắc Thành càng không muốn để cô thành công.
Cố Nam Yên: “…”
“Em đang bị bệnh đó, có lòng nhưng không còn sức nữa!" Cố Nam Yên nói: "Anh yên tâm! Nếu không anh ngồi bên cạnh như vậy, em cũng không ngủ được."
Lục Bắc Thành: “Buổi sáng với buổi chiều cô ngủ rất ngon.”
Cố Nam Yên: "Đừng cãi qua cãi lại nữa, em không làm gì cả, anh mau lên đây!"
Sau khi Cố Nam Nghiên liên tục bảo đảm, Lục Bắc Thành mới không chút do dự cởϊ qυầи áo đi ngủ.
Cô hứa với Lục Bắc Thành sẽ không làm loạn, cho nên sau khi Lục Bắc Thành lên giường, Cố Nam Yên cũng không hề chạm vào anh.
Kết quả là Lục Bắc Thành xoay người, ôm cô từ phía sau.
Cố Nam Yên quay mặt lại, chuyện gì vậy? Không phải bảo cô không được chạm vào anh sao?
Cố Nam Yên đang định hỏi thì giọng nói trầm thấp của Lục Bắc Thành đã chậm rãi vang lên: “Bệnh đến sụt cân rồi, ngực cũng nhỏ đi một vòng.”
Lục Bắc Thành vừa nói, vừa ôm lấy cơ thể mềm mại của Cố Nam Yên.
Cố Nam Yên không hất tay Lục Bắc Thành ra, chỉ mỉm cười nói: “Anh thích ngực bự à! Vậy em sẽ nâng ngực cup F, đảm bảo anh không thể nắm được bằng một tay."
Lục Bắc Thành lại chiếm thêm chút tiện nghi: “Không có cảm giác với hàng giả.”
Cố Nam Yên dụi lưng vào lòng anh: “Vậy đợi em xuất viện rồi, chắc sẽ có thể phát triển trở lại.”
Trên thực tế, ngực của Cố Nam Yên cũng không hề nhỏ, cup C đầy đặn.
Lục Bắc Thành ôm chặt Cố Nam Yên trong lòng, tựa cằm lên vai cô, áp mặt mình vào mặt cô: “Ngủ đi.”
Ngón tay của Cố Nam Yên mò về phía sau: "Bầu không khí tốt như vậy, không làm gì thì tiếc lắm."
Lục Bắc Thành nắm lấy bàn tay không thành thật của cô: “Tôi còn chưa làm gì mà cô đã không nhịn được rồi?”
Cố Nam Yên quay đầu nhìn anh: "Anh như thế này thì sao em có thể không có cảm giác được? Em cũng không bị rối loạn chức năng."
Lục Bắc Thành: “Cố Nam Yên, có tin tôi ném cô ra ngoài cửa sổ không?”
Cố Nam Yên nghi hoặc nhìn anh: "Lục Bắc Thành, sao em cảm thấy như anh đang cố ý vậy nhỉ? Cố ý làm cho em ngứa ngáy không ngủ được."
“Ngủ!” Lục Bắc THành ra lệnh, sau đó ôm cô chặt hơn.
Cố Nam Yên bên ngoài nói rất mạnh miệng, kết quả một lúc sau, Lục Bắc Thành còn chưa cảm thấy buồn ngủ, cô đã bắt đầu ngáy.
Anh cụp mắt nhìn Cố Nam Yên, nếu không phải cô bị bệnh, có lẽ hôm nay anh đã không kiềm chế được bản thân.
--
Một tuần sau, khi xét nghiệm máu có kết quả bình thường, Cố Nam Yên liền làm thủ tục xuất viện.
Lục Bắc Thành tới đón cô.
Sau khi trở về nhà, Cố Nam Yên tắm rửa và thay bộ đồ ngủ thường ngày, cuối cùng cũng lấy lại được sức lực.
Lú cô từ phòng tắm đi ra và chỉnh lại tóc, Lục Bắc Thành nói: “Thứ bảy là tiệc mừng thọ của ông cụ nhà họ Thẩm, thiệp mời được gửi đến hôm qua.”
Cố Nam Yên: "Năm nay ông cụ cũng đã bảy mươi rồi nhỉ!"
Sinh nhật những năm trước, bọn họ đều đi qua bồi ông cụ vui vẻ.
“Ừ!” Anh đáp lại một tiếng, nhìn thấy cô đến gần, Lục Bắc Thành giơ tay sờ trán cô: “Còn có chỗ nào khó chịu không?”
Cố Nam Yên vòng tay qua cổ anh, nhếch đôi môi đỏ mọng: "Anh quan tâm em?"
Lục Bắc Thành ôm lấy eo cô một cách tự nhiên: "Không thích?"
“Thích.” Cố Nam Yên càng cười tươi hơn: “Thích vô cùng.”
Nói xong, cô kiễng chân hôn lên môi Lục Bắc Thành.
Mấy ngày nay, bầu không khí giữa hai người rất tốt, Cố Nam Yên vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào để làm việc nhân lúc còn nóng.
Lục Bắc Thành không đẩy cô ra, anh hơi siết chặt cánh tay quanh eo cô, Cố Nam Yên bị ép chặt vào người anh.
“Ai ôi…” Lúc đυ.ng vào người Lục Bắc Thành, Cố Nam Yên vô thức kêu lên một tiếng.
Tiếng kêu rất mập mờ.