Chương 4: Huynh đệ chỉ để lợi dụng!

Lục Phong từ phòng bếp vọt ra, nhìn thấy mẹ con Giang Hiểu Yến mở miệng nói: "Không sao, có ta ở đây!"

Đóa Đóa ghé người vào lòng Giang Hiểu Yến trong lòng, quay đầu nhìn Lục Phong. Trên gương mặt bé nhỏ, tràn đầy nước mắt, tiếng khóc dừng lại, ngoài cửa vẫn vang lên tiếng chửi mắng và chà đạp.

Giang Hiểu Yến chưa bao giờ nghĩ Lục Phong sẽ đứng lên và đi ra. Trước đó, hắn ta vẫn luôn thờ ơ và dửng dưng đối với gia đình. Nhưng khi Lục Phong bước về phía cửa, bóng lưng của hắn ta trong mắt Hiểu Yến trở nên cao lớn, như một bức tường bảo vệ, để người ta cảm thấy yên tâm.

Lục Phong mở cửa, Lý Đại Phương cố gắng đạp cửa nhưng trượt chân một cảnh. Mụ ta đứng trước mặt Lục Phong, nhìn hắn ta trong lòng nổi lên chút e ngại, dù sao, danh tiếng của Lục Phong không tốt lắm, ăn uống chơi bời lại thêm đánh cược đủ thứ, mỗi ngày đều cùng với đám bạn đầu đường xó chợ trở thảnh bất hảo.

"Thì ra ngươi ở nhà à? Hôm nay ngươi ngồi không ở nhà cũng phải trả tiền!" Lý Đại Phương có chút e dè nói.

"Thiếu nợ ngươi sáu mao đúng không?" Lục Phong nhìn Lý Đại Phương và nói: "Ta có sáu mao đây, ngươi trả lại ta ba mao tiền vữa nãy!"

Lý Đại Phương nghe đến trả tiền trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, thầm nghĩ hắn cùng lắm chỉ là một tên ăn bám. Từ trong túi móc ra ba mao, đưa cho Lục Phong, nói: “Sáu mao, mau đưa đây !"

Lục Phong cất tiền vào túi cũng không có đưa 6 mao trả ngay, nhìn Lý Đại Phương một cách trực diện và hỏi: "Ngươi vừa rồi mắng cái gì?"

"Gì?"

"Ngươi vừa rồi ngoài cửa đã mắng chửi cái gì?" Lục Phong chặn đường nàng, gằn lên một tia quan sát sắc bén.

Lý Đại Phương do dự một chút, cảm thấy Lục Phong không dám làm gì với nàng, có nhiều người ở đây như vậy để coi ai lại dám xem thường mình, nàng nói: "Mắng cô ta là gái bán thân, có gì sao?"

Lục Phong trở nên tức giận, tay hắn vung lên và đánh một cái tát hướng thẳng vào mặt mụ phụ nhân kia.

"Bét!"

Cái tát này khiến Lý Đại Phương lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống đất, những người xung quanh đều giật mình, không ngờ Lục Phong lại dám ra tay.

"Ngươi dám đánh ta?" Lý Đại Phương lớn tiếng quát lên, mắt đầy giận dữ.

“Đánh ngươi thế nào? Ta cho ngươi biết, sau một tháng ta nhất định sẽ trả lại tiền cho ngươi. Cái tát này chỉ để trừng phạt lời nói của ngươi. Nếu ngươi không phục, chúng ta so tay một chút!” Lục Phong nghiêm trọng quát lên.

"Lão già, có người đánh tôi!" Lý Đại Phương tay đang che mặt hét lên.

Một người đàn ông từ trong đám người trườn ra, dáng vẻ thấp bé và yếu đuối, nhìn Lục Phong một cách khuất phục. Mọi người trong tầng này đều biết rõ rằng Lý Đại Phương là chủ nhân ở đây, nam nhân này ngày thường thậm chí cả con mèo cũng không dám nhìn thẳng.

"Thế nào? Muốn đánh ta à?" Lục Phong nói với mặt đầy sự u ám. "Được lắm, ngày mai ta sẽ gọi đám huynh đệ của ta tới. Ta sẽ giúp ngươi trải nghiệm cảm giác thống khoái khi bị ăn đòn!"

Người đàn ông nghe thấy như vậy, sợ đến mức không còn hồn, vội vàng kéo Lý Đại Phương quay về nhà.

Mọi người xung quanh ngạc nhiên khi nhìn thấy kết cục như vậy, bàn tán xì xào một lúc rồi rời đi. Lục Phong quay đầu và trở về căn phòng, nhìn Giang Hiểu Yến khẽ nói: "Không có chuyện gì nữa rồi, đi ngủ đi!"

Tắt đèn, căn phòng chìm vào bóng tối, ánh trăng xuyên qua cửa sổ mang ánh sáng nhẹ nhàng, làm cho căn phòng trở nên mờ mịt. Lục Phong nằm trên giường, dùng tay gối đầu, đây là đêm đầu tiên của anh sau những năm 80.

Phía trước trên giường, Giang Hiểu Yến nhẹ nhàng vỗ về Đóa Đóa, đã chìm vào giấc ngủ sâu.

"Ngươi qua mấy ngày tìm công việc đi, thời gian qua đi sẽ khá hơn." Giang Hiểu Yến nói nhẹ nhàng.

Lục Phong cũng không có ý định đi làm, thời đại này đầy rẫy cơ hội và tiềm năng. Với tài năng của anh, việc thành công không phải quá phức tạp, nhưng vấn đề là thiếu nguồn tài chính.

"Ngươi đừng dao du với đám bạn của mình nữa, ta van cầu ngươi, được không?" Giang Hiểu Yến mong muốn.

Lục Phong gật đầu đồng ý: "Ngủ đi!"

Sau mấy năm kết hôn, đêm nay Giang Hiểu Yến cũng đã được ngủ yên ổn và thanh thản. Trong giấc mơ, Lục Phong có những sự thay đổi to lớn. Cả hai đã có một cuộc sống ngọt ngào, họ còn muốn có một đứa con.

Lục Phong tỉnh giấc đã là hơn ba giờ chiều. Giang Hiểu Yến đã sớm đi làm, Đóa Đóa cũng đi theo, dường như trong tâm trí Giang Hiểu Yến vẫn còn những lo lắng không thể yên lòng về việc giao Đóa Đóa cho hắn.

Trên bàn, có một bát cháo. Lục Phong húp cháo trong tâm trí hỗn loạn, không biết phải làm gì tiếp theo thì đột nhiên có tiếng gõ cửa từ bên ngoài.

"Ai vậy?"

"Phong ca, là ta đây, sao mấy ngày nay không thấy ngươi đi đâu cả có chuyện gì sảy ra sao?"

Tiếng nói quen thuộc và chói tai vang lên từ phía ngoài cửa.

Mở cửa, Lục Phong nhìn thấy một nhóm gồm khoảng hai mươi chàng trai trẻ, trang phục hầm hố, lưu manh. Anh nhớ chính xác đó là Chu Kiến Quốc, một người trong nhóm bạn của mình, cũng là người có chút tiền.

"Sao ngươi không ra ngoài? Không tìm đám anh em này chơi nữa à?" Chu Kiến Quốc tiến lại và hỏi.

"Gần đây nhà ta sảy ra chút chuyện." Lục Phong nhìn anh ta, trong lòng thầm nghĩ đám tay chân của hắn ta vẫn còn một ít giá trị lợi dụng.

Chu Kiến Quốc sở hữu ba căn nhà gỗ ở ngoại ô, đôi khi hắn ta tụ tập ở đó để uống rượu. Tôn Long Bân một người khác có cha giữ chức thôn trưởng của làng. Còn có bốn năm người bạn khác từ những con đường và chợ gần đó, cũng đều từng đu bám Lục Phong, coi anh như một tay mơ chơi đùa.

"Nếu không đến tìm ta, thì ta cũng đang dự định đi tìm các ngươi đây." Lục Phong vỗ nhẹ vai Chu Kiến Quốc, thân mật nói: "Còn các huynh đệ, thế nào rồi?"

Chu Kiến Quốc cảm thấy có điều gì đó không ổn trong cách Lục Phong đối xử, nhưng hắn cũng không biết là không ổn ở chỗ nào. Mở miệng nói: "Cũng chờ ngươi đây, đi cùng chúng ta một lát uống một chầu, buổi tối vui vẻ một chút!"

Chu Kiến Quốc nhìn bóng lưng Lục Phong rồi cười lạnh, gọi hắn đi chung, nhưng thực ra chỉ để hắn tính tiền thôi. Về phần có tiền trả hay không, hắn ta cũng chẳng buồn quan tâm đến.

Sau khi ăn uống xong, bọn họ lại đến một chỗ khác như thường lệ. Đây cũng không phải là lần đầu họ làm như vậy.

Trong quán rượu mọi người xôn xao náo nhiệt. Một bàn trước đã có năm sáu người ngồi khi thấy Lục Phong đến, mọi người vui mừng nhướng mày và hò hét: "Phong ca đến rồi!"

Lục Phong ngồi xuống liếc nhìn toàn bộ nhóm người, không có nhiều lời. Anh ta bắt đầu gọi món, qua ba lượt rượu từ thấp đến cao, mỗi món đều có một chút tăng thêm. Lục Phong châm một điếu thuốc nói với Chu Kiến Quốc: "Lập Quốc, anh em mình là huynh đệ đúng không?”

"Lời của ngươi nói thật khách khí. Chúng ta là bạn bè thân thiết, có chuyện gì thì anh em sẽ giúp đỡ cho ngươi giải quyết." Chu Kiến Quốc vung tay lên một cách hào sảng.

"Có câu nói này từ ngươi, ta cũng không uổng làm ca ca của ngươi. Nhà ngươi ở khu vực ngoại thành có mấy gian phòng trống?"

Chu Kiến Quốc ngạc nhiên một chút, cảm thấy có điều gì đó không ổn. Hắn vừa chuẩn bị từ chối, Lục Phong lại nói lên: "Chúng ta là huynh đệ?"

"Là huynh đệ!"

"Nếu đã là huynh đệ, thì cho ta mượn mấy gian phòng trống ở khu vực ngoại thành một vài ngày!" Lục Phong vươn tay kéo Chu Kiến Quốc, nói thân mật: "Chúng ta là huynh đệ tốt, mà huynh đệ tốt là như nào, là thứ gì thuộc về ta cũng thuộc về ngươi, mà vật gì của ngươi cũng là của ta!"

Mọi người trên bàn đều nhìn thấy, Chu Kiến Quốc đáp lại ngượng ngùng và gật đầu: "Không vấn đề."

Hắn thầm nghĩ trong lòng dù sao cũng là phòng trống, mượn vài ngày rồi sẽ trả lại. Có trời mới ngờ nhất thời Lục Phong cũng không trả lại.

Lục Phong nhìn mớ hỗn độn trên bàn, nhướng mày rồi nói: "Ta đi vệ sinh một chút!"

Sau khi nói xong, Lục Phong chạy ra ngoài tìm một cái bóng cây để ngồi xuống hút thuốc, đợi cho bọn họ tính tiền rồi quay lại sau. Tranh thủ khi đó, Lục Phong âm thầm suy nghĩ và tính toán. Sân bãi đã có, chỉ còn thiếu một hạng mục nữa là đồ hộp.

Lục Phong cần phải làm đồ hộp, nhưng hiện tại đồ hộp là một món hiếm đặc biệt là ở nông thôn. Việc tặng quà đều dùng bằng đồ hộp, đến mức nguyên vật liệu đồ hộp cũng khá khan hiếm. Tôn Long Bân kia có cha là thôn trưởng, cũng đang ở thời điểm nông thôn phát triển thành thị trấn lại thêm đang trong thời điểm trái cây chín nở.

Trong nhà hàng lúc này Chu Kiến Quốc, Tôn Long Bân và những người khác đợi trái đợi phải nhưng chẳng thấy Lục Phong quay lại, họ đã nhận ra điều gì đó. Chu Kiến Quốc đứng lên thanh toán rồi rời khỏi tiệm cơm.

Lục Phong gặp họ khi họ ra khỏi nhà hàng, giả vờ nhấc quần lên đi đến.

"Ngươi đi vào nhà vệ sinh đấy à? Đã tính tiền xong mà không có ngươi? Hết thảy phải trả hai khối!" Chu Kiến Quốc bắt đầu chiêu trò vòi lại.

"Lời đó là ý gì vậy? Ta bị tiêu chảy, lại nói không phải mấy lần tính tiền trước đó đều là ta trả à? Ngươi không phải là đã tính tiền rồi sao?" Lục Phong nhìn Chu Kiến Quốc và quát lên: "Ngươi là huynh đệ của ta sao? Nói những lời không khách khí như vậy, muốn ta trả lại một hai khối tiền cho ngươi, rõ là đang tính toán với ta còn gì."

Chu Kiến Quốc cảm thấy mặt đỏ bừng và không thể nói được lời nào.

Tôn Long Bân vội vàng ra giữa để hoà giải: "Chúng ta vẫn là huynh đệ mà, không cần làm to chuyện. Đi, chúng ta đi xem phim!"

Lục Phong nhìn Tôn Long Bân trong lòng hắn thầm nghĩ: "Huynh đệ là để làm gì? Huynh đệ chỉ để lợi dụng!