Chương 28: Đạp cửa

Hôm nay là ngày kinh doanh tồi tệ nhất kể từ khi xưởng bắt đầu sản xuất, công nhân ca đêm đã đến nơi, họ có chút thẫn thờ nhìn hàng hóa chất thành đống.

Hàn Đông, người phụ trách sản xuất đến gần Lục Phong và nói: "Lão bản, thật sự không được rồi. Hãy để công nhân ca đêm nghỉ ngơi một chút. Với số hàng hóa tồn đọng như vậy, có thể sẽ không bán hết được."

"Không cần, tiếp tục sản xuất. Hoa quả đã được đặt ở đó, nếu chúng ta gián đoạn, nó có thể hỏng." Lục Phong vẫy tay về phía Đầu To nói: "Buổi sáng ngày mai hãy tăng thành 4 phần, buổi tối hôm nay hoạt động cấp tốc trực tiếp đến bốc xe."

Hai ngày trước, họ không dám nghĩ đến khoản hoa hồng này, nhưng bây giờ họ không nghĩ đó là việc gì to tát, cho dù nó có trở thành năm hay sáu phần cũng thế thôi..

Sau khi phân công công việc ca đêm công nhân bắt đầu làm việc. Lục Phong chuẩn bị trở về nhà và bất chợt thấy Nhân Thiện Bá lái xe đi qua với tốc độ rất chậm. Thiện Bá nhìn thấy nhóm người đang chở hàng nhỏ, khóe miệng anh ta hiện lên một nụ cười.

Lục Phong cũng nhìn thấy anh ta nhưng không chú ý. Anh ta cưỡi xe máy trở về nhà và Nhân Thiện Bá cũng vụt tăng ga theo sau. Lục Phong giảm tốc độ vội vàng, sợ rằng vạn nhất sảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy thì khó mà nói.

Trên thị trường hiện tại nếu không có cạnh tranh gay gắt, lợi nhuận cũng có thể đạt được hàng chục vạn. Số tiền đó đủ để khiến người bình thường điên cuồng.

"Lục Lão bản về nhà à?"

"Đúng vậy, Nhân Lão bản cố lên hẳn là không cần tiền, lái xe đốt xăng thế kia.

"Hôm nay ngươi cũng đã thấy rồi đấy. Chỉ cần ta dùng thêm chút công sức ngươi cũng không thể chịu đựng được. Trước đó, ngươi kiếm được bảy, tám ngàn lợi nhuận mỗi ngày, hôm nay chỉ có một ngàn khối sao? Có lẽ tất cả cũng không đủ đối với ngươi phải không?" Mặc dù Nhân Thiện Bá nói một cách ung dung: "Tiểu tử ngươi đã kiếm được rất nhiều rồi, nên biết dừng lại mà thỏa mãn đi thôi."

"Thỏa mãn?" Lục Phong nhìn anh ta cười và nói: "Ngươi mới thực sự hiểu thỏa mãn, mở ra hơn 20 nghìn chiếc xe, có nhà máy thực phẩm, nhưng vẫn phải cùng tên nhóc con này cướp cơm, cuối cùng ai không biết thỏa mãn nhỉ?"

"Có thể, không nhìn ra ngươi rất nhanh mồm nhanh miệng." Nhân Thiện Bá cũng không tức giận mở miệng nói: "Tiền của ta có thể đập chết ngươi, ngươi dám cho họ 4 phần ta liền cho 5 phần."

"Ngươi có nhiều tiền, muốn cho bao nhiêu cũng được. Lái xe nói chuyện phiếm là không an toàn, ta sẽ về nhà trước." Lục Phong đạp ga và bay đi.

Nhân Thiện Bá cũng đuổi theo bằng một cước ga hô lên: "Đừng lấy trứng chọi đá, người trẻ tuổi, hãy nghe lời khuyên."

"Ta còn thực sự muốn xem lấy trứng chọi đá là như nào. Nhưng tài hùng biện thuyết phục đối thủ của anh quả thực rất tiết kiệm tiền. Chẳng thà rằng ngươi cùng ta nói cho ta năm khối tiền rồi ta rút lui như vậy khéo còn tốt hơn."

Nhân Thiện Bá không nghĩ rằng chỉ một vài câu đàm luận Lục Phong sẽ đóng cửa. Anh ta càng không ngờ rằng người này thật sự là một tảng đá cứng đầu, không thể chiếm tiện nghi được bằng lời nói.

"Nhiều lời với ngươi cũng không có ý nghĩa gì, về nhà trông nom cho vợ con, tối nay đi ngủ nhớ đóng cửa." Thiện Bá nói xong bay đi và để lại một mảng bụi phủ đầy không gian.

Lục Phong không nhìn thấy đường phía trước, anh dừng xe gắn máy lại. Trong tâm trí anh vẫn còn âm thanh lời đe dọa từ Nhân Thiện Bá!

Ngô Hoành Vũ trở về vào buổi trưa ngay lúc dưới tầng nhà ba hoa, anh ta nói với mọi người rằng Lục Phong sắp xong rồi, ngày tốt lành đã đến kế tiếp là nhìn Ngô Hoành Vũ.

Anh ta đang thổi phồng với ý định làm một vị lãnh đạo trong xưởng ở Vạn Nguyên, có cơ số người dưới quyền quản lý.

Không chỉ Ngô Hoành Vũ tự hào đứng lên, mọi người còn nhận ra rằng Hà Diễm Lệ cũng không về từ buổi tối hôm qua, đến xế chiều hôm nay mới trở về còn túi lớn túi nhỏ, xem xét trên người quần áo cũng đã đổi mới đều là đồ không rẻ.

Hơn nữa cùng Giang Hiểu Yến mua những thứ giống nhau như đúc. Đám người ríu rít nghị luận, thủ tiết nhiều năm có liên quan đến Đại lão bản.

Trên bàn của gia đình Ngô Hoành Vũ, có đầy thịt heo và một bình rượu đế, 3 món thịt xào rau rất phong phú. Lão Ngô cắn một miếng thịt lợn và kỹ lưỡng nhai, sau đó mở miệng nói: "Nhi tử, con quá quan tâm đến Hà quả phụ. Có tiền rồi, không thiếu người phụ nữ nào đâu."

"Cha, ta biết, ta hiểu đạo lý này. Ta sẽ cố gắng đi theo Nhân tổng!" Ngô Hoành Vũ uống một ngụm rượu, gương mặt anh ta trở nên tàn nhẫn một chút. Anh ta nhanh chóng ăn một miếng thịt, nói: "Chết tiệt, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, bây giờ đến phiên lão tử cho ngươi biết mùi!”

"Nhi tử, ta cảm thấy con không nên quá bức với Lục Phong. Ta cảm giác Nhân tổng đã làm cho Lục Phong đánh đổ, ngươi cũng không nên can thiệp vào. Thỏ khôn chạy chó săn chết, con phải hiểu điều này."

"Cha làm sao có thể mắng ta là con chó săn được?"

Lục Phong trở về trên xe gắn máy đặt chiếc xe vào nhà lão Tam. Khi anh đi ngang qua, đám đông xì xào bàn tán im lặng trong giây lát, ánh mắt của họ ít nhiều đổ dồn vào anh.

Lục Phong cười lạnh một tiếng. Mọi người đều như vậy, chưa trải qua tai nạn thì chưa biết sợ hãi. Trước đây, anh là cái đầu đường xó chợ đám người nhìn anh như trò cười, gặp nhau còn trêu đùa một câu. Nhưng bây giờ có tiền rồi, ngược lại họ lại trở thành những người cô đơn và đáng chế nhạo. Điều này cũng thật đáng cười.

Giang Hiểu Yến đã tan tầm, trong phòng bếp vội vội vàng vàng mùi cơm chín thoang thoảng lộ ra, trong khi Đóa Đóa đang ngồi trên giường chơi đồ chơi, khi anh vào cửa, tiểu nhi tử đã vui mừng bò xuống giường kêu lên: "Ba ba đã về rồi!"

"Đã trở về!"

"Rửa tay và chuẩn bị ăn cơm đi." Giang Hiểu Yến thò đầu ra nói một câu.

Trên bàn cơm Giang Hiểu Yến kể về sự việc trong lầu hôm nay, nhìn Lục Phong một cái và nói: "Hà Diễm Lệ người mua quần áo giống nhau như đúc theo ta, lang thang khắp nơi, nghe nói họ liên quan đến Đại Lão Bản, đoán chừng đối với ngươi cảm thấy tuyệt vọng rồi."

"Ta đối với ả không có tâm tư, nghĩ bậy gì vậy."

"Cái kia Ngô Hoành Vũ ngày càng quá đáng, mọi người khắp nơi đều đồn rằng nhà máy của chúng ta sắp bị đóng cửa."

"Không cần quan tâm đến tin đồn đó, nếu thật sự không thể ở đây nữa ta sẽ chuyển đến nơi khác."

Lục Phong cũng nghĩ đến việc mua một căn hộ, nhưng đáng tiếc hiện tại không có phòng trống. Chỉ có căn nhà công nhân viên chức hoặc tự xây mới có thể có phòng trọ trong thập kỷ 90.

Sau khi ăn xong, Lục Phong dỗ Đóa Đóa đi ngủ, Giang Hiểu Yến rửa chén, hắn cảm thấy có chút buồn chán suy nghĩ nên mua một cái TV để có thứ giải trí.

Giang Hiểu Yến rửa chén cảm thấy không yên tâm, quay đầu nhìn Lục Phong một cách lặng lẽ. Từ sau lần liên hoan đó, nàng đã thấy sự thay đổi hoàn toàn trong cách đối xử của mọi người với mình tại hãng điện tử.

Vương Lan đã trở nên lịch sự với nàng có đôi khi hiện một vài câu khách khí. Trước đó chủ quản hay bới móc bây giờ cũng rất khách khí, nhưng nàng biết rằng tất cả điều đó đều nhờ Lục Phong.

Có một số tiểu tỷ muội đang trò chuyện phiếm về phu quân của họ, một khi giàu có sẽ trở nên khá tự phụ, dặn Giang Hiểu Yến phải chú ý nhiều một chút. Nàng không thể để hắn tìm kiếm một người phụ nữ bên ngoài cuộc sống gia đình cần phải hài hòa.

Giang Hiểu Yến ứng phó cười cười, hài hòa?

Hai người đã kết hôn trong một thời gian dài mà vẫn chưa có căn phòng riêng. Ban đầu là vì Lục Phong không nên thân nên hồn, nhưng bây giờ anh ấy đã tốt hơn nhiều so với nhiều người đàn ông khác.

Thế nhưng là hắn cũng không chủ động, chẳng lẽ muốn chính mình một nữ nhân chủ động?

Hoặc có thể anh ấy đã có một người phụ nữ khác bên ngoài, ở hắn bây giờ với tiền bạc không kể xiết, cho dù không có Hà Diễm Lệ cũng sẽ có Lý Diễm Lệ, Trương Diễm Lệ.

Giang Hiểu Yến trong lòng rối bời. Trước đây, nàng đã cầu nguyện có một người đàn ông tốt cho mình. Bây giờ khi điều đó đã xảy ra lại có những nỗi lo khác. Sau khi rửa sạch chén đĩa và cất chúng, nàng hít một hơi sâu và quyết định là mình sẽ chủ động. Sau tất cả, hai người đã kết hôn trong một thời gian dài như vậy.

Sau khi chỉnh sửa một chút trang phục mới mà nàng đã mua hôm qua, chúng rất đẹp, nàng đi ra khỏi nhà bếp và nhìn Lục Phong trên giường, hỏi: "Ngủ chưa?"

"Xuỵt." Lục Phong gật gật đầu.

"Cái đó... chúng ta cũng đi nghỉ một chút."

Giang Hiểu Yến có chút ngượng ngùng khi điều hướng đến bên cạnh Lục Phong trên giường, vừa chuẩn bị mở miệng, thì bên ngoài cửa có tiếng đập cửa.

"Phanh!"