Chương 19: Thị trường nổ tung

Vương Lan phản ứng lại và nói nhỏ về Triệu Bặc Hoàn: "Ngươi có phải hay không nhận lầm người? Người này chỉ là một tên phế vật đầu đường xó chợ, sống nhờ vào người vợ nuôi."

"Ngậm miệng, đây là chuyện trong giới kinh doanh, ngươi thì biết cái gì?" Triệu Bất Hoan thấy đã lên đủ đồ ăn vội nói: "Mọi người động đũa nào, Lục tổng đừng khách khí!"

Ban đầu, Lý Kiều Nguyệt và Chúc Trân hai người phụ nữ còn tươi cười hớn hở, giờ lại chỉ im lặng nháy mắt với nam nhân của mình, trong khi Triệu Bặc Hoàn tiếp tục phục vụ Tôn lão và Trịnh lão bản uống rượu.

Sau một chút trò chuyện lại nói về ngành công nghiệp thủy tinh, trong mắt của Triệu Bặc Hoàn, Lục Phong là một người sống ở đảo Hồng Công và có tầm nhìn toàn cầu đã trải qua va chạm với xã hội.

Ngành công nghiệp pha lê đang phát triển mạnh mẽ trong nước, Lục Phong cũng có hiểu biết trong vấn đề này, trong kiếp trước hắn đã từng làm việc tại một xưởng thủy tinh lớn nhất trong nước và nghiên cứu về những loại pha lê tuyệt đẹp.

Lục Phong đã có kiến thức về cấu trúc sản xuất pha lê, nhu cầu thị trường trong nước, công nghệ chế tạo, phương thức cung ứng, cùng với hướng phát triển của ngành công nghiệp pha lê quốc tế.

Không chỉ lão Trịnh, Tôn lão bản và Ngưu trưởng phòng những người này ngoài lề, ngay cả Triệu Bặc Hoàn nghe xong cũng có chút sững sờ, quá kinh khủng, cái nhìn sâu sắc và hiểu rõ ngọn ngành như vậy khiến ông ta cảm thấy run sợ.

Mấy nữ nhân không biết họ đang nói về cái gì, cũng chỉ thấy nam nhân của mình một câu cũng không chen vào được. Thậm chí cảm thấy nghe không hiểu gì âm thầm lo lắng trong lòng. Ngược lại, Triệu Tổng càng ngày càng có ánh mắt tôn kính hướng về Lục Phong.

"Lục tổng, ngươi thực sự là một thiên tài. Chi bằng ngươi đến làm cố vấn cho ta, thế nào?" Triệu Bặc Hoàn muốn kéo Lục Phong đến bên mình, sử dụng tài năng của anh ta để tiến lên.

"Cái này thì không cần, ta vẫn còn có nhiều việc để làm." Lục Phong cười không nói gì thêm.

"Ta mời ngươi một chén!"

Hai người chạm ly Triệu Bặc Hoàn còn hạ thấp chén rượu một chút, biến bữa tiệc trở thành cuộc trao đổi giữa Triệu tổng và Lục Phong.

Chủ đề quá cao cấp, những người khác đều nghe không hiểu.

Cho đến hơn ba giờ chiều bữa ăn mới kết thúc, Lục Phong ôm Đóa Đóa rồi đi xuống lầu, Giang Hiểu Yến theo ở phía sau. Nhìn bóng lưng nam nhân này hiền hậu, trong lòng nàng tràn đầy những suy nghĩ lẻ loi.

"Thay đổi quá lớn!"

Trong đầu Giang Hiểu Yến có thậm chí một cảm giác mờ ảo, có một người khác y hệt Lục Phong đã thay thế hắn trước kia, nhưng ý nghĩ này chỉ mới nảy ra trong đầu nàng thì nhanh chóng bị gạt đi.

Giang Hiểu Yến tò mò hỏi Lục phong, "Từ đâu mà ngươi biết được về những chuyện đó vậy?"

Lục phong lén nhìn xung quanh với vẻ bí ẩn sau đó nhỏ giọng trả lời, "Thực ra, ta chỉ là đang đùa với hắn thôi. Những thứ đó chỉ là những câu chuyện mà ta nhìn trên sách, không thể nói chuyện với chúng quá nhiều, nếu nói quá nhiều sẽ bị phát hiện."

Giang Hiểu Yến hốt hoảng nhanh chóng nói, "Vậy thì hãy nhanh lên đi, đừng để người ta bắt kịp chúng ta."

Sau khi cưỡi xe máy trở về nhà Đóa Đóa phấn khởi hét lớn, đây là ngày vui nhất từ trước đến nay. Cô hỏi: "Ba ba, sau này có thể chúng ta mỗi ngày đều ăn cơm ở nơi đó không?"

"Đứa nhỏ này, có biết bàn đó giá bao nhiêu không? Hơn 100 đấy, nhiều người phải làm việc mấy tháng mới kiếm được số tiền đó!" Giang Hiểu Yến đáp

"Không sao, ta sẽ cố gắng, để mỗi ngày Đóa Đóa được ăn tiệc." Lục phong quay đầu nhìn Giang Hiểu Yến nói, "Thời gian sau này, chúng ta sẽ càng tốt lên. Cô mau nghỉ làm ở quán cơm đi.”

"Nghỉ làm gì, một ca buổi sáng, cũng mấy chục khối tiền!" Giang Hiểu Yến liếc hắn một cái nói:”Nói giống như ngươi kiếm lời được một bao tiền không bằng.”

Lục phong dừng xe máy dưới tầng trệt, đưa tay sờ sờ trong túi lấy ra ba trăm khối tiền đưa cho Giang Hiểu Yến nói, "Từ giờ đừng khổ cực như vậy."

Giang Hiểu Yến nhìn vào số tiền sợ hết hồn, hỏi: "Ở đâu có nhiều tiền như thế này?"

"Kiếm chứ đâu, sau này sẽ càng nhiều hơn, tin ta đi!"

Giang Hiểu Yến nhanh chóng cất giấu số tiền đó không có gì so sánh với niềm hạnh phúc hiện tại. Sau 4 năm kết hôn, lần đầu tiên chồng cô mang tiền về nhà, mùi tiền phảng phất lan tỏa, làm cô đỏ rực cả đôi mắt.

"Sao lại khóc?"

"Cao hứng một chút thôi, còn không cho khóc!"

"Ồ, nếu ta bất ngờ nhận được nhiều tiền như vậy, ta cũng khóc thôi!" Một bên vang lên tiếng Hà Diễm Lệ cười nói.

Lục Phong quay đầu nhìn thấy Hà Diễm Lệ trong lòng cảm thấy chút khó chịu. Nàng không biết khi nào đã đi xuống từ tầng trên đứng ở đầu hành lang. Giang Hiểu Yến nhanh chóng nói: "Đi lên thôi, về nhà rồi nói."

"Ta phải ra ngoài một chút, mang theo Đóa Đóa về đi. Buổi chiều không có việc gì thì đi dạo phố, mua sắm chút quần áo gì đó."

Giang Hiểu Yến mang theo Đóa Đóa lên nhà, Hà Diễm Lệ tiến lại gần Lục Phong không động tâm mới là lạ đặt câu hỏi: "Lục Phong, phát tài sao? Mới ra tay đã là ba trăm khối, tỷ tỷ..."

Trước khi cô kịp nói xong, Lục Phong đã nhanh chóng lên xe máy chạy vót đi, ngang qua chỗ lão Tam hô lớn:”Tối về ta trả lại ngươi xe.”

Nghênh ngang rời đi.

Hà Diễm Lệ tức giận thẳng dậm chân quay đầu lên lầu phụng phịu.

"Diễm Lệ, hôm nay thật xinh đẹp nha, càng ngày càng ra dáng, ta nhìn mà nóng hết cả người", Ngô Hoành Vũ tiến tới trêu ghẹo, ánh mắt hung hăng của anh nhìn chằm chằm Hà Diễm Lệ vài lần.

"Cút đi, quỷ nghèo!"

.........

Lục Phong đến xưởng thì bị kinh ngạc với cảnh tượng trước mắt. Cửa ra vào đã được sắp xếp thành hàng dài, có đủ loại xe đỗ trước mắt. Một đám người ngồi xổm bên cạnh đang hút thuốc.

Đầu to bị vây quanh ở giữa, đối diện với hắn tất cả đều có khuôn mặt tươi cười. Bên tai ngập tràn những lời nói a dua nịnh hót.

"Đầu to ca, tiếp theo xe để ta kéo đi!"

"Đúng vậy, để ta kéo cho một chút ngươi đầu to ta cũng đầu bự, năm trăm năm trước chắc chắn là huynh đệ rồi."

"Đầu to ca, họ của ngươi là gì?"

"Đây, hút thuốc của ta đi!"

"Một chút lòng thành, đừng thấy lạ!"

Đầu To không quen với giao tiếp liền hơi bối rối. Lục Phong đẩy đám người ra xa hướng về Đầu To vấn đạo: "Có chuyện gì vậy?"

"Phong ca, ngươi tới rồi?" Đầu To vội vàng lao đến.

"Ngài là Lục tổng à? Xe tiếp theo để ta được không?"

"Lục lão bản, mọi người rút hai điểm tiền, tôi chỉ rút một phần là đủ."

"Tôi rút năm phân!"

"Chờ một chút!" Lục Phong vội vàng ngăn lại đám người và kéo Đầu To sang một bên.

Tình hình rất đơn giản: thị trường nông thôn quá lớn, hàng hóa đổi thành đồ hộp có nhu cầu tiêu thụ mạnh mẽ. Một chiếc xe đồ hộp chỉ cần xuất hiện trong vòng 3 giờ nó sẽ bán hết không còn một món hàng. Mỗi cửa hàng rút hai điểm tiền cho một chiếc xe, tổng cộng một chiếc xe có thể kiếm lời mười mấy khối tiền.

Lợi nhuận khủng!

Một truyền mười, mười truyền trăm, bất kể là xe kéo gạch hay xe kéo hàng, tất cả đổ về phía Đầu To. Sản xuất không kịp, cho nên có người lấy lòng Đầu To. Có người mời thuốc lá, có người nhét tiền, có người còn thì thào kéo xe cho Đầu To giảm 50%.

Khi thị trường cung cầu quan hệ đảo ngược, những tình huống như vậy sẽ xuất hiện, Lục Phong đã hiện ra nụ cười trên mặt vỗ vai lớn của Đầu To, nói: "Thời cơ làm giàu đến rồi."

"Phong ca, nếu sản xuất không đáp ứng kịp thời, làm thế nào để phát triển nhanh hơn? Hơn nữa công nhân kia hôm nay đã mệt mỏi khi nhìn thấy quá trình tiến hóa, công việc kéo dài." Đầu To than phiền.

"Ngươi không hiểu sức mạnh của vốn liếng." Lục Phong cười mỉm.

Tiến vào khu vực sản xuất, bất kể là nấu đồ hộp hay là nữ công nhân trên dây truyền, tốc độ đã rõ ràng chậm hơn so với ngày hôm qua, nhưng Lục Phong không nói thêm gì.

Chu Hào tiến đến cầm hai bao thuốc lá Trung Hoa trong tay trực tiếp nhét vào túi của Lục Phong, nói nhỏ: "Lục tổng, hôm nay hãy để ta kéo một xe, ngươi làm ăn là ta mở hàng, đừng quên huynh đệ!"

"An tâm, lát nữa ngươi sẽ kéo một xe, ngày mai cam đoan rằng ngươi muốn kéo bao nhiêu thì kéo bấy nhiêu." Lục Phong nói một cách trầm tư.

"Đừng đùa, công nhân của ngươi đều bắt đầu kéo dài công việc."

"Ta mà không trị được bọn họ thì ta không mở nhà máy." Lục Phong cười trực tiếp đi ra ngoài, cưỡi xe gắn máy đến thẳng thị trường nhân tài.

Lần này niềm tin của anh ta tăng lên mười phần. Khi thị trường mở ra tiền sẽ không thiếu. Như một doanh nhân thành công, dưới bất kỳ tình huống nào mà không thiếu tiền, anh ta sẽ là người tồn tại vô địch.