Chương 46: Người chết yên nghỉ

Lúc Dương Hữu Xương được đưa về Lục Phiến Môn, hắn cúi đầu ủ rũ, vẻ mặt chán chường.

Hạ Việt lạnh nhạt hỏi: “Ngươi có biết vì sao ta bắt ngươi không?”

Dương Hữu Xương gật đầu.

“Ta biết sẽ bị phát hiện mà.” Dương Hữu Xương mặt như đưa đám, dáng vẻ của hắn giống như có thể khóc bất cứ lúc nào.

Nhưng dáng vẻ này của Dương Hữu Xương khiến người khác nghi ngờ, đây không phải dáng vẻ hung thủ gϊếŧ người bị phát hiện, mà là dáng vẻ vô cùng bất đắc dĩ.

Hạ Việt mặt không biểu cảm nói: “Nói đi, ngươi uy hϊếp tống tiền Kim Chính Lợi, đồng thời gϊếŧ ông ta như thế nào?”

Sắc mặt Dương Hữu Xương hoàn toàn thay đổi: “Không có, ta không có.”

“Không có, vậy ngươi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

Bốp một tiếng, Diệp Thải Đường ném phương thuốc và bã thuốc của Cửu Phúc Đường đến trước mặt Dương Hữu Xương: “Thang thuốc mười lăm ngày này, tốn đến mười lượng bạc.”

Diệp Thải Đường nghiến răng nói: “Thuốc mẫu thân của ngươi uống lúc trước, một tháng còn chưa đến một lượng bạc.”

“Là sư phụ cho ta, sư phụ nhờ ta giúp ông ấy giữ bí mật.”

Dương Hữu Xương vẫn có dáng vẻ thành thật hàm hậu kia, khiến người khác nhìn, liền cảm thấy hắn đang nói thật.

“Bí mật gì?”

Dương Hữu Xương thở dài một hơi: “Ta nhìn thấy sư phụ, gϊếŧ Lâm Linh.”

Diệp Thải Đường lập tức đứng lên.

“Bình tĩnh một chút.” Hạ Việt đặt hai tay lên vai Diệp Thải Đường, vừa trấn an vừa khẽ đè vai nàng, ra hiệu nàng ngồi xuống.

Dương Hữu Xương bị Diệp Thải Đường dọa giật mình, vẻ mặt có chút sợ hãi.

Hạ Việt nói: “Ngươi nói tiếp đi.”

Dương Hữu Xương nói: “Khoảng thời gian này, sư phụ của ta đang thiếu tiền.”

“Kim Chính Lợi xem phong thủy, làm pháp sự cho người khác, kiếm được không ít. Tại sao lại thiếu tiền?

“Mặc dù không ít, nhưng cũng không phải đặc biệt nhiều, chủ yếu là bên ngoài, ông ấy có một... Khụ khụ khụ...” Dương Hữu Xương còn chưa biết chuyện Phó Thịnh đến tìm hắn, vô cùng do dự, nhưng dưới uy nghiêm của Hạ Việt, hắn vẫn nói: “Có một nhi tử, mấy năm nay ông ấy đã gửi hết tiền cho hắn.”

Chuyện này cũng không khác với những gì bọn họ điều tra được.

Dương Hữu Xương nói: “Nhi tử của ông ấy không giỏi kiếm tiền cho lắm, sư phụ vẫn luôn lo lắng, sau này ông ấy mất thì nhi tử sẽ sống những ngày tháng khổ cực, cho nên ông ấy nghĩ mọi cách để kiếm tiền, trận pháp sự ở nhà cũ Mạnh gia lần này, ông ấy nói Lư Ngoại Bắc mua trạch viện, nhà ông ta rất có tiền, có thể kiếm một khoản lớn.”

Mặc dù không dễ nghe, nhưng những mô tả của Dương Hữu Xương về Kim Chính Lợi, ngược lại vô cùng ăn khớp với tính cách con người Kim Chính Lợi mà bọn họ nghe ngóng được.

Dương Hữu Xương nói: “Không ngờ rằng mặc dù Lư Ngoại Bắc có tiền, nhưng ông ta lại rất keo kiệt, bọn họ thương lượng không thành. Lư Ngoại Bắc chỉ đồng ý bỏ ra một trăm lượng bạc, làm một trận pháp sự đơn giản.”

“Sư phụ và Lư Ngoại Bắc cãi nhau, ầm ĩ không vui, cho nên ông ấy muốn động tay động chân trong trạch viện của ông ta, khiến ông ta sống không yên ổn sau khi dọn vào, nhưng hôm đó, khi ông ấy chôn đồ trong trạch viện, thì bị cô nương tên Lâm Linh kia nhìn thấy.”

Vẻ mặt Diệp Thải Đường căng thẳng.

Mặc dù nhìn Dương Hữu Xương trông rất thật thà, nhưng có lẽ vì hắn đi theo Kim Chính Lợi làm rất nhiều chuyện hãm hại lừa gạt, cho nên hắn ăn nói đâu vào đấy, vô cùng rõ ràng.

Dương Hữu Xương nói: “Sư phụ cãi nhau với Lâm Linh, ông ấy sợ bị phát hiện, cho nên ông ấy đã bóp cổ nàng ấy đến mức hôn mê trong lúc sốt ruột. Sau đó, sư phụ nói với ta, ông ấy có cách khiến Lư Ngoại Bắc phải chi ra một khoản tiền lớn, sau đó ông ấy liền khiêng Lâm Linh đi.”

Diệp Thải Đường hít sâu một hơi: “Ngươi không tham gia?”

“Không có, không có.” Dương Hữu Xương liên tục xua tay: “Ta cũng không biết sư phụ muốn làm gì, mãi cho đến sau này, ta nghe thấy có người hét lên chết người rồi, mới biết được chuyện này.”

“Vậy tại sao ngươi không báo án? Đây là vụ án gϊếŧ người đó, ngươi biết chuyện này nghiêm trọng cỡ nào không?

Khuôn mặt Dương Hữu Xương nhăn thành một cục, hắn đột nhiên đứng lên, sau đó bộp một tiếng quỳ trên mặt đất: “Mẫu thân ta sắp không qua khỏi rồi, sư phụ, cho ta một trăm lượng bạc. Ông ấy nói tuyệt đối sẽ không có người phát hiện, chỉ cần ta không nói ra, thì sẽ không có chuyện gì cả.”

Có một chuyện đến nay mấy người Hạ Việt vẫn chưa hiểu.

“Kim Chính Lợi lựa chọn gϊếŧ người trong nhà cũ Mạnh gia, một mặt là diệt khẩu, một mặt, là vì để Lư Ngoại Bắc cho rằng nơi đó thật sự không sạch sẽ, từ đó bỏ ra một số tiền lớn làm pháp sự?”

Dương Hữu Xương liên tục gật đầu.

“Nhưng mà, bọn ta từng hỏi Lư Ngoại Bắc, Lư Ngoại Bắc nói, lúc đầu Kim Chính Lợi đòi thù lao một trăm lượng. Sau đó ông ta lại hứa hẹn sẽ làm một trận pháp sự lớn, nhưng không lấy thêm tiền.”

Chính là vì từng chi tiết không hợp với lẽ thường, khiến bọn họ bối rối không biết xuống tay từ đâu.

Dương Hữu Xương nói: “Đó là bởi vì sư phụ còn chưa kịp tìm Lư Ngoại Bắc thương lượng, buổi tối hôm đó lại chết người rồi. Sư phụ bị dọa sợ, ông ấy không dám đòi thêm nữa. Cho nên ông ấy vẫn chỉ lấy một trăm lượng, một trăm lượng kia, ông ấy đưa hết cho ta.”

Diệp Thải Đường đè lại mi tâm đang giật giật, nàng nói với giọng kìm nén: “Vậy tại sao ông ta muốn tự sát?”

“Bởi vì sư phụ biết các ngươi đã tra được ông ấy.” Dương Hữu Xương nói: “Từ khi mộ y quan bị phát hiện, trong lòng ông ấy đã không yên, sau đó lại biết các ngươi đến biệt viện Hải Thiên một chuyến, ông ấy liền biết chuyện này hoàn toàn không thế giấu được. Chỉ là...”

Dương Hữu Xương lau mắt: “Ta cho rằng sư phụ sẽ rời khỏi kinh thành, không ngờ rằng ông ấy sẽ tự sát. Ông ấy tự sát, có lẽ là vì ông ấy không muốn ảnh hưởng đến nhi tử.”

Suy đoán này của Dương Hữu Xương ngược lại cũng hợp lý, nếu như Kim Chính Lợi chưa chết, vụ án này vẫn chưa kết thúc, đồng thời khi thân phận hung thủ của ông ta được chứng thực, đương nhiên bọn họ sẽ tiếp tục điều tra. Đến lúc đó, bọn họ tra ra được Phó Thịnh là nhi tử của ông ta, thì hắn nhất định sẽ chịu liên lụy.

Kim Chính Lợi chết rồi, kết quả đã định, mọi chuyện cũng chấm dứt,

Diệp Thải Đường đẩy tay Hạ Việt ra, nàng chậm rãi đứng lên.

Nàng đi đến trước mặt Dương Hữu Xương.

“Phần lớn những chuyện ngươi nói đều là sự thật.” Diệp Thải Đường nói: “Từ chuyện Kim Chính Lợi gϊếŧ người, đến chuyện làm tiền Lư Ngoại Bắc, đến chuyện cho ngươi một trăm lượng bạc... Nhưng có một điểm, ngươi nói không đúng.”

Dương Hữu Xương nhìn Diệp Thải Đường, trong lòng hắn có một dự cảm không lành.

Diệp Thải Đường chậm rãi nói: “Ta là ngỗ tác, ta đã nghiệm thi cho Kim Chính Lợi, trên cổ tay trái của ông ta có một vết thương cũ, một khi trời mưa sẽ vô cùng đau đớn, bảy năm trước, có lẽ ông ta có thể làm được, nhưng bây giờ ông ta không còn sức lực để treo Lâm Linh lên đình bát giác nữa.”

Trong nháy mắt, khuôn mặt Dương Hữu Xương trắng bệch.

“Ngươi là người đã gϊếŧ Lâm Linh, sức lực của ngươi cũng đủ lớn, thân là đại đệ tử, ngươi cũng biết thủ đoạn của Kim Chính Lợi, ngươi biết bơi, hơn nữa còn bơi rất giỏi.” Diệp Thải Đường nói: “Kim Chính Lợi là chủ mưu, ngươi là hung thủ, ông ta tự sát, một mặt đúng là vì không muốn liên lụy nhi tử, mặt khác, chính là vì sự uy hϊếp của ngươi.”

Cả người Dương Hữu Xương xụi lơ, không còn thấy dáng vẻ thành thật lúc nãy nữa.

Ngoài cửa có người nói: “Đại nhân.”

“Nói.”

“Mẫu thân Dương Hữu Xương đến.” Bổ khoái ở bên ngoài nói: “Hỏi Dương Hữu Xương đã xảy ra chuyện gì, có thể về nhà không.”

“Về nhà?” Diệp Thải Đường cười lạnh một tiếng: “Về nhà thì sợ không thể về được rồi, qua vài ngày nữa thì có thể đến nhặt xác.”

Đời này, Diệp Thải Đường từng gặp rất nhiều chuyện táng tận lương tâm, nhưng nàng chưa từng nói lời cay nghiệt như thế.

Dương Hữu Xương thay đổi sắc mặt, từ mẫu thân này chính là điểm yếu của hắn, nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng, Diệp Thải Đường cầm cái ghế bên cạnh lên, ném về phía hắn.”

“Ngươi quan tâm mẫu thân của ngươi, vậy ngươi có biết Lâm Linh cũng có mẫu thân hay không?” Diệp Thải Đường nói với giọng lạnh lùng, lời nói phát ra từ trong kẽ răng, sự bình tĩnh của nàng từ khi nhìn thấy Lâm Linh chết, cuối cùng đã sụp đổ vào giờ phút này.