Chương 4: Món nợ khổng lồ từ trên trời rớt xuống

Lưu Sa lẩm bẩm nói: “Thật sự gặp quỷ rồi, lại một người treo cổ chết, còn mặc một thân hồng y? Muốn biến thành lệ quỷ à.”

Tuy rằng bọn họ đều làm bổ khoái, nhìn thấy rất nhiều thi thể, nhưng người gϊếŧ người và quỷ gϊếŧ người không giống nhau, gió lạnh thổi qua, hồng y tung bay, khiến người ta có cảm giác âm trầm đáng sợ.

Nhưng Diệp Thải Đường đã ngồi xổm xuống bên cạnh nữ thi.

Hạ Việt dặn dò: “Vương Thống trở về tìm ngỗ tác nghiệm thi, Lưu Sa đưa..."

Hạ Việt nói xong cúi đầu, liền thấy Diệp Thải Đường đang nâng cằm nữ thi lên để nhìn cổ nàng ấy, trong lòng căng thẳng, đang định tóm lấy tay nàng, thì nghe nàng nói chuyện.

“Ước tính ban đầu, nhìn từ vết siết trên cổ người chết, nàng ấy thật sự bị treo cổ, đây chính là hiện trường xảy ra vụ án đầu tiên, nạn nhân vẫn chưa bị di chuyển.”

Tay Hạ Việt không chạm vào Diệp Thải Đường, hơi cứng đờ.

Diệp Thải Đường nói: “Thi thể còn mềm mại, chưa có thi ban và hiện tượng xác chết cứng đờ. Xét đến buổi chiều nơi này vẫn luôn có người, thời gian tử vong của người chết không vượt quá một canh giờ, thậm chí có thể vừa mới chết không bao lâu.”

Diệp Thải Đường nhìn xung quanh, thở dài một hơi.

Đáng tiếc nơi này không có camera giám sát, cũng gần như không có khả năng có nhân chứng, trong trạch viện bỏ hoang lớn như vậy, hung thủ gϊếŧ người xong tùy tiện trốn vào chỗ nào đó, thì căn bản không thể tìm thấy được.

Đầy dấu chân lộn xộn trên mặt đất xung quanh, chiều nay vì cái chết của Lâm Linh, có rất nhiều người đã đến đình bát giác và các khu vực xung quanh để xem náo nhiệt, công nhân được thuê, nha dịch, vân vân, dấu chân đan chéo khắp nơi, đã không có giá trị tham khảo

Diệp Thải Đường nói xong, chỉ nghe thấy bốn phía im lặng, nàng không khỏi khó hiểu ngẩng đầu nhìn Hạ Việt.

Có ý kiến nào khác hay không, tốt xấu gì ngươi cũng nói một tiếng.

Lưu Sa bất ngờ nói: “Sao ngươi biết nàng ấy bị treo cổ chết, chứ không phải bị siết cổ chết rồi mới treo lên? Hoặc sau khi nàng ấy bị đánh ngắc, mới bị treo lên gϊếŧ chết?”

“Nhìn nơi này.” Diệp Thải Đường nâng cằm người chết lên: “Chỉ có một vết siết cổ, khớp với hình dạng hung khí.”

Mấy người đều ngồi xổm xuống.

Trên cổ nữ nhân, chỉ có một vết bầm tím ở gần hàm dưới.

Diệp Thải Đường giải thích: “Nếu người chết bị người ta siết cổ chết rồi mới chuyển đến đây, sau đó lại treo lên. Vậy thì trên cổ sẽ có hai vết siết cổ.”

Nghe có vẻ hợp lý, Hạ Việt cũng không ngắt lời.

Diệp Thải Đường nói: “Một là vết siết cổ do ma sát lặp đi lặp lại trong quá trình giằng co khi bị siết cổ, thường sẽ nằm ở giữa cổ. Vết còn lại được tạo ra do áp lực khi bị treo cổ, thường nằm gần hàm dưới.”

Lưu Sa vẽ một đường trên cổ của mình: “Đúng thật đó.”

Diệp Thải Đường chỉ vào vết siết cổ của nữ thi: “Chỉ có một vết siết cổ trên cổ nàng ấy, nằm gần hàm dưới, là do sức ép của dây thừng tạo ra, không có ma sát nhiều lần. Phần mép vết bầm có hơi mờ, điều này do sự giẫy giụa ban đầu gây ra, vì lý do trọng lượng của bản thân, phạm vi giãy giụa rất nhỏ. Nhưng có thể chứng minh rằng khi đó người chết vẫn còn có ý thức, không bị đánh ngất hoặc là chuốc thuốc mê.”

Người trong nghề vừa ra tay, liền biết có hay không.

Diệp Thải Đường nói: “Nhưng liệu trên người nạn nhân có vết thương khác hay không, cần phải cẩn thận kiểm tra một lượt mới được. Bây giờ cũng không thể xác định.”

Tuy rằng chỉ là mấy câu nói mà thôi, nhưng khiến người ta có cảm giác, không hiểu sao so với lão ngỗ tác trong sáu cánh cửa còn tinh chuẩn thành thạo hơn.

Vương Thống không nhịn được mà nói: “Đại nhân, còn cần đi gọi ngỗ tác nữa không?”

Suy nghĩ của Hạ Việt ở trên nữ thi hồng y, thậm chí còn bị Diệp Thải Đường phân bớt một nửa, hắn trầm ngâm một lát: “Lúc trước ngươi đã nói, cha ngươi là ngỗ tác, cho nên ngươi cũng am hiểu phải không?”

Diệp Thải Đường gật đầu.

May mà có gia cảnh sâu xa này, nếu không thì thực sự khó giải thích.

Hạ Việt nhíu mày nói: “Ta biết tất cả ngỗ tác nổi tiếng trong kinh thành, lệnh tôn là ai?”

Diệp Thải Đường trả lời thẳng thắn: “Cha ta là Diệp Minh, đã qua đời năm năm trước.”

Diệp Thải Đường là một pháp y thâm niên, năm năm trước, nàng hi sinh khi đang làm nhiệm vụ, linh hồn xuyên ngàn năm, trở thành nữ nhi mười ba tuổi của Diệp Minh, ngỗ tác thôn Bạch Hạ.

Ngày hôm đó, nguyên chủ của thân thể này vô cùng đau khổ trong tang lễ của cha mình, sau khi nàng khóc đến mức ngất đi, thì không bào giờ tỉnh lại nữa.

Mà khi nàng mở mắt lần nữa, đã thay đổi thành một người khác. Diệp Thải Đường nghe thấy thôn dân tụ tập xì xào bàn tán trong tang lễ của Diệp Minh, bọn họ đều nói Diệp Minh hoàn toàn không phải bệnh chết, mà là sợ tội tự sát.

Cái chết của Diệp Minh vẫn là một câu hỏi trong lòng Diệp Thải Đường, nhưng không thể điều tra được, nàng không có quyền hạn này, hơn nữa Diệp Minh cũng chưa từng thật sự bị định tội, ông ấy bệnh chết, ít nhất ngoài mặt là bệnh chết, Diệp Thải Đường đã từng cẩn thận phân tích ký ức của thân thể này trong khoảng thời gian trước khi ông ấy qua đời, cũng không có gì khác thường.

Vậy thì cứ xem như ông ấy thật sự bệnh chết đi, bây giờ con nối nghiệp cha, cũng không phải không thể.

Nghe thấy hai chữ Diệp Minh, sắc mặt Hạ Việt thay đổi rõ ràng: “Ngươi là nữ nhi của Diệp Minh?”

“Đúng vậy, cha ta chỉ có một nữ nhi, cho nên ông ấy đã dạy tất cả bản lĩnh cho ta.” Diệp Thải Đường không ngần ngại khen ngợi mình: “Trò giỏi hơn thầy.”

Tuổi Hạ Việt không lớn lắm, thoạt nhìn nhiều nhất lớn hơn Diệp Thải Đường vài tuổi, lúc Diệp Minh chết, hắn còn nhỏ hơn nữa, năm năm trước, chưa chắc đã làm bổ đầu, chắc hai người chưa từng làm việc chung với nhau.

Diệp Thải Đường nhìn kỹ vẻ mặt Hạ Việt, muốn nhìn ra chút manh mối từ trên mặt hắn, ví dụ như đôi mắt đỏ lên khi gặp kẻ thù, hoặc sự xúc động đặc biệt khi gặp người quen cũ.

Nhưng vẻ mặt của Hạ Việt rất phức tạp, trong lòng Diệp Thải Đường bất an.

Hoàn toàn không thể ngờ rằng, Hạ Việt bình tĩnh nhìn chằm chằm Diệp Thải Đường trong chốc lát, bình tĩnh nói: “Khi cha ngươi còn sống, ông ấy đã mượn ta năm mươi lượng bạc.”

Diệp Thải Đường buột miệng nói: “Sao có thể chứ?“

Nói đùa gì vậy!

Hạ Việt nói: “Giấy vay nợ ở nhà ta, ngày mai đưa cho ngươi xem. Vốn ta nghĩ, người chết rồi thì xóa nợ, nếu như ông ấy có nữ nhi, vậy thì nên nợ cha con trả rồi.”

Diệp Thải Đường là một người rất giỏi suy luận, trước khi làm việc, cũng sẽ đưa ra các loại dự đoán, sẽ xảy ra tình huống gì nên ứng đối thế nào.

Ví dụ như tối nay, khi nàng ra ngoài cũng từng suy xét các loại tình huống.

Có thể không thu hoạch được gì, có thể tìm thấy manh mối, có thể gặp hung thủ trở lại, hoặc người khác. Vớ vẩn nhất, cho dù nhìn thấy quỷ hồn của Lâm Linh, nàng cũng đã suy nghĩ nên nói gì rồi.

Nhưng dù thế nào, nàng cũng không thể ngờ rằng mình lại gặp chủ nợ lúc trước, cứ thế mà nợ năm mươi lượng bạc.

Năm mươi lượng bạc là một khoản tiền lớn.

Diệp Thải Đường ở thôn Bạch Hạ năm năm, nàng hiểu rất rõ giá cả nơi này, cho dù nàng có bán căn nhà mình đang ở và những đồ đạc ở bên trong, thì cũng không thể bán được năm mươi lượng bạc, trừ khi nàng thêm chính mình vào.

Năm mươi lượng bạc, vậy thì nàng phải bán mình cho Hạ Việt làm trâu làm ngựa nửa đời còn lại rồi.

Nhìn vẻ mặt ngơ ngác tuyệt vọng thoáng qua trên mặt Diệp Thải Đường, khóe miệng Hạ Việt giật giật: “Sao vậy, ngươi không tin à?”

Diệp Thải Đường hoảng hốt lắc đầu, nàng thật sự không tin cho lắm.

Hạ Việt ngẩng đầu nhìn lên trời, sau đó hắn chỉ sang bên cạnh: “Dù sao cũng muộn như vậy rồi, ngươi cứ đứng đó đợi đi, lát nữa ta sẽ lấy giấy nợ cho ngươi xem.”

Diệp Thải Đường không muốn đợi, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhưng nàng không thể trốn thoát được, chỉ có thể ngoan ngoãn bước sang một bên, dựa vào cột nhà rồi ngồi xuống.