Diệp Thải Đường thật sự không ngờ rằng, Lâm thẩm cả đời chưa từng ra ngoài mấy lần, chưa từng gặp một vị quan nào, lại còn hiểu đạo lý tặng quà như thế.
“Cháu đi đi.” Lâm thẩm cẩn thận đặt một đôi đũa và một cái thìa lên khay, lau sạch sẽ.
“Lâm thẩm.” Diệp Thải Đường nghiêng người, ghé vào bên tai bà ấy thấp giọng nói: “Cháu mới đến, vỗ mông ngựa như vậy không tốt lắm đâu. Mọi người đang nhìn đó, có khi nào khinh thường cháu không.”
“Nói gì vậy.” Lâm thẩm nghiêm mặt: “Sao chuyện này lại gọi là vỗ mông ngựa chứ, chuyện này gọi là tri ân đồ báo.”
Diệp Thải Đường nhìn Lâm thẩm mấy ngày nay luôn buồn rầu vì chuyện của Lâm Linh, cho nên nàng muốn trêu chọc bà ấy một chút, thấy bà ấy nghiêm mặt, nàng lập tức nghe theo: “Vâng vâng vâng, tri ân đồ báo, nên báo, cháu đi báo đây.”
Đừng xem thường một bát mì lớn và hai dĩa đồ ăn kèm, cũng khá nặng. Diệp Thải Đường bưng cẩn thận từng li từng tí đi ra ngoài.
Mới vừa đi đến cửa, chợt nghe Lâm thẩm cùng Lưu Sa nói chuyện thường ngày.
“Lưu đại nhân.” Lâm thẩm cho Lưu Sa thêm một quả trứng ốp la.
Lưu Sa vội nói: “Lâm thẩm khách sáo rồi, gọi cháu là Tiểu Lưu là được rồi.”
Lâm thẩm cười, hòa ái nói: “Tiểu Lưu, cháu đã lập gia đình chưa?”
Diệp Thải Đường đi xa, không nghe thấy lời nói tiếp theo, nhưng nàng có một dự cảm không lành.
Hạ Việt ở một sân riêng viện riêng, lúc Diệp Thải Đường vừa đến Lục Phiến Môn đã từng đến đó, nàng cũng nhìn thấy kẻ địch cả đời ở nơi đó, giấy vay nợ năm mươi lượng bạc, cho nên nàng cũng biết chỗ nào là phòng ngủ của hắn.
Cửa sân đang mở, xem ra Hạ Việt cũng không nghỉ ngơi sớm như vậy, Diệp Thải Đường bưng khay bước vào, liền thấy trong phòng ngủ tối đen, nhưng thư phòng lại sáng đèn.
Chút bổng lộc này của Hạ đại nhân, nhận cũng vô cùng cực khổ, cẩn thận tận tâm, không dễ dàng.
Diệp Thải Đường đi đến, muốn gõ cửa nhưng không có tay, đành phải gọi một tiếng: “Hạ đại nhân, ngài có đó không, ta đem đồ ăn khuya cho ngài?”
Hạ Việt nhanh chóng đồng ý nói: “Vào đi.”
Diệp Thải Đường nghe vậy, xem ra hắn không có ý đứng lên mở cửa cho mình, nàng đành phải nghiêng người, dùng bả vai đẩy cửa, sau đó bước vào thư phòng.
Hạ Việt vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Diệp Thải Đường đang cẩn thận từng li từng tí, hắn vội vàng dọn dẹp một khoảng trống trên bàn, vừa nói: “Muội bưng đồ mà cũng không nói một tiếng, để ta mở cửa cho muội.”
Diệp Thải Đường thầm nghĩ sao ta dám, nếu Lâm thẩm biết ta bảo đại nhân mở cửa cho ta, lại muốn trách mắng ta nữa.
Nàng đặt khay xuống, mùi thơm xông vào mũi.
Diệp Thải Đường lắc lắc cánh tay: “Đại nhân mau ăn đi, mì thịt bò trứng gà Lâm thẩm nấu mùi vị đặc biệt ngon, nếu không phải chỗ chúng ta ở cách đường lớn quá xa, thì bọn ta cũng muốn đi bày sạp rồi.”
Vừa nãy nàng thấy mấy người Lưu Sa ăn ngấu nghiến trong phòng bếp, Hạ Việt cũng đang trong độ tuổi này, hắn bận rộn đến nửa đêm, sao có thể không đói bụng.
Hạ Việt cũng không khách sáo, hắn kéo cái khay đến trước mặt mình, cầm đũa gắp một quả trứng ốp la, cắn một miếng nửa quả.
“Ừ, không tệ.” Hạ Việt khích lệ: “Tay nghề của Lâm thẩm không tồi, trứng gà chiên vừa vặn, giòn mềm nhưng không chín quá.”
Hạ Việt lại ăn một miếng mì sợi, mì sợi cũng trơn bóng, được canh thịt bò bọc lấy, mỹ vị ngon miệng.
“Còn không phải sao.” Diệp Thải Đường vội vàng nói tốt cho Lâm thẩm: “Quê Lâm thẩm ở Đông Bắc, cho nấu món làm từ bột mì rất ngon. Mì sợi, bánh bao, bánh bao chay, sủi cảo, bánh nướng áp chảo, bánh quẩy, bánh dày… Đều nấu rất ngon.”
Diệp Thải Đường nói xong, nàng lại thở dài.
Thật ra nàng đặc biệt thích ăn bánh nướng thịt và bánh bao thịt, Lâm thẩm có tay nghề, tiếc rằng tất cả mọi người quá nghèo, cho nên phần lớn thời gian chỉ có thể ăn bánh nướng chay và bánh bao chay.
Mặc dù Hạ Việt là một bổ đầu, nhưng hắn không phải một người lỗ mãng, lúc ăn cơm vừa nhanh vừa nhã nhặn, không phát ra tiếng cũng không làm bẩn quần áo, hắn vừa ăn vừa nghe Diệp Thải Đường nói tên món ăn, đang suy nghĩ ngày mai có nên nói Lâm thẩm gói hai loại sủi cảo nhân khác nhau hay không, đột nhiên nghe thấy Diệp Thải Đường thở dài.
“Sao vậy?” Hạ Việt dừng động tác: “Ta trả tiền công cho Lâm thẩm ít quá à?”
“Không phải.” Diệp Thải Đường buồn bã nói: “Rất nhiều, Lâm thẩm vô cùng biết ơn ngài. Ta chỉ cảm khái một chút, lúc trước Lâm thẩm có tay nghề, chỉ tiếc bọn ta không có tiền, đều không có thịt. Bây giờ đến Lục Phiến Môn, cuối cùng cũng có thể ăn được bánh bao, sủi cảo nhân thịt rồi.”
Hạ Việt nở nụ cười, đổ hai món ăn kèm còn hơn nửa dĩa vào bát mì, dùng đũa khuấy đều.
Cuộc sống của lão bách tính thế nào, Hạ Việt hiểu rõ, bọn họ thật sự không thể cách mấy bữa ăn một bữa thịt được, nhưng nhà nào cũng như thế, người người như thế, cũng chưa thấy ai có thèm ăn thịt một cách trắng trợn như Diệp Thải Đường.
Ngày lễ ngày tết ăn bữa thịt rất vui vẻ, ngày thường, rau xanh củ cải cũng bình thường.
Rất khó để đi từ xa xỉ đến đơn giản, đương nhiên hắn không hiểu sự vật lộn và đau khổ của Diệp Thải Đường. Hắn chỉ có thể nghĩ, có lẽ Diệp Minh vừa làm cha vừa làm mẹ, chỉ có một nữ nhi như vậy, đương nhiên ông ấy sẽ nuông chiều nuôi dạy nữ nhi tự do phóng khoáng một chút.
Diệp Thải Đường vốn định để khay xuống, nhưng nàng thấy Hạ Việt ăn rất nhanh, liền suy nghĩ, người tốt làm đến cùng, nàng dứt khoát chờ hắn ăn xong, dọn dẹp bát đũa muỗng đĩa rồi mang về luôn.
Nếu không thì nàng trở về Lâm thẩm nhất định sẽ nói nàng, nói rằng trong mắt nàng không có công việc, không có chút nhãn lực nào.
Vừa nghĩ như vậy, Diệp Thải Đường tùy ý nhìn lên bàn, chuyện Hạ Việt đang xử lý, chính là vụ án của Lâm Linh.
Hạ Việt thấy tầm mắt của Diệp Thải Đường dừng lại trên bàn, hắn lấy tay đẩy sang: “Đây là tất cả những ghi chép về vụ án Lâm Linh, muội xem đi.”
Lúc trước, bọn họ đều cảm giác mình đã nhìn thấy hy vọng, cuối cùng tất cả hiềm nghi đều tập trung trên người Kim Chính Lợi, chỉ cần chờ Vương Thống trở về, xác định lại một lần nữa thì có thể bắt người. Nhưng không ngờ đột nhiên xảy ra biến cố, Kim Chính Lợi chết rồi.
“Lúc trước chúng ta điều tra, Kim Chính Lợi được xem như nhân vật ngoài lề nhất trong những người có liên quan đến Lâm Linh.”
Diệp Thải Đường nhanh nhẹn lật hồ sơ: “Hôm nay Kim Chính Lợi vừa chết, phải lấy ông ta làm trung tâm để điều tra một lần nữa, ôi, ta thật sự hy vọng đầu thất Linh Linh có thể trở về một chuyến, thăm mẫu thân muội ấy và ta một lát, nói cho ta biết hung thủ là ai.”
Quỷ có gì đáng sợ, thứ đáng sợ từ trước đến nay chính là lòng người.
Diệp Thải Đường dùng kinh nghiệm của mình nói: “Kim Chính Lợi tự sát gánh tội thay cho người khác, cho dù ông ta bị ép, hay là cam tâm tình nguyện, thì nhất định cũng sẽ có một người ông ta quan tâm nhất.”
Hạ Việt vừa ăn, vừa gật đầu.
Diệp Thải Đường nói: “Lúc trước nghe Lư Ngoại Bắc nói, Kim Chính Lợi làm nghề này cũng kiếm được khá nhiều tiền, mở miệng liền đòi một trăm, tám mươi lượng. Ta thấy ông ta cũng không có thói quen xấu nào, vừa không ăn uống xa xỉ, lại không chơi gái đánh bạc, vậy tiền ông ta để dành mấy năm nay đâu rồi? Chúng ta cũng không tìm được bao nhiêu tiền trong phòng ông ta.”
Một lượng lớn gia sản lớn lai lịch không rõ chính là tội, lượng lớn gia sản biến mất, cũng là vấn đề.
“Chuyện này ta cũng nghĩ đến.” Hạ Việt gắp một miếng thịt bò: “Ta đang định ngày đi điều tra, xem thử ông ta tiêu tiền vào đâu.”
Diệp Thải Đường gật đầu, ánh mắt dừng lại một chốc trên thịt bò.
Hạ Việt chợt nhận ra: “Muội đem đồ ăn đến cho ta, còn muội đã ăn rồi chưa?”
Diệp Thải Đường hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Ta không đói bụng.”
Vừa rồi nàng thật sự không đói bụng, bây giờ thấy Hạ Việt ăn ngon miệng như vậy, hình như lại có chút đói bụng.
Nhưng nàng vẫn chưa đến mức đoạt miếng thịt từ trong miệng hổ, bây giờ trở về, chắc cũng chẳng còn đồ ăn gì trong bếp nữa, hơn nửa đêm, nàng cũng không muốn lại làm phiền Lâm thẩm vất vả.
Hạ Việt cười, hắn nhét thịt bò vào miệng.
Ngay khi Diệp Thải Đường thầm nghĩ ngày mai phải đi mua chút điểm tâm để ở đầu giường, Hạ Việt đứng dậy đi đến bên cạnh ngăn tủ, cầm một cái hộp đi ra.
“Hôm nay có người đem điểm tâm đến, muội cầm về ăn lót bụng đi.” Hạ Việt đặt hộp điểm tâm và bát không lên khay: “Về đi.”