Chương 37: Dê thế tội

Ngân châm lấy ra từ cổ họng Kim Chính Lợi thật sự có màu đen, Diệp Thải Đường nói: “Đại nhân, ông ta thật sự trúng độc chết.”

Diệp Thải Đường lại bảo mọi người tránh đi trước, kiểm tra thi thể Kim Chính Lợi một lần.

“Ngoại trừ trúng độc, không có thương tổn gì khác.” Diệp Thải Đường cởi găng tay, dọn dẹp đồ đạc.

Lần này, việc khám nghiệm tử thi vô cùng đơn giản, thuộc loại không tiện đòi tiền tăng ca.

Bởi vì bên ngoài vẫn luôn có người trông chừng, trên cơ bản có thể khóa chặt thời gian tử vong của Kim Chính Lợi trong phạm vi cực nhỏ, thi thể cũng phù hợp với đặc điểm vừa rồi, có thể chắc chắn điểm này.

“Kim Chính Lợi uống thuốc độc tự sát, chuyện này chắc không sai đâu, nhưng tại sao ông ta lại tự sát?”Diệp Thải Đường và Hạ Việt sóng vai nhìn chữ đỏ trên tường.

Chuyện này khiến tất cả mọi người có chút khó hiểu.

Nếu như không có chữ trên tường, vậy rất đơn giản, Kim Chính Lợi biết bọn họ đang điều tra, có lẽ ông ta còn biết bọn họ đến tìm Hải Vọng Thiên, biết tội của mình không giấu được, cho nên sợ tội tự sát, còn tốt hơn là bị dẫn về Lục Phiến Môn tra hỏi.

Trên đời này chưa từng có vụ án hoàn hảo, rất nhiều hung thủ sau khi phạm tội, che giấu đến mức một giọt nước không lọt, điều kiện tiên quyết chính là ánh mắt điều tra hoàn toàn không nhìn về phía ngươi, đồng thời ngươi cũng không nằm trong phạm vi bị nghi ngờ.

Thế nhưng một khi ngươi bắt đầu bị nghi ngờ vì một nguyên nhân nào đó, cho dù thủ pháp có hoàn mỹ hơn nữa thì cũng sẽ bị vạch trần, bởi vì ngươi nhất định sẽ có sơ hở, cho dù quan phủ nhất thời tìm không thấy chứng cứ xác thực, chỉ có thể nghi ngờ.

Trong tình huống không tìm thấy hung thủ, vụ án sẽ được xem xét, suy diễn nhiều lần, hết lần này đến lần khác, ngươi sẽ xuất hiện sơ hở trong một phân đoạn nào đó.

Lưới trời l*иg lộng, tuy thưa mà khó lọt.

Nhưng hàng chữ trên tường này, lại muốn nói cho mọi người một nguyên nhân khác.

Lưu Sa chần chừ nói: “Kim Chính Lợi muốn nói cho mọi người biết, nàng ấy đã trở về? Nàng ấy... là chỉ Lâm Linh? Lâm Linh... đã trở về?”

Lưu Sa gập đầu ngón tay tính toán, đột nhiên hắn tỏ vẻ sợ hãi: “Có phải đầu thất của Lâm Linh sắp đến rồi không, có phải nàng ấy chết không nhắm mắt, trở về tìm hung thủ báo thù hay không?”

Diệp Thải Đường đập mạnh một cái lên vai Lưu Sa.

“Lưu ca, huynh đừng nói bừa.” Diệp Thải Đường nói: “Cho dù Lâm Linh trở về, thì muội ấy cũng phải đến tìm ta đầu tiên, nếu không thì ta không nhận muội ấy làm tỷ muội nữa. Tự mình báo thù làm gì chứ, quỷ gϊếŧ người sẽ bị trừ công đức, muội ấy chỉ cần nói cho ta biết hung thủ là ai, vậy không phải được rồi sao.”

Lưu Sa ngẩn người, mặc dù đều là nói bậy, nhưng nghe lại rất có đạo lý.

Người khác chết oan là không có cửa giải oan, tỷ muội tốt của Lâm Linh ở ngay trong Lục Phiến Môn, hơn nữa nàng còn đang điều tra án này, nếu Lâm Linh thật sự sau khi chết có linh, trực tiếp báo mộng là được rồi.

Hạ Việt thấy hai người nói chuyện không có giới hạn, còn ra vẻ nghiêm túc, hắn ghét bỏ nói: “Đừng đứng đó nói hươu nói vượn, muốn biết Kim Chính Lợi có bị dọa tự sát hay không, nhìn cái rương kia sẽ biết ngay.”

Có một cái rương lớn ở góc tường, phía trên có một ổ khóa lớn.

Mấy ngày trước bọn họ đến nhà Kim Chính Lợi, bởi vì bọn họ âm thầm điều tra, cho nên nhất định không thể cạy khóa được. Nhưng lúc trước khi Kim Chính Lợi đi tu sửa mộ y quan của Lâm Linh, ông ta đã mở cái rương này ra.

Tất cả mọi người dùng ánh mắt tò mò vây quanh xem náo nhiệt, lúc đó cũng không biết Kim Chính Lợi không suy nghĩ quá nhiều, hay là ông ta không dám nói không với Hạ Việt, cho nên ông ta cũng không ý kiến gì cả.

Trong này nhất định chứa những thứ ông ta dùng để kiếm cơm.

Cái gì mà kiếm gỗ đào, giấy bùa vàng, chuông nhỏ, la bàn, chu sa, hương nến, lư hương... vân vân các loại, linh tinh lung tung, đủ mọi thứ. Một số thứ bọn họ biết dùng để làm gì , cũng có một số thứ không biết dùng để làm gì.

Lúc trước khi điều tra, Lưu Sa đã đề nghị kiểm tra cái rương này của Kim Chính Lợi, nhưng mọi người suy nghĩ, nếu như ông ta thật sự là hung thủ, chắc chắn sẽ không đặt vũ khí vào trong rương một cách trắng trợn như vậy, nếu liều lĩnh điều tra, ngược lại sẽ đánh rắn động cỏ.

Nhưng bây giờ rắn đã chết, cũng không sao cả.

Lưu Sa lập tức muốn cạy cái rương ra, nhưng khi hắn cầm ổ khóa lên quan sát, thì mới phát hiện hoàn toàn không khóa, chỉ treo ở phía trên mà thôi.

Chiếc rương được mở ra, những thứ bên trong vẫn giống như bọn họ nhìn thấy hôm trước.

Tất cả mọi thứ được sắp xếp gọn gàng theo thói quen của kiểu Kim Chính Lợi.

Mọi người vây quanh cái rương ngồi xổm xuống, lục loại bên trong.

Tuy rằng bọn họ cũng không chắc chắn bình thường tiên sinh phong thủy dùng những thứ gì, nhưng trong rương có rất nhiều thứ, chỉ là không có hộp đựng chu sa, chỉ có mỗi cái hộp đó được lấy ra đặt trên bàn, dùng để viết chữ trên tường, không hề cất lại.

Diệp Thải Đường lục lọi bên trong: “Không đúng cho lắm.”.

“Đúng vậy.” Hạ Việt gật đầu.

Lưu Sa nhất thời không hiểu: “Chỗ nào không đúng vậy, không phải cái rương này gọn gàng ngăn nắp, thứ gì cũng có à?”

Hạ Việt nói: “Cũng chính vì quá ngăn nắp, cho nên mới không đúng cho lắm.”

Diệp Thải Đường quay đầu nhìn mấy chữ to trên tường.

“Một người, gϊếŧ người, gặp quỷ, con quỷ kia muốn đến đòi mạng. Ông ta cũng sợ đến mức muốn tự sát rồi, huynh cứ ngẫm lại đi, vậy thì ông ta nhất định vô cùng hoảng loạn, chứ không phải có thể bình tĩnh dọn dẹp từng thứ gọn gàng như thế này, hơn nữa người bình thường có chút gió thổi cỏ lay đã sợ hãi thì cũng thôi, nhưng Kim Chính Lợi là một tiên sinh phong thủy, ông ta có thể làm pháp sự đuổi quỷ mà.”

Lưu Sa giật mình.

Kim Chính Lợi gặp quỷ, vậy mà ông ta không hề chống cứ, chuyện này không hợp lý.

Hạ Việt nói: “Lúc trước khi chúng ta nhìn thấy cái rương này, đồ vật bên trong cũng chính là những thứ này, mấy ngày nay Kim Chính Lợi không đi làm pháp sự cho người khác, cho nên giấy phù, chu sa cũng không giảm bớt.”

Một người đuổi quỷ gặp quỷ, chẳng lẽ ông ta không nên mặc kệ chuyện có tác dụng hay không, cứ dán một vòng bùa quanh nhà trước đã à?

Chữ viết trên tường đã được xác nhận chính là của Kim Chính Lợi, ông ta có thời gian viết chữ, nhưng lại không có thời gian vẽ bùa, cái chết của ông ta không có vấn đề gì, nhưng mà quá trình vẫn thiếu chút gì đó.”

“Thiếu gì?” Ba người nhất thời nhìn lẫn nhau.

Hạ Việt nói: “Lúc trước chúng ta đều cho rằng Kim Chính Lợi chính là hung thủ, nếu như ông ta không để lại hàng chữ kia, nói không chừng chúng ta cũng sẽ cho rằng ông ta sợ tội tự sát. Nhưng để lại hàng chữ kia, chuyện này lại rất kỳ lạ, giống như là...”

“Kim Chính Lợi muốn bao che người nào đó, cho nên ông ta cố ý viết dòng chữ kia, thừa nhận bản thân chính là hung thủ, khiến chúng ta ngừng điều tra.”

Đây là thông minh bị thông minh hại.

Diệp Thải Đường quay đầu hỏi Lưu Sa: “Lưu ca, không phải lúc trước huynh đã từng điều tra Kim Chính Lợi à, quan hệ xã hội của ông ta thế nào, bên cạnh Kim Chính Lợi có người nào xứng đáng để ông ta bao che hay không?”

Thê tử, hài tử, đồ đệ, vào ngày Lâm Linh bị hại, người nọ cũng từng xuất hiện ở nhà cũ Mạnh gia.

Lưu Sa nói: “Cả đời Kim Chính Lợi chưa từng thành thân, đồ đệ cũng có mấy người, ông ta làm pháp sự cần có người giúp đỡ, nhưng thậm chí bọn họ còn không sống cùng nhau, quan hệ cũng không thân thiết cho lắm. Đều là đưa tiền làm việc mà thôi, có một khoản chính là một khoản... Không giống như người đáng để ông ta dùng mạng sống gánh tội.”

Hạ Việt trầm ngâm một chút: “Trước mắt, có ít nhất ba khả năng.”

“Kim Chính Lợi tự nguyện tự sát, để gánh tội thay cho người khác.”

“Hung thủ ép Kim Chính Lợi tự sát, trong tay hung thủ có nhược điểm của ông ta, hoặc là nói, hung thủ đã dùng một cách khác để gϊếŧ ông ta diệt khẩu.”

“Còn có một khả năng, có người ra mặt cho Lâm Linh, gϊếŧ Kim Chính Lợi trả thù.”

Nói xong, Hạ Việt nhìn Diệp Thải Đường một cái.

“Ta không nói muội, ta chỉ lấy ví dụ mà thôi, tỷ như một người bằng hữu của Lâm Linh giống như muội.”