Chương 13: Thi thể chết cháy

Nhà của Đinh Lãng đúng là hiện trường gây án tiêu chuẩn, phần lớn những thứ lẽ ra phải ở trên bàn, trên giường, trong tủ đều đã ở trên sàn.

Thậm chí cái chăn trên mặt đất còn bị xé mở, giống như từng có người đưa tay vào lật tìm.

Vương Thống nói: “Có phải người đòi nợ của sòng bạc lật tìm không? Muốn xem thử Đinh Lãng có giấu tiền bên trong không.”

Diệp Thải Đường bọc giày rồi bước vào, cẩn thận không đυ.ng vào bất cứ thứ gì.

Nàng không nhìn những thứ bị lục tung, mà nhìn dấu chân trên mặt đất trước, đáng tiếc mặc dù đám bổ khoái biết phái người trông cửa, nhưng lúc bọn họ bước vào tìm người chắc chắn không nghĩ nhiều như vậy, cho nên mới có rất nhiều dấu chân hỗn độn trên mặt đất, chỉ sợ không thể suy đoán ra chuyện gì được.

Người của sòng bạc nhanh chóng được tìm đến, ông ta vừa nhìn đã kiên quyết phủ nhận.

“Không phải, không phải bọn ta làm.” Lão đại sòng bạc nói: “Bọn ta chỉ muốn đòi nợ, đập nhà hắn có ích lợi gì? Hơn nữa hắn cũng không thể cất giấu nhiều tiền như vậy ở trong nhà, hơn nữa cũng không có bảo bối, không có gì để lục lọi cả...”

Lúc ông ta nói lời này, ánh mắt ít nhiều có chút né tránh.

Hạ Việt hừ một tiếng: “Có phải các ngươi đã lục soát nhà ông ta rồi không?”

Sòng bạc đòi nợ cũng không hiền lành như vậy, lão đại nói chắc chắn như thế, chắc bọn họ đã đến nhà lục soát một lần rồi.

Lục Phiến Môn có uy nghiêm rất lớn trong dân gian, tuy rằng lão đại sòng bạc thường đều là nhân vật có quan hệ tốt với hai bên hắc bạch, nhưng cũng không dám mạnh miệng trước mặt Hạ Việt, ông ta luôn miệng nói: “Đại nhân hiểu lầm, hiểu lầm rồi. Cũng không phải bọn ta tự tiện xông vào nhà dân, là Đinh Lãng muốn chứng minh trong sạch, cho nên dẫn bọn ta về nhà, bảo chúng ta kiểm tra, bọn ta nhiều nhất cũng hỉ xem ngăn kéo, ngăn tủ gì đó, sao có thể thô lỗ như vậy được.”

Tuy rằng lão đại nói như vậy, nhưng rõ ràng Hạ Việt đã tiếp xúc nhiều với bọn họ, cũng không tin mấy lời nói nhảm này.

Vương Thống không khách sáo nói: “Các ngươi đến cửa đòi nợ như thế nào, bọn ta còn có thể không biết à, đừng nói xé mở chăn, cho dù là đất, cũng có thể cho người đào sâu ba thước. Nếu như ngươi nói lục soát thế này quá nhẹ tay, không phải ngươi làm, bọn ta còn có thể tin tưởng một chút.”

Lão đại sòng bạc lau mồ hôi, chỉ cười chứ không dám nói chuyện, Vương đại nhân, ngài nói chuyện thẳng thắn như vậy, còn bảo ta ngụy biện thế nào đây.

Nhưng mà như vậy xem ra, thật sự không giống như sòng bạc đòi nợ làm chuyện này.

Tất cả mọi người đều hiểu rõ, chỗ đơn thuần được mở ra để cầu tài giống như sòng bạc, thật ra bọn họ không muốn đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, hoặc là nói, bọn họ chỉ bằng lòng đánh, chứ không muốn gϊếŧ.

Gặp mặt đánh một trận, đó là để ép ngươi móc tiền ra trả, gϊếŧ ngươi, ngoại trừ rước họa vào thân thì không có chỗ tốt gì. Huống hồ, số tiền Đinh Lãng nợ sòng bạc không đáng bao nhiêu, bọn họ còn lâu mới liều mạng đòi nợ.

“Không phải sòng bạc thì là ai đây?” Mọi người nhất thời đều lâm vào trầm tư.

Vương Thống cố gắng suy nghĩ: “Có khi nào trên người Đinh Lãng có món bảo vật gia truyền gì, hoặc là nhặt bảo bối nào đó hay không...”

Mặc dù cũng không phải không có khả năng, nhưng chuyện này quá trùng hợp.

Hạ Việt bảo lão đại sòng bạc về trước, rồi lại hỏi mỗi người thủ hạ một lượt, sau đó hắn ngồi xổm trước cái chăn cẩn thận quan sát.

Trên mặt cái chăn bị xé một lỗ lớn, để lộ lớp bông gòn bên trong.

Bây giờ là đầu hạ, không lạnh cũng không quá nóng, có lẽ Đinh Lãng khá lười, cho nên ông ta vẫn chưa thay lớp bông mùa đông, còn khá dày.

Hạ Việt đưa tay sờ bông gòn, nói: “Vương Thống, lần này có lẽ ngươi nói đúng.”

Vương Thống Nhất sững sờ, không kịp phản ứng: “Chỗ nào, đúng chỗ nào?”

“Có thể Đinh Lãng đã nhặt được bảo bối.”

Diệp Thải Đường nghe thấy hai chữ bảo bối, hai mắt tỏa sáng, vội vàng tiến lại gần.

“Bảo bối ở đâu?”

Hạ Việt xốc chăn lên rồi lắc vài cái: “Ta cũng không biết bảo bối ở đâu, nhưng căn phòng này bừa bộn như thế, chắc là Đinh Lãng tự mình lục loại, chính là để khiến người khác cho rằng ông ta bị người ta đòi nợ, cho nên mới chạy trốn. Nếu không thì ông ta muốn đi cứ đi, cần gì khiến người khác có phán đoán sai như vậy.”

Diệp Thải Đường khó hiểu nhìn cái chăn bị xé rách trong tay Hạ Việt.

Căn phòng này loạn giống như có một cơn bão mới đi ngang qua, Hạ Việt làm thế nào để phán đoán được chuyện này do Đinh Lãng tự mình làm, chứ không phải người ngoài đến lục soát từ một cái chăn?

Vương Thống Nhất cũng nghĩ không ra, nhanh mồm nhanh miệng hỏi: “Tại sao vậy?”

“Rất đơn giản.” Hạ Việt nói: “Bởi vì nếu chỉ nhìn từ vết xé rách này, hoàn toàn không thể kiểm tra toàn bộ lớp bông gòn trong chăn được. Nếu đối phương lục soát cẩn thận như vậy, thậm chí còn xé rách chăn, hắn nhất định sẽ lôi bông gòn bên trong ra để kiểm tra, nếu không thì quá qua loa rồi.”

Lần này Diệp Thải Đường hiểu ra, sau khi nàng bước vào cũng cảm thấy mặc dù căn phòng này lộn xộn, nhưng lại có một cảm giác kỳ lạ.

Hạ Việt nói như vậy, thật sự đúng thật là như thế.

Giống như chỗ nào cũng bị lục lọi, nhưng lại không thật sự được lục tìm cẩn thận.

Ví dụ như cái rương dưới gầm giường cũng bị kéo ra, mở ra, đồ vật bên trong vứt sang một bên, nhưng lại không lục tìm đến tầng cuối cùng.

Người này không tìm kiếm thứ gì cả, chỉ đơn thuần muốn khiến cả căn phòng lộn xộn.

Diệp Thải Đường chưa từng keo kiệt trong việc khen ngợi người khác, càng miễn bàn Hạ Việt vừa là chủ nợ vừa là cấp trên, nàng lập tức nói: “Hạ đại nhân nói rất đúng, Hạ đại nhân thật thông minh, quan sát tỉ mẫn, tâm tư nhanh nhẹn.”

Đây là lời chân thành, Hạ Việt tuổi còn trẻ đã làm bổ đầu Lục Phiến Môn, chắc chắn trong nhà cũng có giúp đỡ, nhưng xem ra, bản thân hắn cũng thật sự có bản lĩnh.

Vương Thống đang muốn mở miệng nói đại nhân anh minh, trăm triệu lần không ngờ lại bị Diệp Thải Đường đoạt trước, khuôn mặt hắn nhất thời cứng đờ, há miệng nhưng không biết nên nói gì.

Diệp Thải Đường nhìn Vương Thống giống như muốn nói lại thôi, không nhịn được mà nói: “Vương ca còn có ý kiến nào khác à?”

Vương Thống ngơ ngác lắc đầu: “Không, không, ta cũng cảm thấy đại nhân nói đúng. Đương nhiên muội cũng nói đúng.”

Giờ khắc này tâm trạng của hắn vô cùng phức tạp, vậy mà có người động tác nhanh hơn hắn, xông lên tuyến đầu vuốt mông ngựa, áp lực sau này lớn quá.

Diệp Thải Đường nhìn vẻ mặt của Vương Thống, nàng luôn cảm thấy hắn có tâm sự, đang suy nghĩ có nên bày tỏ sự quan tâm với đồng liêu hay không, thì bên ngoài có tiếng bước chân vội vàng, có người chạy đến.

Đây là một bổ khoái trong Lục Phiến Môn, lúc ăn cơm tối ngày hôm qua, Diệp Thải Đường đã từng gặp hắn trong phòng bếp.

Bổ khoái nói: “Đại nhân, có người phát hiện một thi thể cháy xém ở miếu đổ nát ngoài thành, đến báo quan.”

Tất cả mọi người sửng sốt, trong lòng đồng thời xuất hiện một suy nghĩ, không phải Đinh Lãng đó chứ.

Vương Thống lẩm bẩm: “Chẳng lẽ Đinh Lãng thật sự nhặt được bảo bối nào đó, cho nên mới vội vàng bỏ trốn, nhưng vẫn không chạy thoát đó chứ.”

Không có ai ở đây từng gặp Đinh Lãng, Hạ Việt nói: “Đi tìm Viên Vĩ Mậu đến nhận thi thể, rồi đi gọi cả lão đại sòng bạc đến.”

Hai người này là những người có ấn tượng sâu sắc với ngoại hình của Đinh Lãng, đặc biệt là Viên Vĩ Mậu, vừa nghe Đinh Lãng có thể đã chết, ông ta vô cùng kích động, nghiến răng nghiến lợi nói rằng dù Đinh Lãng có hóa thành tro thì ông ta cũng có thể nhận ra.

Nhưng thật đáng tiếc, bây giờ đừng nói là Viên Vĩ Mậu và lão đại sòng bạc, cho dù là cha nương ruột thịt của Đinh Lãng đến đây, chỉ sợ cũng không thể nhận ra.

Trước mặt mọi người, là một nửa thi thể chết cháy.

Một nửa thi thể có nghĩa là, vẫn còn một nửa không cháy nhiều lắm.

Đáng tiếc phần cháy hết là một nửa phía trên.

Chỗ này là một miếu thổ địa hoang phế đã lâu, rất nhỏ, chỉ thờ một tượng đất ở bên trong, thậm chí một người thẳng lưng bước vào trong cũng rất khó.

Lúc này miếu thổ địa đã bị đốt cháy đen thui, thi thể đã được chuyển ra từ bên trong, mấy bổ khoái nhíu mày đứng ở một bên, thấy Hạ Việt dẫn người đến, bọn họ vội vàng tránh ra.

“Hạ đại nhân, một thôn dân đi ngang qua đây lúc sáng sớm đã phát hiện.” Bổ khoái nói: “Lúc đó, cơ thể người này một nửa ở trong miếu thổ địa, một nửa lộ ra bên ngoài, tư thế quỷ dị. Thôn dân đến xem có phải hắn không thoải mái, cần giúp đỡ hay không, kết quả kéo người ra nhìn, bị dọa gần chết.”