Chương 11: Đại nhân nói đúng

“Đừng hét nữa.” Hạ Việt gõ bàn: “Ngươi nói tỉ mỉ cho ta nghe, mối quan hệ giữa ngươi và thê tử Hà Ninh Thu như thế nào.”

Viên Vĩ Mậu sửng sốt, vẫn chưa kịp phản ứng lại, ông ta ngẫm nghĩ nói: “Tốt, tốt mà, quan hệ giữa ta và nương tử vẫn luôn rất tốt.”

Hạ Việt mặt không cảm xúc hỏi tiếp: “Ngươi rời khỏi nhà lúc nào, trước khi rời đi có cãi vã gì với Hà Ninh Thu hay không? Ngươi đến nhà bằng hữu lúc nào, trên đường có gặp người quen nào không, bằng hữu của ngươi tên gì, ở nơi nào, ngươi ở nhà bằng hữu, có phải vẫn luôn có người có thể làm chứng, giữa chừng chưa từng rời đi?”

Sư gia ngồi ở bàn bên cạnh trải tờ giấy ra, nhấc bút lên, chuẩn bị ghi chép.

Lúc này Viên Vĩ Mậu đột nhiên phản ứng lại, kích động đứng dậy nói: “Đại nhân, ngài đây là có ý gì, không phải ngài cho rằng ta đã hại nương tử đó chứ?”

Nhưng mà Viên Vĩ Mậu vừa đứng lên một chút, đã bị Vương Thống đè xuống.

“Đừng lộn xộn.” Vương Thống hung hăng nói: “Đại nhân hỏi chuyện gì thì ngươi cứ nói chuyện đó, còn chuyện điều tra hung thủ là ai, đương nhiên đại nhân sẽ điều tra. Ngươi yên tâm, ai cũng chạy không thoát, không liên quan đến ngươi, đương nhiên sẽ không oan uổng ngươi.”

Tuy rằng Vương Thống nói như vậy, nhưng Viên Vĩ Mậu vẫn tỏ vẻ vô cùng ấm ức, ấm ức nhưng lại không dám nói, khuôn mặt đầy thịt run rẩy đến mức dồn một đống trên mặt.

Đột nhiên Diệp Thải Đường nhớ đến khuôn mặt của Hà Ninh Thu, tuy rằng không phải thiếu nữ trẻ tuổi, nhưng ngũ quan đoan chính tú lệ, dáng người cũng tốt, phối với Viên Vĩ Mậu thật sự quá lãng phí.

Dưới sự uy hϊếp của Vương Thống, mặc dù Viên Vĩ Mậu ấm ức, nhưng vẫn thành thật nói mọi chuyện.

“Ta và nương tử, tình cảm của bọn ta cũng không tệ lắm, lúc đó nhà nàng ấy gặp nạn, ta đã đưa tiền, cho nên cha mẹ nàng ấy cảm kích, liền gả nữ nhi cho ta.”

“Chúng ta thành thân mấy năm nay, mặc dù không có hài tử, nhưng ông trời có thể chứng giám, bọn ta nhiều nhất chỉ thỉnh thoảng cãi nhau, ta chưa từng ra tay với nàng, phần lớn thời gian đều là cái gì... Cái gì nhỉ... Đúng rồi, tương kính như tân, cử án tề mi...”

Viên Vĩ Mậu bị ép đến mức suýt chút nữa không thể kiểm soát được bản thân. Ông ta vô cùng sốt ruột mở miệng thề độc, chỉ sợ Hạ Việt không tin.

Sư gia viết lại từng chuyện.

Viên Vĩ Mậu cẩn thận nhớ lại: “Sáng hôm qua, trời vừa sáng ta đã ra ngoài, bằng hữu của ta ở thôn Hề gia ngoại ô kinh thành, à đúng rồi, ta ngồi xe ngựa đến đó, trả ba mươi đồng, ta quen người phu xe kia, có thể tìm được hắn. Hắn có thể chứng minh ta đến Hề gia thôn, ta xuống xe ở cửa thôn, sau đó liền đến nhà bằng hữu.”

“Ta ở nhà hắn, bọn ta ôn chuyện cũ rồi ăn cơm, sau đó buổi chiều cùng nhau lên núi đạp thanh, hôm qua ta đã ngủ lại nhà hắn. Hôm nay ngủ cho đến trưa, sau khi ăn trưa bọn ta lại đánh bài uống chút rượu, sau đó ta mơ hồ choáng váng trở về nhà.”

Hề gia thôn ở ngoại ô kinh thành, phải ra khỏi thành.

Từ thôn Hề gia vào kinh, nếu như đi bộ thì phải tốn hơn nửa ngày, dùng roi thúc ngựa thì mất một canh giờ, xe ngựa thì không nhanh như vậy, nếu như cả đường còn đón thêm người hoặc đợi người, thật sự cần thời gian gần nữa ngày.

Diệp Thải Đường cảm thấy Viên Vĩ Mậu không nói dối về chuyện này, đây là chuyện rất dễ chứng thực, nếu hôm qua ông ta thật sự đến thôn Hề gia, ăn cơm ngủ lại nhà bằng hữu, vậy thì ông ta tuyệt đối không có thời gian gϊếŧ người.

Khoảng cách từ lúc Hà Ninh Thu chết cho đến khi bị bọn họ phát hiện không quá nửa canh giờ, mà khoảng cách xa như vậy, Viên Vĩ Mậu muốn lẻn ra ngoài gϊếŧ người rồi lại lẻn về thật sự rất khó.

Hạ Việt cũng nghĩ như vậy, lập tức bảo Viên Vĩ Mậu nói rõ ràng họ tên của phu xe, họ tên địa chỉ của bằng hữu, cho người đi xác nhận từng chuyện một.

Theo cách nói của Viên Vĩ Mậu, nhà bằng hữu ở ngoại ô kinh thành có trạch viện tam tiến tam xuất, trong nhà cả người nhà lẫn người hầu cũng hai, ba mươi người, ông ta không thể thông đồng với toàn bộ bọn họ được.

Còn dẫn cả Đinh Lãng, người Viên Vĩ Mẫu nói rằng có thể có mối quan hệ không rõ ràng với nương tử của ông ta về tra hỏi.

Viên Vĩ Mậu tạm thời không có hiềm nghi, cho nên thả ông ta về nhà trước, tùy thời gọi đến.

Sau khi Viên Vĩ Mậu rời đi, Hạ Việt cười nhạo nói: “Không phải muội thề son sắt, trong quan hệ phu thê hoặc bạn tình, nếu như nữ tử mất tích hoặc tử vong, có gần một nửa tỷ lệ, hung thủ chính là người gần gũi nhất sao? Bây giờ muội còn cho rằng Viên Vĩ Mậu là hung thủ không?”

Diệp Thải Đường nghiêm túc nói: “Đại nhân, không phải ta thề son sắt, ta chỉ nói theo kinh nghiệm.”

Một tiểu nha đầu mười tám tuổi, chưa từng chân chính tiếp xúc một vụ án, dám nói ra bốn chữ nói theo kinh nghiệm, người trong phòng, ngay cả Vương Thống và sư gia cũng không nhịn được mà bật cười.

Chuyện này có gì buồn cười, Diệp Thải Đường chịu áp lực của chủ nợ, nàng cũng không tức giận, chỉ là thở dài trong lòng.

Phượng hoàng rụng lông không bằng gà, từ lúc nào một câu kinh nghiệm phong phú của nàng, cũng bị cả phòng cười nhạo.

Cũng may Hạ Việt vẫn còn có chút lương tâm, sau khi hắn cười xong còn an ủi nàng: “Chuyện này có sao đâu, dù sao muội cũng chưa từng tiếp xúc với vụ án, những gì muội đọc được trên giấy vẫn rất ít, ngày sau thấy nhiều rồi sẽ biết thôi.”

Giống như an ủi, nhưng hiệu quả an ủi không quá rõ ràng.

Diệp Thải Đường càng buồn bực, chuyện này không phải nàng nói, kết quả tính toán và nghiên cứu thống kê dữ liệu khổng lồ trong nhiều năm.

Nhưng mà lúc trước nàng thật sự đã xem nhẹ một vấn đề, thời đại không giống nhau, thật sự không thể vơ đũa cả nắm.

Ví dụ như, nếu nam nhân thời đại này thay lòng đổi dạ sau khi kết hôn, không cần vắt hết óc suy nghĩ cách giấu giếm hay để ý đến những vấn đề như dư luận xã hội, ly hôn tái hôn, phân chia tài sản sau khi kết hôn, trực tiếp cưới người mới vào cửa là được rồi.

Chẳng những nguyên phối không thể làm loạn, còn phải hoan nghênh người mới để thể hiện sự rộng lượng của mình. Mà nếu nguyên phối không tốt, lý do hưu thê cũng rất nhiều, luôn luôn có một lý do thích hợp với ngươi.

Cho nên thê tử muốn thoát khỏi trượng phu dưới bầu không khí áp bức của xã hội phong kiến, thì cần phải có sự can đảm lớn hơn nữa, nữ tử như vậy thật sự rất ít.

Mà trượng phu muốn thoát khỏi thê tử, không cần phải mạo hiểm hay trả giá đắt đến như vậy.

Nếu nói như vậy, xác suất phạm tội năm phần mười của những người thân thiết thật sự không tồn tại.

Diệp Thải Đường cúi đầu, trong lòng âm thầm tính toán.

Hạ Việt thấy nàng cúi đầu không nói lời nào, còn tưởng rằng dù sao tiểu nha đầu cũng có da mặt mỏng, hơn nữa nàng mới đến đây, cho dù có nói sai thì cũng vì một lòng muốn phá án, mấy đại nam nhân bọn họ chê cười một cô nương gia như vậy, thật sự không nên.

Thậm chí hắn còn cảm tháy hơi áy náy.

Hạ Việt ho một tiếng, trách cứ liếc nhìn Vương Thống và sư gia, hai người ảo não che miệng lại.

Vương Thống ấm ức, bọn hắn chỉ tùy tiện cười theo đại nhân mà thôi, thật ra bọn hắn cũng không có ý cười nhạo Diệp Thải Đường.

“Tiểu Diệp à.” Hạ Việt nói với giọng chững chạc: “Ta biết muội cũng chuyên tâm phá án, tuy rằng kinh nghiệm không đủ, nhưng tự tin nhiệt tình cũng tốt lắm. Vừa nãy ta thật sự nói chuyện không ổn thỏa, muội đừng để trong lòng.”

Diệp Thải Đường ngẩng đầu, miễn cưỡng nở nụ cười: “Không sao.”

Chuyện nàng để trong lòng, tuyệt đối không phải là sự cười nhạo mọi người.

Bước vào Lục Phiến Môn, thật ra Diệp Thải Đường có thể cảm nhận được thiện ý đón nhận nàng của Vương Thống và Lưu Sa, cho dù Hạ Việt nói thiếu nợ trả tiền, nhưng trong phương diện sinh hoạt, hắn cũng không đối xử hà khắc với nàng.

Đồ ăn chỗ ở nơi này còn tốt hơn nàng một mình sống bên ngoài nhiều, vừa nãy Hạ Việt vội vã đạp bước tiến vào cứu nàng cũng không phải giả.

Chuyện khiến Diệp Thải Đường buồn bực chính là một người chuyên gia dày dặn kinh nghiệm như nàng, lại được chỉ điểm bởi một người trẻ tuổi như Hạ Việt, mấu chốt là hắn còn chỉ điểm đúng.

Được rồi, Diệp Thải Đường dùng hai tay xoa xoa mặt, có chí chẳng do tuổi tác, thứ như kinh nghiệm cũng phải theo kịp thời đại, nhập gia tùy tục.