Quyển 2 - Chương 6
“Tên da^ʍ ma, dám ức hϊếp nữ hài tử!” Lăng Sắc theo phản xạ nói xong, chợt cảm thấy không đúng, có lẽ nên sửa lại, “Tên da^ʍ ma, dám ức hϊếp nam hài tử…”
Thế này vẫn không đúng lắm.
“A a a a, vì sao lại như vậy, các ngươi rốt cuộc muốn thế nào a!” Diệp Lăng Sắc ôm đầu, hỗn loạn kêu to, “Mau trả Bình Quả cho ta! Ta không bao giờ dính dáng đến chuyện của các ngươi nữa.”
A Vệ vạn phần thương cảm nhìn nàng: “Sư phụ của ta nói, nữ nhân lớn rồi nên lập gia đình, nếu không lấy chồng… sẽ thành ra bộ dạng kỳ quái như thế này đây…”
Nàng còn đang nói dở, Diệp Lăng Sắc liền vỗ một chưởng đánh bay người: “Ngươi biến đi gặp quỷ thôi…”
Tiểu Phương ở trong phòng đứng ngồi không yên, ngay cả uống thuốc cũng không thấy đắng.
Dường như không nghe lọt lời cười nhạo nói móc của Bình Quả.
Không có việc gì vẫn đi tới viện của Diệp Lăng Sắc, nửa năm nay hắn bệnh nặng, đã lâu không rời giường, ngay cả hắn cũng tưởng chính mình sắp trở thành một phế nhân.
Nhưng từ khi A Vệ đến đây, bởi vì luôn muốn bắt nạt hắn, chạm vào hắn, sờ tới hắn, nói chuyện với hắn, tinh thần lại trở nên phấn chấn ngoài ý muốn.
Trong lòng Tiểu Phương thoáng lo sợ, rốt cuộc hắn bị làm sao vậy?
Ở xa xa nhìn A Vệ, không tự giác liền tiến lại gần, ngồi xổm xuống bên người hắn: “Vì sao ngươi luôn luôn lau sàn?”
A Vệ cúi đầu, dường như thấy sàn còn đẹp hơn mặt hắn thật nhiều lần: “Bởi vì Diệp tiểu thư nói ta lau sàn không sạch, cần lau đi lau lại.”
Tiểu Phương nhịn không được mỉm cười: “Lăng Sắc cực kì tốt bụng, sẽ không cố ý ăn hϊếp ngươi như vậy, nhất định là do ngươi đã làm chuyện gì xấu chọc giận nàng.”
“Đúng vậy.” A Vệ thấp giọng nói, “Tính tình Diệp tiểu thư cực kì tốt, cho nên… ngươi không cần hỏi cũng biết, nhất định là ta làm chuyện xấu, nhất định là ta sai.”
Tiểu Phương ngẩn ngơ: “A Vệ…”
A Vệ quay đầu đi lau góc phòng.
Tiểu Phương cũng xoay người theo: “Ta không có ý đó…”
Thấy nàng cúi đầu không để ý tới hắn, Tiểu Phương chợt nóng nảy, đè lại khăn lau trong tay nàng: “Ngươi có chịu nghe ta nói không, thật sự ta không có ý đó…”
A Vệ ngược lại cảm thấy kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn hắn: “Không sao cả, ta không trách ngươi, ngươi muốn nói gì đâu có liên quan tới ta?”
Lời của A Vệ chính là lời chân thật, nàng đã được Bảo công tử đưa cho Lăng Sắc… Tiểu Phương chẳng qua chỉ là một người trước đây tình cờ quen biết…
Người nhà, người yêu, nàng không có khái niệm này, chỉ có định nghĩa người dưng mới rõ ràng nhất.
Nàng thấy vẻ mặt lo lắng của Tiểu Phương, giống như nếu nàng không hiểu tâm tư của hắn, hắn sẽ bất thình lình ngất ngay tại chỗ, cặp mắt xinh đẹp đen trắng rõ ràng… gương mặt trong trẻo không mang theo chút tà niệm…
Người này, quả thực là người dưng của nàng sao?
Tiểu Phương giật lấy khăn lau trong tay nàng: “Cái tên này… vì sao ngươi… vì sao ngươi không hiểu chút nào…”
“Hiểu mà…”
“Ngươi hiểu??????” Lăng Sắc thò đầu ra từ bên cạnh, “Tiểu Phương…”
“Hở?”
“Da^ʍ ma!”
“Chính ngươi thì có!” Hắn tức giận mà không biết trút đâu, vì sao mỗi lắn hắn nói chuyện với A Vệ, nữ nhân này đều chui ra từ một nơi kỳ quái, “Ngươi là sâu à!”
“Đùa bỡn tình cảm của thị đồng là không đúng, là trái pháp luật, là phải chịu người đời phỉ nhổ.”
Tiểu Phương thật sự bị nàng chọc tức đến choáng váng: “Ta không hề!”
“Rõ ràng là có.”
“Ta chỉ…”
“Chỉ?????????”
“Ta chỉ…” Tiểu Phương lắp bắp nửa ngày cũng không tìm ra được nguyên do. Hoảng sợ trong lòng dần dần khuếch trương, khuếch đến vô cùng lớn, sắp sửa nuốt sạch lòng của hắn.
Hắn muốn làm gì?
Vì sao phải cố ý bám theo A Vệ, vì sao ánh mắt không rời được người hắn, vì sao suy nghĩ nhớ nhung trong lòng đều là người này?
Tiểu Phương đột ngột đứng lên, đứng ngơ ngẩn trong sân hồi lâu.
Lăng Sắc nhìn bộ dạng của hắn, suýt nữa định an ủi, nhưng vừa mở miệng, bỗng nhiên Tiểu Phương quay đầu bỏ chạy.
Tốc độ chạy trốn như này quả thực đã vượt qua cao thủ có khinh công đứng đầu thiên hạ.
Lăng Sắc khẽ nghiêng đầu, mọi người đều nói nàng tốt bụng lắm, nhưng ở lâu trong một đám người xấu xa, khó tránh khỏi bị lây nhiễm thói quen xấu như vậy.
Tiểu Phương lấy chăn trùm đầu, nhưng trước mắt vẫn hiện lên gương mặt tròn tròn cùng biểu tình ngơ ngác chậm chạp của A Vệ; chính diện, chậm rãi quay đầu, dù nhìn ở góc độ nào để đánh giá thì tư sắc vẫn chỉ thường thường, rốt cuộc hắn có điểm gì tốt chứ?
Nếu kể điểm tốt của hắn, chi bằng đếm điểm xấu còn tiện hơn.
Tiểu Phương dứt khoát lật chăn ngồi dậy.
“Tiểu Phương, ngươi lại không chịu ngoan ngoãn dưỡng bệnh.” Vân Tại Thiên bước vào trong phòng.
“Vân ca, ta xong rồi.” Tiểu Phương ôm đầu, chán nản than thở.
Vân Tại Thiên hoảng sợ: “Ngươi làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào? Có cần truyền thái y không?”
“Không phải, trong đầu ta, trước mắt ta, thậm chí nhắm mắt lại, vẫn có thể nhìn thấy A Vệ khắp nơi, có phải ta bị điên rồi không?”
“Không phải a, chỉ là ngươi thích hắn.”
“Chỉ là?????” Tiểu Phương bị từ này kinh động nhảy dựng lên, “Thích?”
“A, nói đi nói lại, sở thích của Tiểu Phương thật quá kỳ quái…”
“Cái đó không phải là trọng điểm!!!!!”
Trọng điểm là hắn thích tên kia, vừa ngốc vừa chậm vừa xấu tính… Trọng điểm của trọng điểm là… hắn là nam !!!!!!!!!!
A a a a a!!!!!
Chết luôn cho xong.
“Nếu thích thì theo đuổi thôi.”
“Hở?”
“Đời người ngắn ngủi có vài chục năm, chẳng dễ dàng gặp được người mình thích, cần gì vì lễ tục khuôn phép nhàm chán mà khiến bản thân khổ sở chứ?”
Tiểu Phương bị giọng nói vân đạm phong khinh của Vân Tại Thiên làm sửng sốt, hắn xuất thân từ danh môn thế tộc, sao có thể nghe qua ngôn ngữ phóng đãng ngang ngạnh như thế, có điều vẫn bị cảm giác thôi thúc tự do dụ hoặc.
“Đi thôi đi thôi, thừa dịp đêm trăng gió lớn, cơ hội tốt để làm chuyện xấu.” Vân Tại Thiên ở sau lưng đẩy hắn.
Nhìn bóng dáng Tiểu Phương bị hắn đẩy ra cửa, Vân Tại Thiên khẽ nhếch khóe môi.
Trở thành mai mối rồi, đó là việc cực kì tân thời, còn cần chút thiên phú, người bình thường sao có thể dễ dàng làm được như hắn chứ.
A Vệ kia eo nhỏ mặt thon, chỉ có loại ngốc nghếch như Tiểu Phương mới không biết nàng là nữ hài tử thôi.
Vì sao không nói cho hắn nhỉ?
Vì sao nhìn hắn bồn chồn sốt ruột trong lòng liền mừng rỡ không biết nên làm thế nào mới tốt nhỉ?
Vân Tại Thiên vuốt cằm mỉm cười, thực sự yêu nha… yêu nha… Đây cũng là một loại yêu nha…