Chương 25.2

“Hôm nay tôi nghe được một lời đồn, nghe nói cô là bạn gái của Lục Thâm?” Trương Hinh Nguyệt người gầy bé, hai tay ôm ngực nói chuyện mang theo khí thế hùng hổ dọa người.

Ôn Dư khép sách trong tay lại, ngữ khí bình tĩnh nói: “Cô nghe ai nói thi đi hỏi người đó.”

Trương Hinh Nguyệt từ trước đến nay luôn sống trong cảm giác được mọi người chú ý, nghe theo, cuộc đời cô ta lần đầu tiên bị chịu cảm giác nhục nhã chính là Lục Thâm, hiện tại gặp phải cây đinh cứng không chịu ăn mềm hận đến ngứa răng nghiến lợi, “Vậy cô muốn nói đó chỉ là lời đồn?”

Ôn Dư giương mắt nhìn về phía Trương Hinh Nguyệt, “Tôi không nói như vậy, lừa mình dối người cũng không phải thói quen tốt.” Nói xong, cô không chút lưu luyến xoay người đi vào trong lớp.

Trương Hinh Nguyệt không dám tin tưởng cô cứ như vậy mà nghênh ngang rời đi, trong khoảng thời gian ngắn không biết bản thân nên đi hay ở lại, cô ta hừ một tiếng, chạy chậm rời khỏi tầng này.

Hướng Tinh khẽ nheo mắt theo dõi toàn bộ quá trình, tuy rằng không thể nghe thấy hai người họ nói cái gì, nhưng dựa vào hiểu biết của cô ấy về Ôn Dư, nhất định Trương Hinh Nguyệt bị tức chết rồi, kết quả trong dự đoán.

Cô ấy tấm tắc vài tiếng nói: “Này, Lục học thần thật sự là hồng nhan họa thủy mà.”

Tống Trường Minh ở một bên rót nước lạnh nói: “Lục Thâm là nam, nói như vậy không được.”

“Như thế nào là không được, tiểu cá vàng nhà tôi trừ việc học tập không đế ý đến thì chuyện bên ngoài là học sinh ba tốt.”

“Sao cậu không nói đến chuyện Lục Thâm còn là học thần?”

Hướng Tinh cãi nhau với Tống Trường Minh, tức giận dựng cổ áo mình lên, khóe mắt Tống Trường Minh liếc mắt xẹt qua cổ cô ấy, ánh mắt dừng lại ở dấu vết ái muội màu đỏ.

Cô ấy chú ý đến biểu tình sửng sốt của Tống Trường Minh, duỗi tay vẫy vẫy ở trước mặt anh ta: “Cậu làm sao vậy?”

Tống Trường Minh thu hồi ánh mắt, di chuyển sang phương hướng khác: “Vừa rồi tôi định sau khi kết thúc sẽ thu bài vật lý, tôi còn chưa làm xong đâu, ngôi sao nhỏ, cậu muốn đem bài đưa cho tôi mượn không?”

“Cậu sao lại không làm, đến lúc đó kỳ thi cậu làm sao bây giờ?”

Hướng Tinh lải nhải vài câu, xoay người đi về vị trí chính mình rút ra một tập bài thi vật lý: “Cậu còn như vậy nữa lần sau tôi sẽ không cho cậu mượn.”

Tống Trường Minh rũ mắt nhìn biểu tình nghiêm túc của Hướng Tinh: “Được.”

Lời của tác giả:

Thật xin lỗi mọi người vì công việc quá bận nên truyện này tôi chuẩn bị suy nghĩ cứ như vậy mà kết thúc.

Qua hai chương nữa sẽ kết thúc mọi người xem có được không? Đến lúc đó rảnh rỗi sẽ viết phiên ngoại.

Nhưng mà phiên ngoại sẽ không đảm bảo số lượng, dựa theo tốc độ của tôi có khả năng được một chương cũng không tệ rồi ha ha ha.

Còn tuyến tình cảm Hướng Tinh đã không chịu được sự khống chế của tôi nữa, tình yêu của cô ấy với ai thì tôi mặc kệ _(:з” ∠)_

(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง