Chương 14.2

“Người vội chính là cậu, cuối tuần không phải cậu là người đi gặp Tần Phục Lâm sao?” Ôn Dư liếc xéo Hướng Tinh, đem cái nồi to đùng này đẩy lên đầu cô ấy.

Mặt Hướng Tinh đen xì, hắc hắc cười trừ vài tiếng, bước chân nhanh chóng quay trở về lớp học, Sợ chậm vài bước Ôn Dư sẽ chọc tức cô ấy, chính mình cũng không có ai yểm trợ.

Trường Giang Tam tổ chức đại hội thể thao vào gần cuối tháng mười, liên tiếp tổ chức hai ngày. Ôn Dư không đăng ký tham gia bất cứ hạng mục gì, tất nhiên sẽ bị thầy giáo chộp đến làm chân sai vặt, để cô viết bài phát biểu cho đại hội.

Trong đại hội thể thao, trống được sử dụng như một đài phát thanh, những sinh viên nghệ thuật sẽ chịu trách nhiệm dẫn chương trình. Một vài nữ học sinh nghệ thuật sửa áo sơ mi của mình để phơi bày đường cong cơ thể, váy cũng sẽ ngắn lại để lộ ra đôi chân dài, mái tóc được uốn và nhuộm dù được buộc lên cũng trông khác hơn bình thường.

“Đúng thật người học nghệ thuật có khác.” Bạn học cùng Ôn Dư đứng nhìn, cô chỉ cười không nói tiếp, cúi đầu tiếp tục viết tin nhắn trên điện thoại.

Một bạn học khác nhìn thấy tốc độ cực nhanh sửa chữa bài văn cười nói: “Ôi, Ôn Dư, cậu có thấy những bài văn của cậu đnag được treo trên cửa sổ thị phạm không?”

“Hừ, không được nói toạc ra.” Ôn Dư làm dáng vẻ khiêm tốn thành công khiến người khác cười vui vẻ.

“Nhanh lên, đến lượt Lục Thâm tham gia thi chạy tiếp sức 400m.”

Cách đó không xa có vài nữ sinh nhàn rỗi kích động đi lên khán đài, ngay cả phòng âm nhạc đang phát cũng thay đổi. Một số người trong số đó còn có nam sinh mạnh mẽ nhìn nhau, tất cả bọn họ đều đặt bút xuống, di chuyển ánh mắt đến nơi xa nhất là sân khấu.

Cái tên Lục Thâm này có thể nói nổi tiếng trong ba cấp, người vây quanh trên sân thể dục rất nhiều, hội học sinh đành phải kéo căng dây thừng, sợ học sinh từ ngoài đường băng chạy vào.

“Tớ nghe bạn tới nói, ban nghệ thuật lớp 11 có nữ sinh theo đuổi Lục Thâm rất mạnh mẽ, nghe nói còn lén lút để hai nhà nhận biết.”

“Là ai, là ai.”

“Chính là chủ trì tiết nghệ thuật lớp 11-1 Trương Hinh Nguyệt.”

“Thì ra là Trương Hinh Nguyệt, cô ấy thật xinh đẹp không có lời nào để nói.”

“Oa, vậy có phải lúc đó người cùng Lục Thâm ở nhà ăn là cô ấy?”

“Cái này mình không biết.”

Ôn Dư nghe bạn học mình bát quái, tầm mắt vẫn nhìn thấy Lục Thâm ở khán đài không xa đang chuẩn bị. Lúc này anh phảng phất như tâm linh tương thông ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của cô hơi mỉm cười.