Chương 13.1

Ôn Dư im lặng không một tiếng động đã có được bạn trai, người bạn trai này không chỉ mỗi buổi sáng đều mua bữa sáng cho cô, thời gian rảnh rỗi còn bắt cô học bổ túc môn toán, có thể nói bạn trai ba tốt.

Chỗ không tốt duy nhất có lẽ anh không thể ra ngoài ánh sáng.

Lục Thâm ở bên cạnh trường học còn có một gian phòng ở, cha mẹ Ôn mỗi lần đi công tác, giữa trưa Ôn Dư không cần thiết về nhà, đến giờ nghỉ trưa anh dắt người về địa bàn của mình.

“Chú và dì không có ở nhà sao?” Ôn Dư hiểu biết đây là căn hộ của khu bất động sản mới, mỗi tầng đều có tính bảo mật vô cùng cao, hơn nữa giá nhà rất cao.

“Bên này chỉ có anh ở, bọn họ đều ở trong nhà cũ.” Lục Thâm đưa cô vào thang máy, quẹt thẻ rồi ấn số tầng, lấy ra trong túi một chiếc thẻ giống y hệt và một chiếc chìa khóa đưa cho cô, “Về sau em có thể tùy tiện đến đây bất cứ lúc nào.”

Ôn Dư nhìn đồ bị cưỡng chế ép vào tay, trong lòng có một loại ảo giác mình đang bị bao nuôi, cho dù người bao nuôi cô là Lục Thâm, người bằng tuổi cô.

Trong phòng được quét dọn sạch sẽ, giống như có người định kỳ đến đây quét dọn, nhưng bên trong vẫn lộ ra chút quạnh quẽ.

“Vì sao anh ở một mình bên này?” Cha mẹ Ôn mặc kệ có vội vàng đến đâu đều sẽ quan trọng việc ở bên Ôn Dư, cô từ nhỏ đến lớn đều không có cảm giác cô đơn, nhưng Lục Thâm lại có cảm giác ‘tôi thật cô đơn’. Thì ra bên ngoài nhìn Lục Thâm hoàn hảo, cũng không phải mọi chuyện đều như ý muốn.

Cô nhìn về phía anh ánh mắt còn kèm theo chút đồng tình, Lục Thâm chú ý đến biều hiện của cô, bởi vì anh bình thường thông minh, tất nhiên sẽ trưởng thành sớm hơn người khác. Hơn nữa tính tình anh từ trước đến nay đối với tình thương có chút lạnh nhạt. Cho nên anh đối với việc Lục gia nuôi thả không có ý kiến gì, ngược lại thấy thỏa mãn trong chính căn nhà để tùy ý bản thân phát triển.

Nhưng anh là Lục Thâm, còn cố ý lộ ra dáng vẻ không nghĩ gì, lôi kéo cô vào trong l*иg ngực mình nói: “Em từ nay về sau sẽ ở bên cạnh anh chứ?”

Ôn Dư là một con thỏ nhỏ sao có thể nhìn thấu tâm tư như cáo của Lục Thâm, cô không trực tiếp trả lời anh, nhưng vẫn duỗi tay vỗ về bờ vai anh. Anh ôm cô, cằm đặt lên trên vai, ở nơi cô không nhìn thấy anh lộ ra nụ cười cao thâm khó đoán.