Chương 12.1

Ôn Dư tiễn phật đi trở về phòng nằm ở trên giường. Nhìn lên trần nhà một lúc, cô cầm điện thoại nhắn tin cho Hướng Tinh.

【Ôn Dư: Cậu vẫn ở bên ngoài với Tần Phục Lâm sao? 】

【Hướng Tinh: Đúng vậy, hì hì hì ?(????ω????)?】

【Ôn Dư: Sao cậu lại thích Tần Phục Lâm?】

【Hướng Tinh: Tất nhiên vì anh ấy đẹp trai! Nhưng sao cậu hỏi chuyện này?】

【Ôn Dư: Chỉ muốn hỏi một chút.】

【Hướng Tinh: Tớ không tin đâu, có phải cậu thích ai rồi không?】

【Ôn Dư: Tớ phải đi gọi điện cho chú và dì rồi.】

【Hướng Tinh: !!!!】

【Hướng Tinh: Tớ sai rồi! Sticker khóc lóc 】

Hướng Tinh nhạt nhẽo rõ ràng không cung cấp cho cô bất kỳ tài liệu tham khảo tốt nào, nhưng cô vẫn cẩn thận xem xét cảm xúc của mình về Lục Thâm.

Cô có thích Lục Thâm không?

Xem ra không phải, có lúc chỉ nghĩ anh lưu manh mặt dày không biết xấu hổ, Ôn Dư thành công thu thập suy nghĩ của chính mình, quyết định lấp đầy bụng trước.

Đương nhiên, ngày hôm sau Ôn Dư còn thêm một câu nhận xét về Lục Thâm, nhàn rỗi không có việc gì làm. Bởi vì anh đến nhà rất sớm để đợi cô, cha Ôn là người duy nhất tỉnh táo trong gia đình, cảm thấy có chút không tốt, nhưng bị mẹ Ôn trực tiếp bác bỏ.

Ôn Dư từ bỏ ý định bỏ trốn, mặc quần bò áo phông vào, đeo túi vải, đi theo Lục Thâm đến hiệu sách. Ôn Dư muốn trực tiếp đi tới khu trung học, nhưng lại bị Lục Thâm ở phía sau kéo, bọn họ đến khu toán trung học cơ sở.

“Nghiêm túc sao?” Ôn Dư nhìn Lục Thâm cầm bài kiểm tra toán năm ba, còn muốn xoay người đi khu cấp ba.

Lục Thâm không ngẩng đầu đem cô giữ chặt, chọn một vài tờ giấy kiểm tra phù hợp, “Không phải năm nhất trung học ở phòng thầy Lý em đã thừa nhận mình học kém môn toán sao?”

Ôn Ngọc: “...”

Thì ra lúc đó chính là Lục Thâm đang ngồi nghe trong góc, cô còn có thể nói gì nữa, chỉ có thể nhìn anh chọn giúp cô dụng cụ học tập.

Lúc bọn họ rời khỏi tiệm sách, Ôn Dư nhìn thấy tiệm mì lạnh đối diện lên hỏi: “Có muốn ăn mì lạnh không?”

Lục Thâm bắt gặp ánh mắt sáng ngời của cô, không biết nói gì từ chối, kéo cô đến tiệm mì lạnh. Người phục vụ trong cửa hàng đã quen với việc nhìn thấy các cặp tình nhân trẻ đến cửa hàng, khi nhìn thấy họ đứng cạnh nhau trước quầy thu ngân, họ tự nhiên đề nghị gói của cặp tình nhân.

“Không, chúng tôi không phải...”

“Tôi muốn một phần ăn giành cho cặp tình nhân.”

Ôn Dư cảm thấy cô đã không thể nói hoàn chỉnh câu kể từ khi gặp Lục Thâm, sau này cô không cần mở miệng anh sẽ thay cô nói hết phần còn lại.