Chương 8.2

Cô đã không thể học tốt các môn tự nhiên từ khi còn học trung học cơ sở, nên đã chọn văn học và môn khoa học vào năm thứ hai trung học của mình mà không chút do dự. Ngoài điểm số đạt tiêu chuẩn, cô còn được chủ nhiệm năm nhất nhanh chóng đề cử trở thành một đóa thiên khoa kỳ ba. Mỗi lần thi xong đều phải tiếp tục bị giáo viên toán của cô là thầy Lý xách lên văn phòng giáo dục tư tưởng.

Lục Thâm nhớ tới gì đó, khóe miệng giật giật, “Lấy sách toán ra, anh dạy cho em.”

Thiếu gia, giọng điệu của anh hơi lớn rồi đó, Ôn Dư nhìn anh không tin, nhưng cô vẫn lấy sách toán ra. Suy cho cùng học tốt chắc gì đã có thể dạy cô. Ví dụ bạn tốt của cô là Hướng Tinh đã bỏ cuộc sau khi cố gắng dạy cô được một vài lần.

Kết quả là cô bị tát vào mặt, Lục Thâm dạy theo tiết tấu mà cô không hiểu được, anh rất thích hợp làm gia sư riêng. Chỉ là việc cô học kém toán là có lý do, cho dù Lục Thâm có kiên trì dạy cho cô thì cô cũng không thể cố gắng được một giờ.

“Không được rồi, buông tha cho tôi đi.” Ôn Dư có chút lười biếng nằm ở trên bàn học, sau đó đổi chủ đề, “Anh có muốn uống sữa chua không, tôi đi lấy cho anh”.

Lục Thâm chưa kịp trả lời cô đã đứng dậy chạy ra khỏi thư phòng lấy sữa chua, anh cúi đầu nhìn nét chữ nguệch ngoạc trên sách bài tập, có vẻ như cô thực sự không thích môn toán.

Ôn Dư thật sự đi lấy sữa chua thuận tiện hoạt động thân thể một chút, đồng thời thấy mẹ Ôn từ trong phòng ngủ xách túi chuẩn bị đi ra ngoài.

“Ở nhà có đồ ăn, con hãy tự nấu. Mẹ có để tiền trên bàn nếu buổi trưa Tiểu Lục ở lại ăn cơm con có thể lấy ra nấu.”

Ôn Dư không thể tin được mẹ cô lại để cô ở nhà với Lục Thâm dễ dàng như vậy, “Nhưng Lục Thâm...”

“Hôm qua mẹ trở về mới nhớ ra Tiểu Lục năm nhất đã từng đến ăn Tết, con nên cố gắng học tập cùng cậu ấy đi, buổi tối mẹ mới về vì có việc gấp.” Mẹ Ôn dừng lại, nhìn về phía sau Ôn Dư và tiếp tục, “Tiểu Lục, Tiểu Ngư giao cho con.”

Lục Thâm không biết đã đi ra từ lúc nào, thuận thế đáp lại một tiếng, sau đó mẹ Ôn rời khỏi nhà không thèm quay đầu lại.

Ôn Dư đứng ở cửa bưng hai cốc sữa chua không biết làm sao, Lục Thâm đi tới, cầm lấy cốc sữa chua trong tay cô, ra dáng một học sinh ngoan ngoãn, “Em có muốn tiếp tục học không?”

Cô cứng ngắc ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt phượng sắc bén của anh: “Đương nhiên là phải học, học làm tôi vui vẻ!”