Chương 7.1

Bữa tối được cha mẹ Ôn tổ chức tại tầng 8 của một khách sạn cao cấp, sau giờ học Ôn Dư đi thẳng đến chỗ hẹn cũng không thay đồng phục học sinh, may mắn đồng phục học sinh của trường trung học Giang Tam không phải kiểu trang phục thể thao truyền thống nên không đến mức tạo ra cảm giác xung đột với nhà hàng này.

Cô đi theo người phục vụ đến vị trí đã đặt trước, cha mẹ Ôn cùng hai người lớn khác đã đến rồi, mẹ Ôn cũng nhìn thấy Ôn Dư đang đi tới, bà ôm Ôn Dư cười với hai người họ đối diện, nói: “Đây là Tiểu Ngư nhà tôi, hiện tại đang học tại trung học Giang Tam, Tiểu Ngư đây là chú Lục và dì Tề.”

“Chào chú Lục, chào dì Tề, cháu tên là Ôn Dư.” Ôn Dư lên tiếng chào trước khi ngồi xuống.

“Có một cô gái quả nhiên vẫn tốt hơn. Đúng là một cô bé lễ phép, tiểu tử thối nhà tôi chỉ biết hếch mũi lên trời.”

“Ai ya, làm sao có thể, nhà tôi đứa con gái này cũng bị cha nó chiều hư rồi.”

Bà nói một câu tôi nói một câu chính là cách nhanh thúc đẩy quan hệ của hai nhà, Ôn Dư nháy mắt với cha, cha Ôn còn bĩu mỗi nhìn cô đẩy qua cho cô một đĩa thức ăn vặt.

“Tiểu Dư hiện tại ở trung học Giang Tam học năm hai đúng không?”

Đề tài chuyển sang chính mình, Ôn Dư để đồ ăn vặt trong tay xuống, gật đầu.

“Thật trùng hợp, tiểu tử thối nhà dì cũng học năm hai tại Trung học Giang Tam.” Dì Tề cười đầy ẩn ý nhìn Ôn Dư đang có vẻ mặt khó hiểu.

Ôn Dư xấu hổ cười, sau lưng luôn cảm thấy sởn da gà, vừa định hỏi con trai dì Tề học lớp mấy, lại nghe dì Tề nói tiếp: “Nhìn xem, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, nào đến đây.”

Cô nhìn theo ánh mắt của dì Tề, nhìn thấy người con trai đang từng bước đi tới, nụ cười trên mặt dần dần cứng lại, không ai khác chính là Lục Thâm.

“Ba, mẹ.” Lục Thâm chỉ đơn giản chào hỏi cha mẹ mình trước, sau đó giống như lần đầu tiên nhìn thấy cha Ôn và mẹ Ôn chào hỏi.

“???” Đầu Ôn Dư đầy dấu chấm hỏi, có ai có thể giải thích cho cô được không? Cô nhìn chằm chằm Lục Thâm, đang rất muốn hiểu chuyện gì.

“Tiểu Dư, đây là tiểu tử thối nhà dì. Ở trường con có biết nó không?”

Ôn Dư thu lại ý muốn gϊếŧ người, kéo ra một nụ cười lễ phép, “Đã gặp qua, bọn con là bạn học năm hai.”

“Thật là trùng hợp, hai người đều là năm hai Trung Học Giang Tam.” Dì Tề dừng lại, cười nói với mẹ Ôn, “Cô xem hai nhà chúng ta đúng là duyên phận, lẽ ra chúng ta nên ra ngoài sớm hơn để hai đứa trẻ làm quen.”