Chương 9.2

Ngủ thϊếp đi một giấc, mơ hồ cảm thấy có người chui vào trong chăn ôm lấy cậu từ phía sau, nhẹ nhàng hôn lên má cậu nhưng không nói gì.

Tiếng hít thở nặng nề trong chăn thật sự bị khuếch đại, vừa ẩm ướt vừa mịt mờ nhưng lại rất ấm áp và dễ chịu, còn có một mùi hương, mùi hương nồng đậm của đối phương mau chóng bao quanh đè ép cậu, cậu hơi khó thở nhưng lại không muốn trốn thoát.

Người ấy chẳng nói chẳng rằng đã hôn, sau cái va chạm ngắn ngủi liền dời đi, giống như vô số giọt nước nhỏ từ trên đỉnh đầu xuống, cẩn thận trượt dọc theo thân thể cậu vào lòng bàn chân, cắn người cậu rồi lại quay đầu hôn môi với cậu.

Lâm Vọng tưởng tượng rằng chắc chắn lúc này mình đang bị hun chín, đầu cũng rơi xuống vì bị bỏng đến hoại tử.

Cậu thực sự mãi yêu sự gần gũi da thịt khăng khít và mềm mại này.

Cổ họng cậu nghẹn lại cũng không nhịn được ‘hừ’ một tiếng, đối phương xoa mái tóc cậu hôn hơi dữ, nước miếng vương ướŧ áŧ bên khóe miệng, đôi mắt đỏ hoe ứa nước mắt, quấn bên nhau quá lộn xộn.

Cuối cùng khi hắn buông cậu ra, đôi môi nóng rát hơi nhức, không cần nhìn cũng biết vừa đỏ vừa sưng.

“Lâm Vọng, gần đây mẹ anh gọi điện cho anh rất nhiều, bà ấy nói thời gian có thể sẽ sớm hơn. Anh rất bực, không nhịn được cãi nhau với bà ấy. Anh bảo bà ấy là muốn đi cùng em, bà ấy lại không nói gì nữa.”

Giọng nói của Tạ Luật khô khốc và nặng nề như bị phủ kín bụi.

“Anh không muốn đi, nhưng anh không còn là trẻ con nữa. Anh không muốn đi một mình, nhưng nếu không chuẩn bị kĩ càng để vạch trần thì bọn mình sẽ phải trải qua rất nhiều khó khăn, anh không muốn chúng mình cứ chờ đợi nhau rồi lại không nhìn thấy đích cuối cùng.”

Lúc hắn nói chuyện rất nghiêm túc và quyến rũ, rõ ràng là hoang mang nhưng khi nghe lại rất mạnh mẽ, hắn ôm má Lâm Vọng, không thấy rõ biểu cảm của cậu nhưng lại khiến trái tim Lâm Vọng mê mẩn vô cùng tận.

Dường như cậu hiểu, lại có vẻ như không hiểu, nhưng cậu đón nhận được một thông điệp rằng. Ít nhất là Tạ Luật không nỡ.

Vậy nên, giờ phút này cậu đã phát hiện ra niềm vui còn lớn hơn cả nỗi buồn.

“Em không sao hết, em nhỏ hơn anh, em có thể tìm anh lần nữa.”

“Em sẽ không cho anh cơ hội thích người khác đâu.”

Cậu nói bốn chữ em làm Tạ Luật sực nhớ đến vài điều vụn vặt giữa những câu từ. Cậu chưa bao giờ là người tùy tiện nghe theo sự sắp đặt của người khác. Từ lúc bắt đầu đã không phải như vậy.

Người ngoài nhìn vẻ mạnh mẽ bình thường Lâm Vọng khoác lên mình thấy rất lạnh lùng, nhưng luôn bị Tạ Luật làm tan chảy mềm mại, nhưng không có nghĩa là không có. Cậu cũng ích kỉ, dữ dằn, hung ác và cố chấp.

Một giây trước khi vén góc chăn lên, Tạ Luật nhìn thấy răng nanh của chú báo tuyết đang lóe sáng.

–––––

Sau cuộc trò chuyện hôm ấy, Tạ Luật càng thích lôi kéo cậu ôm ấp hôn hít hơn. Hắn dụ dỗ cậu làm hai nháy ở hành lang sân thượng trong trường, chơi đến mức bây giờ cậu hoàn toàn không dám đi lên đó nữa. Về nhà ngoại trừ bận chuyện này chuyện kia cũng chơi rất dữ dội, đặc biệt là lúc chơi game, lúc cậu đang gϊếŧ người thì Tạ Luật tụt quần cậu ra bú l*и cậu. Có lẽ hôm qua vừa cᏂị©Ꮒ xong vẫn còn sưng, hắn ngậm thịt múp liếʍ đến mức dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ròng ròng, vậy nên Lâm Vọng chưa bao giờ mở voice liền một mạch, nếu đang chơi bỗng ré lên vì bị cᏂị©Ꮒ thì danh tiếng trong giới game của cậu sẽ bị phá hủy trong phút chốc.

Cuối tháng Năm, đội bóng rổ trường tổ chức tập huấn để tham dự thi đấu Giải bóng rổ Toàn quốc, nhân tiện cuối tuần sắp xếp một sân tập ở ngoại ô thành phố, đặc biệt mời huấn luyện viên đến hướng dẫn. Sau khi Lâm Vọng biết bèn cà khịa với Tạ Luật rằng trường cũng giàu gớm. Nhưng Tạ Luật lại nghĩ hai người phải xa nhau khoảng một tuần liền nên đêm trước khi đi đã ôm Lâm Vọng lăn qua lộn lại quần rất lâu.

Mãi cho đến buổi sáng không thấy người đâu Lâm Vọng mới nhận ra rằng bọn họ sẽ không thể gặp mặt nhau trong một khoảng thời gian, ôm chăn bị điều hòa phả vào người lạnh rét run. Bình thường dù không gặp nhau ở trường cũng biết người đang ở bên cạnh mình, cảm giác không hề giống với khoảng cách xa xôi này, hơn nữa khoảng cách hiện tại cũng coi như tương đối gần, tương lai còn vượt qua cả đại dương và biển cả dài đằng đẵng.

Cậu chán nản đi rửa mặt, lúc soi gương thấy dấu vết chi chít trên ngực mình, nhớ tới đêm qua làm xong Tạ Luật nói sau khi đi tối nào cũng phải call video với hắn, nên tuần này cậu chỉ muốn ở trong nhà. Cậu vội vàng lấy điện thoại ra nhắn tin cho Quý Phàm, may mà nhớ ra. Nhưng gửi tin nhắn xong lại bàng hoàng nhận ra ban ngày còn phải đi học, đến lúc đó chắc chắn sẽ hỏi cậu là tại sao.

A, phiền ghê.

Chỉ có thể lừa thiếu gia họ Quý tiếp thôi.

Buổi tối Lâm Vọng về nhà cũng đã gần bảy giờ, cậu không chắc là gọi thẳng cho Tạ Luật hay là đợi hắn gọi cho mình nên quyết định đi tắm trước.

Nhiệt độ gần đây rất cao, thậm chí có cảm giác như đã vào giữa hè khi trời nắng. Tạ Luật không cho cậu tắm nước lạnh, nhưng tắm nước nóng xong cậu cũng lười lau, dù sao cũng chẳng ai quản mà, cả người ướt sượt bước vào phòng tìm quần áo mặc. Đang lục tủ quần áo thì chuông điện thoại reo lên. Cậu nhìn lướt qua chiếc áo sơ mi mà Tạ Luật thường mặc, vừa đủ rộng, ngập ngừng lôi ra mặc vào rồi chạy lại nghe điện thoại.

Tạ Luật vừa tập luyện xong về, hơi muộn, vào phòng là bật laptop call video với Lâm Vọng luôn. Lúc được nối máy, hình ảnh vẫn đang lắc lư không ngừng, thỉnh thoảng lại thấy đôi chân trần vụt qua.

“Vừa tắm xong à? Dùng laptop đi cục cưng.” Tạ Luật khép rèm lại bật điều hòa.

Giọng bên kia đột nhiên nhỏ đi, chắc là chạy đi lấy laptop, “Ừm, đợi chút, lại lần nữa ha!”

Khi hình ảnh của Lâm Vọng ổn định, cậu lập tức thấy Tạ Luật choán hết màn hình, đang ngồi uống nước. Quần áo tập luyện vẫn chưa thay, đồng phục bóng rổ rộng thùng thình ướt đẫm mồ hôi dính chặt vào người làm nổi bật cơ ngực săn chắc, đường nét cánh tay mượt mà kéo dài đang nhấp nhô trên làn da màu mật, hô hấp của hắn vẫn chưa ổn định trở lại, thở phì phò trong những tiếng nuốt ừng ực như nện về phía Lâm Vọng. Có lẽ mồ hôi sắp xuyên qua màn hình và nhỏ giọt trên người cậu, dường như có thể ngửi được mùi hương nồng đậm của Tạ Luật trong không khí.

“Mặc áo sơ mi của anh à? Vén lên xem phía dưới có mặc gì không.” Tạ Luật ngả người về sau dựa vào lưng ghế, khoác một tay sang bên cạnh, nhìn chằm chằm người trong màn hình, tay kia kéo vạt áo lên quạt gió cho thoáng khí, giọng điệu uể oải như gãi vào cổ cậu.

Lâm Vọng tìm một chiếc gối dựa vào đầu giường, “Em vừa tắm xong ra ngoài thì anh gọi nên lấy bừa một cái.” Cậu nhìn những múi cơ bụng săn chắc lúc ẩn lúc hiện dưới lớp áo đồng phục, môi răng khô khốc, tim đập nhanh loạn xạ nhưng giọng điệu lại rất bình thường. “Hay là anh cũng tắm trước cái đi.”

Hình như Tạ Luật cười một tiếng, đột nhiên tiến lại gần, khuôn mặt mạnh mẽ đẹp trai như phóng đại trước mắt, nhướng mày hệt phường lưu manh, “Chậc, được thôi, đúng lúc anh phát sóng trực tiếp miễn phí cho em.” Nói xong hắn thật sự bê laptop vào phòng tắm.

Ai nói là muốn xem phát sóng trực tiếp hả?