[18+] [Vui lòng chuyển sang chương 9 nếu chưa đủ tuổi]
Lâm Thanh Dịch đưa ngón trỏ tay phải lên, đặt vào giữa một vết cắt bên eo của Lục Linh Nhi.
Chậm rãi, từ tốn, hắn di chuyển dần lên phía trên nàng, dừng lại bên dưới bầu ngực trắng như sữa.
Lục Ly hai mắt đỏ ngầu, miệng chảy đầy nước dãi kêu gào chửi rủa, không ngừng giãy giụa kéo căng sợi xích trên người.
Lâm Thanh Dịch ngoảnh đầu về phía sau, đôi mắt híp lại liếc nhìn Lục Ly, nở một nụ cười cực kỳ nham nhở.
Cái gì là thiên tài vạn năm có một của Lục gia, tương lai có khả năng vượt qua nguyên anh, tiến vào cảnh giới hóa thần trong truyền thuyết.
Chỉ cần rơi vào trong tay Lâm Thanh Dịch hắn, kết cục cũng sẽ trở thành một con chó điên mà thôi.
Lục Ly càng điên cuồng, vẻ hứng thú trong mắt Lâm Thanh Dịch càng đậm.
Tiếng gào của Lục Ly đối với hắn mà nói không có chút phiền hà nào, thậm chí giống như một thứ khiến cho dục tính trong người hắn càng được kí©h thí©ɧ mãnh liệt.
Lâm Thanh Dịch không nhìn Lục Ly nữa, ánh mắt lại dời đến bên trên thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Lục Linh Nhi.
Ngón tay trỏ hắn tiếp tục kéo lên, vẽ một vệt máu đỏ lên bầu ngực mềm như đậu phụ của nàng.
Gảy nhẹ một cái lên đầu nhũ hoa đỏ tươi, tựa như hạt lựu vừa mới chín của Lục Linh Nhi, Lâm Thanh Dịch đưa đầu ngón tay vào trong miệng của mình, nếm trọn hương vị ngọt lịm đang tan ra trên đầu lưỡi.
“Người xinh đẹp máu cũng có vị thật đặc biệt.” Lâm Thanh Dịch liếʍ môi từ phải sang trái, chép miệng nói.
Món ngon phải ăn từ từ, Lâm Thanh Dịch tuy thèm khát cơ thể này từ lâu, nhưng càng như vậy hắn lại càng không gấp gáp.
Hắn vén mái tóc rối lòa xòa trước ngực của Lục Linh Nhi ra sau lưng nàng, bàn tay nhân tiện vuốt nhẹ bờ vai trần yếu ớt, rồi lại lần nữa xâm phạm vào bầu ngực nàng.
Lâm Thanh Dịch nâng cái cằm nhỏ của Lục Linh Nhi lên, nhìn vào gương mặt nàng.
Tuy có chút tái nhợt, nhưng trông vẫn vô cùng xinh đẹp.
Hắn cúi xuống, chóp mũi vừa lướt qua bên cạnh gò má cao cao của nàng, vừa khịt nhẹ vài cái, miệng lại cười nham nhở.
“Vẫn là một tuyệt sắc giai nhân, nhưng trông giống người chết thế này thì không sảng khoái cho lắm.”
Nói xong, Lâm Thanh Dịch vung tay ra sau khẽ hấp, từ bên trong bộ y phục bay lên một lọ đan dược nhỏ, bị hắn bắt lấy.
Hắn trút ra một viên đan dược màu đỏ, nhét vào giữa đôi môi nhỏ nhắn của Lục Linh Nhi rồi ném chiếc lọ đi.
Cha hắn trước kia tu luyện không cẩn thận bị hỏa độc công tâm, tu vi bao nhiêu năm không thể tăng lên được.
Nhưng với Lục Linh Nhi này, dùng ánh trăng kích phát thể chất của nàng, sau đó hút lấy chí âm chi khí trong huyết dịch nàng, có thể từ từ hóa giải được hỏa độc kia.
Tuy nhiên, mỗi lần như vậy đều khiến Lục Linh Nhi mất khá nhiều máu, cho nên đan dược này chính là để bổ khuyết lại cho nàng.
Uống xong đan dược, sắc mặt nàng dần hồng hào trở lại, hơi thở cũng không còn yếu ớt như trước.
“Thế này mới đúng chứ.”
Lâm Thanh Dịch vuốt ve bờ má trắng hồng như cánh sen của Lục Linh Nhi.
Yết hầu hắn khẽ động đậy, vang lên tiếng nuốt nước miếng một cái ực.
Hắn chạm nhẹ vào bờ môi căng mọng quyến rũ của nàng, từ từ cúi đầu xuống, chậm rãi thưởng thức hương vị thơm nồng ở đó.
Không lâu sau, Lâm Thanh Dịch cảm giác đôi môi Lục Linh Nhi hơi mím lại.
Hắn mở ra đôi mắt đê mê của mình, nhìn vào trong đôi mắt long lanh ngấn lệ của nàng, ở khoảng cách chưa đến một ngón tay.
“Không muốn sao?”
Lâm Thanh Dịch cười cười, không quan tâm cảm xúc của Lục Linh Nhi, tiếp tục cuộc hành trình hoan lạc của mình trên người nàng.
Hắn rời khỏi đôi môi nàng, đầu lưỡi hơi đưa ra, liếʍ dần về phía bên dưới cái cổ trắng ngần.
“Gϊếŧ ta đi!” Lục Linh Nhi thều thào, cố giữ cho giọng nói của mình không trở thành tiếng rêи ɾỉ.
Mặc dù không muốn, nhưng động tác của Lâm Thanh Dịch quá tỉ mỉ, khiến cho cơ thể nàng không thể khống chế.
Trong thời gian còn ở Lục gia, Lâm Thanh Dịch đã từng chiếm đoạt sự trong trắng của không biết bao nhiêu là nữ nhân, lúc này đem tất cả kinh nghiệm áp dụng lên người Lục Linh Nhi, có thể nói là như nước chảy mây trôi.
“Không được.” Lâm Thanh Dịch nói khẽ vào bên tai nàng, trong khi bàn tay xoa nhẹ khiến cho bầu ngực mềm mềm bên dưới dần căng lên.
“Món đồ chơi khó lắm mới chiếm được, ta vẫn còn chơi chưa đã.
Hơn nữa, ngươi lại còn là đan dược của phụ thân ta, sao có thể nói gϊếŧ là gϊếŧ được.”
Nói xong, lưỡi Lâm Thanh Dịch lại thè ra, dần di chuyển xuống bên dưới, như muốn liếʍ láp mọi ngóc ngách trên cơ thể Lục Linh Nhi.
Đầu lưỡi hắn chạy dọc theo một vết thương còn chưa lành, đem máu ở đó liếʍ đi sạch sẽ.
Máu vừa bị liếʍ đi, từ bên trong vết thương lại chảy ra máu mới, đỏ tươi trên làn da trắng ngần.
Lâm Thanh Dịch không muốn tận hưởng cuộc vui thú này quá nhanh.
Cứ đi được một đoạn ngắn, hắn lại dừng một chút, môi dán chặt vào làn da Lục Linh Nhi, hút mạnh một cái.
Mỗi lần như vậy, có cảm tưởng như Lâm Thanh Dịch đang muốn cắn xuống một lớp da thịt thơm tho, muốn hút sạch tất cả huyết dịch trong người Lục Linh Nhi, muốn ăn tươi nuốt sống toàn bộ cơ thể nàng.
Trên cổ, trên vai, trên ngực của Lục Linh Nhi, không chỗ nào là không có vết thâm tím do Lâm Thanh Dịch để lại.
Nhưng đến trước đầu nhũ hoa đang căng cứng của nàng, hắn chỉ liếʍ nhẹ một cái rồi lướt đi.
Trong khi bàn tay vẫn còn ôm lấy bầu ngực Lục Linh Nhi, đầu Lâm Thanh Dịch dần di chuyển xuống bụng, rồi xuống hai bên đùi nàng.
Hắn cẩn thận tránh né hai cây đinh sắt, vòng qua vòng lại vài lần rồi dừng ánh mắt ngay trước cấm khu của nàng.
Ở đó, Lâm Thanh Dịch nhìn thấy một nhúm cỏ tươi mượt mà, mọc vô cùng ngăn nắp, hệt như cách ăn mặc gọn gàng thường ngày của Lục Linh Nhi.
Hóa ra, tính cách nàng trông có vẻ phóng khoáng, nhưng lại thích chăm chút đến những thứ tiểu tiết như thế này.
Lâm Thanh Dịch thích thú nhìn ngắm bãi cỏ của Lục Linh Nhi, bàn tay rời khỏi bầu ngực, vuốt nhẹ xuống eo.
Những ngón tay hắn vòng quanh bụng, dừng lại dưới rốn nàng khoảng một tấc, bắt đầu bới tung đám cỏ lên rồi vuốt nhẹ vài cái.
Lâm Thanh Dịch ngẩng đầu, nhìn gương mặt phía sau hai đầu nhũ hoa nhô cao.
Lục Linh Nhi đang nhắm nghiền hai mắt, răng ngọc cắn chặt môi dưới.
Hắn dần chuyển động lên phía trên, không quên để cuống lưỡi chà sát lên da bụng nàng, liếʍ láp những vết thương ở đó.
Bàn tay Lâm Thanh Dịch dần hạ xuống, đưa qua đưa lại giữa hai chân Lục Linh Nhi.
Sau một hồi mò mẫm, hắn chợt dừng lại, rồi đột ngột chọc mạnh vào khe suối nhỏ hẹp của nàng, làm chảy ra một dòng chất lỏng nhầy nhụa, ướŧ áŧ.
Đồng thời vào lúc này, Lâm Thanh Dịch há miệng, nút chặt vào đầu nhũ hoa đang cương lên của Lục Linh Nhi.
Nàng cắn chặt môi đến bật máu, nhưng vẫn không ngăn được tiếng rên khe khẽ phát ra.
Ở khoảng cách gần như vậy, Lâm Thanh Dịch nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của Lục Linh Nhi vô cùng rõ ràng.
Âm thanh này, kết hợp với tiếng kêu gào của Lục Ly, tạo cho hắn một cảm giác kí©h thí©ɧ đến tột độ.
Lâm Thanh Dịch nhe răng cười, hàm răng vẫn còn cắn vào đầu nhũ hoa của Lục Linh Nhi.
Cánh tay hắn dần chuyển động mạnh hơn ở bên dưới, khiến cho cả thân hình nàng run lên bần bật.
Lục Linh Nhi muốn khép lại hai chân của mình, nhưng đinh sắt đâm vào đùi khiến nàng không thể.
Càng giãy giụa, nàng lại càng cảm thấy đau đớn.
Nhưng nỗi đau thể xác này cũng không là gì so với nỗi đau trong linh hồn nàng.
Tiếng cười khoái trá vang vọng khắp căn phòng, Lâm Thanh Dịch rút mạnh bàn tay, đem thứ chất lỏng nhớp nháp bôi lên gương mặt ướt đẫm mồ hôi lẫn nước mắt của Lục Linh Nhi.
Hắn cúi đầu, liếʍ nhẹ lên đôi môi run rẩy của nàng rồi dạng hai chân ra.
Hông Lâm Thanh Dịch dần hạ thấp xuống, đung đưa qua lại phía trước lối vào cấm khu của Lục Linh Nhi.
Hắn chà sát ở đó một lúc lâu, rồi đột nhiên duỗi hai đầu gối, đẩy mạnh thân mình đứng thẳng lên.
“A…” Lục Linh Nhi không thể kiềm chế được nữa, ngẩng đầu phát ra tiếng kêu rên khe khẽ.
“Thanh âm này…” Lâm Thanh Dịch bóp nhẹ vào cổ Lục Linh Nhi, thân hình không ngừng chuyển động lên xuống, vừa cười da^ʍ tà vừa nói.
“Ngươi đang sung sướиɠ lắm đúng không?”
Lục Linh Nhi không đáp, ánh mắt dần hướng về phía sau Lâm Thanh Dịch.
Nàng thấy Lục Ly gục đầu dưới đất, không dám nhìn những gì đang diễn ra.
Trong mắt rơi xuống một giọt lệ, nàng hít một hơi thật sâu để kiềm chế tiếng rêи ɾỉ của mình, cất giọng khàn khàn nói:
“Tiểu Ly, nhìn ta!"
"Tiểu Ly, nghe ta nói, nhìn ta!”
“Linh Nhi tỷ.” Lục Ly toàn thân run rẩy, từ từ ngẩng đầu lên.
Hắn nhìn nàng, cố gắng chỉ nhìn vào gương mặt nàng.
Hắn há miệng ra muốn nói nhưng không thành tiếng, hai hàm răng không ngừng lập cập va vào nhau.
“Linh Nhi tỷ.”
“Tiểu Ly ngoan, không được khóc.” Lục Linh Nhi nở một nụ cười yếu nhược.
Nàng cố gắng không để ý đến thân thể đang bị xâm phạm của mình, muốn tìm thứ gì đó để bản thân bị phân tâm, quên đi nỗi đau trong linh hồn.
Mà lúc này, nàng chỉ có thể nghĩ đến Lục Ly.
Lâm Thanh Dịch đang trong trạng thái cực kỳ hưng phấn, mặc kệ hai người Lục Linh Nhi.
Mặt khác, so với việc chỉ im lặng, giọng nói trong rêи ɾỉ của nàng càng khiến hắn thêm phần kɧoáı ©ảʍ.
Chỉ là thỉnh thoảng, Lâm Thanh Dịch lại hôn lên môi, lên cổ, lên bờ vai, lên bầu ngực và đầu nhũ hoa căng cứng của Lục Linh Nhi, khiến giọng nói của nàng đôi lúc bị ngắt quãng.
“Tiểu Ly, nhìn ta, đừng quay đi chỗ khác.”
“Linh Nhi tỷ.” Đôi mắt Lục Ly nhắm lại, ép cho dòng lệ chảy xuống rồi lại mở ra.
“Tiểu Ly…” Lục Linh Nhi cố nở một nụ cười gượng.
“Ngươi biết tại sao lúc nhỏ, ta không cho phép bất kỳ kẻ nào dám chế giễu ngươi là đứa trẻ mồ côi không? Đó là bởi vì, ta cũng không có cha mẹ, cho nên hiểu được cảm giác của ngươi là như thế nào.”
“Trước đây, cũng không có ai để chơi cùng, nhưng kể từ khi gặp ngươi, mọi chuyện đã khác.
Mỗi ngày, đã có người chịu ngồi nghe ta huyên thuyên đủ thứ linh tinh trên đời, sau đó lại cùng ta rong ruổi ở trong rừng, hoặc chơi những trò mà lúc nhỏ ta vẫn rất thích.”
“Cho nên, có thể cùng ngươi bầu bạn, khiến ta cảm thấy rất vui vẻ.” Lục Linh Nhi nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của Lục Ly, rêи ɾỉ nói.
“Nhưng ngươi biết không, khi ngươi lớn hơn một chút, bắt đầu tu luyện, ngươi lại không dành nhiều thời gian để chơi với ta nữa.
Lúc đó, ta cảm thấy rất sợ, ngươi sẽ không để ý đến ta nữa, sẽ bỏ mặc ta một mình như trước kia.”
“Vì vậy, ta luôn tìm cách để xuất hiện trước mặt ngươi, làm đủ trò chọc phá để gây sự chú ý của ngươi, không ít lần khiến ngươi phải bực tức.
Những lúc đó, ngươi thấy ta phiền lắm đúng không? Ngươi thấy chán ghét ta lắm đúng không?”
“Không!” Lục Ly khẽ lắc đầu, vẻ mặt cay đắng nói.
“Ta không thấy phiền.
Cũng không chán ghét tỷ.”
“Vậy ta hỏi ngươi một câu, ngươi nhất định phải trả lời thật lòng.” Lục Linh Nhi nuốt nước mắt, mỉm cười nhìn hắn.
“Ngươi có thấy ta xinh đẹp không?”
“Có, tỷ tỷ rất xinh đẹp.” Lục Ly ngay lập tức đáp.
Trong mắt hắn, Linh Nhi tỷ thật sự là một nữ tử xinh đẹp, không phải bởi vì vẻ bề ngoài của nàng.
Mà bởi vì, suốt bao năm tháng ngắn ngủi đã qua của cuộc đời, nàng vẫn luôn là người ở bên cạnh chăm sóc, lo lắng cho hắn.
Nàng vẫn luôn cùng hắn chơi đùa, cùng hắn chuyện trò, cùng hắn tu luyện, khiến hắn có thể thật sự nở nụ cười vui vẻ trở lại.
Bên cạnh nàng, hắn có thể cảm giác được ấm áp đã mất đi từ rất lâu trước đó.
“Tiểu Ly! Có chuyện này, tỷ tỷ muốn nói cho ngươi biết.” Lục Linh Nhi hổn hển nói.
Lúc này, những cử động của Lâm Thanh Dịch đã dần mạnh hơn, khiến cho hơi thở nàng có chút gấp gáp.
“Vốn dĩ, tỷ tỷ và ngươi bởi vì đồng bệnh tương liên nên trở thành bạn bè của nhau.
Nhưng dần dần, ta mỗi lúc một nhận ra, cảm giác của ta đối với ngươi đã có sự thay đổi.
Không còn là bạn bè nữa, mà là một thứ khác.”
“Ta mất rất nhiều thời gian để suy nghĩ, nhưng vẫn không biết đó là gì, mãi cho đến khi gia gia nói muốn gả ngươi cho Lam Nguyệt…”
Lục Linh Nhi chợt dừng lại, hai mắt nhắm nghiền.
Nàng cắn chặt môi, ngửa đầu rướn cái cổ thanh tú của mình, làm nổi lên vài đường gân xanh.
Sau khi thở dốc ra một hơi, nàng lại nhìn Lục Ly, tiếp tục nói:
“Mặc dù tỷ tỷ và ngươi đều là họ Lục, đều gọi tộc trưởng người là gia gia, nhưng chúng ta thuộc hai mạch rất xa nhau.
Ngươi hiểu không? Tiểu Ly, ta thích ngươi.”
“Tiện nhân!” Nghe thấy những lời này, Lâm Thanh Dịch chợt điên cuồng nổi giận quát.
Hóa ra, Lục Linh Nhi bảo Lục Ly nhìn nàng, chính là để tưởng tượng những xúc cảm trên người nàng là do Lục Ly mang đến.
Là một tên nam nhân, từng nếm trải mùi vị của không biết bao nhiêu nữ nhân, Lâm Thanh Dịch sao có thể chấp nhận được điều này.
Tuy nhiên, đã đến lúc cao trào, Lâm Thanh Dịch không muốn dừng lại.
Hắn vòng hai tay ra sau lưng Lục Linh Nhi ôm chặt, hạ thân di chuyển mỗi lúc một mạnh mẽ, muốn đem tất cả giận dữ trút hết vào trong người nàng.
“Tiểu Ly!” Lục Linh Nhi bị Lâm Thanh Dịch ôm, khiến cho tứ chi đóng chặt trên tường kéo căng ra, vô cùng đau đớn.
Thân thể run lên từng cơn, co giật liên hồi, nhưng nàng vẫn cố gắng nhìn Lục Ly nói.
“Ngươi… có thích ta không?”
“Có!” Lục Ly không do dự đáp, tựa như đang gào lên.
“Ta thích tỷ, ta cực kỳ thích tỷ.”
Lục Ly cũng không rõ cảm xúc, tình cảm của mình đối với Lục Linh Nhi rốt cuộc là như thế nào.
Nhưng đối với hắn, ngoài cha mẹ ra, nàng chính là người quan trọng nhất.
Có lẽ, hắn thật sự thích nàng.
Hoặc có lẽ hắn, yêu nàng.
“Muốn chết!” Lâm Thanh Dịch rống lên.
Hắn đã đạt đến cực hạn, cơ thể run rẩy lùi lại một bước, đem thuần dương chi dịch phóng đầy lên người Lục Linh Nhi.
Hắn phải làm như vậy, bởi nếu đưa dương khí vào bên trong, có thể làm hỏng thể chất của nàng.
“Ngươi nói thích hắn ư?”
Dứt lời, Lâm Thanh Dịch chộp lấy y phục mặc lên người, quay lại nhìn chằm chằm Lục Ly, ánh mắt tràn đầy vẻ âm độc.
“Được, vậy ta sẽ gϊếŧ hắn trước mặt ngươi.”.