Vo ve, vo ve, vo ve…
Tiếng ruồi nhặng râm ran không ngớt, nghe tê dại cả da đầu.
Bình An thành, một tòa thành rộng lớn với hàng vạn nhân khẩu, nhưng lúc này không có lấy một bóng người.
Trên mặt đất, xác chết phủ kín mọi lối đi.
Những cái xác khô quắt queo, không còn sót lại dù chỉ là một chút máu thịt, chỉ có lớp da bên ngoài bám chặt vào tủy xương.
Gương mặt hốc hác lõm sâu vào bên trong hộp sọ, đẩy cặp mắt lồi ra bên ngoài.
Từng cái miệng khô khốc há ra, như muốn hớp lấy chút không khí cuối cùng.
Nhưng chẳng ích gì, tất cả đều đã chết vì đói.
Trên cao, đàn quạ đen bay thành từng vòng tròn lớn nhỏ, nhuộm bầu trời thành màu xám xịt.
Chúng thay phiên nhau sà xuống, dùng cái mỏ nhọn hoắc thọc vào ổ bụng của mỗi xác chết, đâm thủng lớp da khô cứng ở đó.
Lũ quạ moi từng khúc ruột non ra bên ngoài, tranh nhau cắn xé.
Nhưng những thứ này vừa dai vừa cứng, lũ quạ chỉ tranh giành được một lúc thì không thèm đếm xỉa gì đến nữa, vỗ cánh bay đi nơi khác.
Những cảnh tượng như vậy lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, không thấy hồi kết.
Tại một góc hơi chếch về phía tây của Bình An thành, có một tòa phủ đệ rộng lớn, tuy đã bị tổn hại đôi chút nhưng trông vẫn rất khang trang.
Sân trước và sân sau của tòa phủ trải đầy những tấm chiếu mỏng, bên trên cũng là những cái xác khô.
Những cái xác này, mặc áo gấm có, đeo vàng bạc trang sức đầy người có, nhưng đa phần vẫn là áo vải thô của người hầu kẻ hạ.
Bọn họ từng có thân phận, địa vị khác nhau, nhưng hiện tại đều nằm chết chung một chỗ, không có gì phân biệt.
Lúc này, tại bên trong nhà bếp ở gần đó, một giọng nói thều thào vang lên:
“Nguyên Nhi, nàng mau ăn, nếu không bánh sẽ hỏng đấy.”
Đó là một gã thanh niên tầm hai mươi tuổi, nhìn y phục trông có vẻ là người quyền quý.
Tuy nhiên, mặt mũi hắn xám xịt như tro, quầng mắt đen thui như nhọ nồi, bờ môi khô khốc như từng miếng vảy nến bị tróc ra.
Hắn nằm trên sàn nhà dơ bẩn, đầu gác lên đùi của một nữ tử cũng ăn mặc sang trọng không kém.
Bàn tay hắn cầm một cái bánh bao cứng ngắc, lấm đầy bụi đất, run rẩy dúi vào người nàng.
“Vỹ Ca, chàng ăn đi.” Hạ Nguyên đem chiếc bánh đặt lại vào bàn tay của gã thanh niên, cắn môi nói.
“Chẳng phải hôm qua chàng cũng không ăn gì rồi sao?”
Hôm trước đó, trong nhà bếp chỉ còn lại hai cái bánh bao cuối cùng, hắn và nàng đã chia nhau mỗi người một cái.
Nhưng hắn không ăn cái bánh của mình, mà giấu nàng để dành đến tận hôm nay.
“Ta ăn thì có ích gì chứ.” Trần Vỹ khẽ lắc đầu.
“Nàng còn phải chăm sóc cho con của chúng ta nữa.” Hắn mỉm cười giơ chiếc bánh lên cao, mở to đôi mắt trắng dã nhìn nàng đầy âu yếm.
Hạ Nguyên nắm lấy tay hắn đặt lên gương mặt tiều tụy của mình, khóc không thành tiếng.
Trần Vỹ buông cái bánh bao, vuốt nhẹ vào gò má hốc hác rồi từ từ xoay cái cổ cứng ngắc, nhìn vào một bọc vải đặt ở bên cạnh nàng.
“Bình Nhi, con trai ngoan của ta, con nhất định phải…” Hắn vừa nói vừa hạ thấp bàn tay, cố với lấy bọc vải, nhưng chỉ được nửa đường thì không còn chút sức lực nào, buông thõng trên sàn nhà.
“Vỹ Ca! Không!” Hạ Nguyên gào lên.
Nàng cúi gập người, ôm chầm lấy thân xác lạnh lẽo trong lòng mình.
“Vỹ Ca, chàng mau tỉnh lại đi! Đừng bỏ thϊếp một mình! Thϊếp sợ lắm!”
Thế nhưng, đáp lại nàng chỉ là sự im lặng đến tuyệt vọng, gã thanh niên ấy đã chết, giống như tất cả những người đang nằm ở ngoài sân.
Hạ Nguyên đau đớn đến mức ngất đi, mất hơn nửa ngày sau mới dần tỉnh lại, bởi tiếng khóc của trẻ con.
Nàng mệt mỏi ngồi dậy, đưa tay lau khóe mắt đỏ ngầu đã khô cạn nước mắt.
Hạ Nguyên xoa nhẹ vầng trán Trần Vỹ lần cuối, sau đó vuốt đôi mắt đang mở trân trân nhìn mình.
Nàng mím chặt môi, cố hết sức đẩy hắn sang một bên, nghiêng người ôm đứa bé nằm trong bọc vải lên vỗ về.
Đứa bé gầy trơ xương, khiến cho phần đầu trông càng to hơn so với thân hình, còn tứ chi thì không khác gì những que củi khô cắm vào người.
Nó rất đói, lúc này đang không ngừng gào lên đòi sữa mẹ.
“Bình Nhi ngoan, đợi mẹ một lát.” Hạ Nguyên vừa nói vừa kéo vai áo xuống, đưa bầu ngực teo tóp đến gần gương mặt đứa con bé bỏng của mình.
Đứa bé theo bản năng bấu chặt vào ngực mẹ, ôm lấy đầu nhũ bỏ vào trong miệng rồi hút mạnh.
Trong tiếng hát ru êm ái của mẹ, đứa bé dần thϊếp đi, chìm vào giấc ngủ yên bình, giống như cái tên của nó.
“Bình Nhi!”
“Bình Nhi!”
“Bình Nhi!”
Từng âm thanh kêu gọi khẽ khàng vang lên, dần trở nên dồn dập, xen lẫn trong đó là nỗi hoang mang và sợ hãi.
“Bình Nhi!” Hạ Nguyên cúi đầu, hốt hoảng nhìn con trai đang nằm im trong lòng mình.
“Bình Nhi ngoan, đừng ngủ! Đừng làm mẹ sợ! Dậy uống sữa đi con!”
Nàng đưa tay lên ngực bóp mạnh, cố nặn ra chút sữa cho đứa bé.
Nhưng bởi vì thiếu ăn, mỗi ngày chỉ có một cái bánh bao mốc để lót dạ, cơ thể nàng sớm đã không còn một giọt sữa nào.
Trên bầu ngực nứt nẻ da khô, những ngón tay Hạ Nguyên không ngừng cào cấu, cho đến khi xuất hiện những vết xước, ứa máu.
Một giọt máu chảy xuống, rơi vào gương mặt bé bỏng đã không còn hơi thở.
“Bình Nhi!” Hạ Nguyên tuyệt vọng thét lên.
Cha mẹ đã mất, phu quân vừa mới qua đời, giờ cả hài tử cũng không còn, một mình nàng biết phải làm thế nào.
Mà có lẽ, nàng cũng không chịu đựng được bao lâu nữa.
Thân hình đổ gục xuống sàn, Hạ Nguyên nhìn phu quân của mình nằm cạnh đó, hai mắt từ từ nhắm lại.
Nàng ôm chặt con trai vào lòng, cất lên tiếng hát ru khe khẽ, giai điệu mà nàng đã mất rất lâu để học thuộc, nhưng lại chưa hát được bao nhiêu lần.
Nàng không muốn suy nghĩ đến bất cứ điều gì khác, chỉ mong bản thân sớm được giải thoát khỏi sự cô độc này.
Rầm… Rầm… Rầm…
Bỗng có tiếng động mạnh truyền đến, tuy hơi ngắt quãng nhưng âm thanh lại rất lớn.
Rầm!
Cánh cổng kiên cố bên ngoài tòa phủ đổ xuống, khiến mặt đất nhè nhẹ run lên.
Hạ Nguyên ngẩng đầu hướng ánh mắt ra bên ngoài, sau đó thu mình vào trong góc bếp.
Nạn đói không chừa một ai, nàng nghe nói có rất nhiều người đã chết, nên những thứ không biết rõ là gì càng khiến nàng sợ hãi.
“Có ai ở đây không?” Chợt một giọng nói trầm đυ.c vang lên, cùng với chút ánh lửa lập lòe hắt qua khung cửa.
“Là người! Họ đến cứu ta sao?”
Vốn đã định buông xuôi, nhưng khi có một tia hi vọng sống sót lóe lên, bản năng cầu sinh bên trong Hạ Nguyên lại trỗi dậy.
Ánh mắt đỏ hoe hướng về nơi giọng nói kia truyền đến, nàng run rẩy bờ môi khô khốc, cất tiếng gọi yếu ớt:
“Ta ở đây! Ta ở đây! Cứu ta!”
“Bên kia có người!” Có tiếng hô hoán vọng lại, một bóng người rất nhanh liền xuất hiện, ánh sáng từ ngọn đuốc cũng xua tan đi lạnh lẽo của gian bếp.
Đó là một gã đàn ông thấp gầy, mắt hí miệng hô, cái mũi méo xệch sang một bên, trông vô cùng xấu xí.
Gã bước vào bên trong, nhìn thấy Hạ Nguyên liền ngoảnh lại phía sau, nhảy cẫng lên mừng rỡ hô to:
“Có người còn sống! Thật sự có người còn sống.”
Nghe thấy tiếng hô, từng tiếng bước chân dồn dập vang lên, sau đó lại xuất hiện thêm năm người nữa.
Tất cả đều gầy gò ốm yếu, nhưng gương mặt thì vô cùng rạng rỡ khi trông thấy Hạ Nguyên.
Hạ Nguyên nhìn những thân ảnh trước mắt, cảm thấy trong lòng như được sưởi ấm.
Có lẽ trong những lúc hoạn nạn thế này, chỉ cần cứu được một sinh mạng cũng khiến người ta vui mừng đến như vậy.
“Còn có hai cái xác.” Một gã đàn ông cao lêu khêu chạy tới góc bếp, cầm đuốc soi vào thi thể của Trần Vỹ và đứa bé trong tay nàng, sau đó quay lại nhìn những người khác, cất tiếng cười vang: “Chỉ mới vừa chết thôi.”
Hạ Nguyên ngơ ngác nhìn nét mặt gã đàn ông, không hiểu tại sao lại như vậy.
Phu quân và con trai đều chết, đó là điều đau khổ nhất mà nàng vừa phải trải qua, có gì đáng để vui mừng? Nhưng nàng rất nhanh liền sáng tỏ, khi nghe thấy những gã đàn ông khác nói chuyện.
“Ha ha, một người sống cùng hai cái xác vừa mới chết, xem ra lần này thu hoạch lớn rồi.”
“Tốt quá, chỉ cần chưa chết quá ba ngày là còn có thể ăn được.”
“Chúng ta xử lý hai cái xác trước, đừng để nó bị hỏng.”
“Còn ả đàn bà này tạm thời nhốt lại, tốt nhất là đừng để chết, như vậy thì thịt vừa ngon vừa giữ được lâu hơn.”
Hóa ra, đám người này không phải đến cứu nàng, mà là tìm kiếm thức ăn từ trên thân xác của đồng loại.
Đây chính là cách bọn chúng dùng để vượt qua nạn đói tại Bình An thành.
“Đừng, đừng qua đây!” Hạ Nguyên run lên vì sợ hãi, nhưng vẫn cố lao tới đẩy gã đàn ông ra.
Tay nàng vẫn ôm lấy con trai, thân thể gầy guộc che chắn phía trên phu quân của mình.
“Các người không được làm như vậy!”
Bịch! Bịch!
Gã đàn ông vừa bị đẩy ngã đứng dậy, đá mạnh hai cái vào mạn sườn Hạ Nguyên, hung hăng nói: “Con mẹ nó, dám xô lão tử!”
“Nếu không phải vì ngươi là lương thực dự trữ, lão tử đã lột da ngươi ngay tại đây rồi.” Gã cầm ngọn đuốc dúi vào mái tóc rối bời của nàng, đạp nàng văng trở lại góc bếp rồi ra lệnh cho những kẻ khác: “Đem chúng đi!”
“Rõ! Đại ca!”
Ngoại trừ gã lùn tìm thấy căn bếp đầu tiên là đứng yên tại chỗ, bốn gã đàn ông khác lúc này đã xông vào bên trong, kéo thi thể Trần Vỹ cùng hai mẹ con Hạ Nguyên ra ngoài.
Hạ Nguyên ho khan vài tiếng, ngực bụng đau nhói vì xương gãy đâm vào.
Nhưng nàng mặc kệ điều đó, vẫn cố chút sức lực cuối cùng để chống cự.
Chỉ là sức nàng quá mỏng, cho dù quẫy đạp thế nào cũng không đem lại tác dụng gì, chỉ làm cho vết thương càng thêm đau nhói.
Chẳng mấy chốc, đám người đã đưa Hạ Nguyên ra khỏi căn bếp, kéo lê thân thể gầy yếu của nàng trên mặt sân cứng ngắc.
Nhưng đúng vào lúc này, một vầng ánh sáng kim sắc phản chiếu lên gương mặt của bọn chúng, khiến tất cả đứng sững lại, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc lẫn hung dữ.
Đó là một bộ chiến giáp được làm từ vàng ròng, rực rỡ sáng bóng, trông vô cùng bắt mắt.
Tuy nhiên, giữa nạn đói thế này, thứ quý giá nhất chỉ có lương thực, mà trên tay bộ giáp kia lại đang ôm một đứa bé mập mạp trắng trẻo, khiến cả bọn thèm nhỏ dãi.
“Ngươi là kẻ nào?” Gã đàn ông vừa lùn vừa gầy quát.
Hai mắt lóe lên ánh sáng đỏ, từ bên trong bộ giáp phát ra một giọng nói có phần chán ghét:
“Linh hồn các ngươi có mùi thật ghê tởm!”.