Chương 8

Mặc Liên không tin tưởng liền giơ tay lên tát cho mình hai phát, má thấy đau nha. Người ở trước mặt qủa nhiên là Lục Lục, Lục Lục bằng xương bằng thịt. Hơn nữa, Lục Lục cũng đang nhìn hắn, nhìn chằm chằm, hắn cũng gương mắt nhìn lại, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Rầm!

Cánh cửa trực tiếp đóng lại, lực đạo mạnh như muốn phá hư. Lục Lục phía ngoài ngơ ngác nhìn sự việc mới phát sinh.

Mặc Liên ở phía bên trong, không rõ là tức giận, cũng có thể là bối rối đi. Hắn cũng không rõ bản thân mình vừa làm chuyện gì, lúc ý thức được thì tay chân đã hành động nhanh hơn rồi. Thật là qúa thất bại mà. Mình lúc này lên làm cái gì? Nên ra ngoài kia hung hăng tát cho tên kia một bạt tai, hoặc là trực tiếp sai mười tên to con cưỡng chết hắn, hoặc là ít ra cũng chửi hắn một trận rồi đuổi hắn đi, khiến trong vòng bán kính mười dặm quanh mình không còn phải trông thấy hắn nữa. Mặc dù đã tưởng tượng ra cảnh mình tình cờ gặp lại Lục Lục rất nhiều lần, mình lột da xẻ thịt, đánh đến chết hắn, sau đó sẽ moi hắn sống dậy rồi hung hăng bảo với hắn rằng, ta mới không cần mi, ta mới bỏ mi. Thế nhưng, trực tiếp gặp lại, Mặc Liên cái gì cũng không làm, mà lại đi làm cái trò này, như là giận dỗi, lại như là trốn chạy.

Hắn cảm thấy rất vô lực, cơ thể dựa vào cửa mà trượt xuống, chôn chặt đầu vào giữa hai đầu gối, đầu loạn đến không thể hình dung. Đúng lúc này có tiếng gõ cửa, âm thanh rất mảnh và nhẹ, nhưng trong màn đêm thật nổi bật. Mặc Liên yên lặng lắng nghe, một hồi, lại một hồi, nghe đến ngơ ngác.

Cứ thế, bên trong một người ngồi im lặng dựa vào cửa lắng nghe, bên ngoài một người lết trên những bậc thang, không ngừng kiên trì gõ cửa.

Được một lúc thật là lâu, khoảng thời gian dài dằng dặc, tiếng gõ cửa ngừng lại, Mặc Liên dán sát lỗ tai vào cửa gỗ, cái gì cũng không nghe được. Thế là thế nào, Lục Lục lại bỏ đi lần nữa sao, vì ta không chịu mở cửa, hắn không kiên trì được liền bỏ đi. Mặc Liên hoảng sợ mà nghĩ, lo sợ một lần nữa bị bỏ rơi, liền vội vàng hấp tấp mở tung cổng, lực đạo cũng mạnh.

“Con mẹ nó! Ngươi cứ thế mà bỏ đi, không nói một lời, hại ta đợi đã bao lâu. Ngươi gõ thêm một lúc nữa thì sẽ rụng mất tay à?”

Bên ngoài, người nào đó vẫn ngồi trên mặt đất, đôi mắt trong màn đêm phảng phất như hổ phách, thâm trầm cùng kiên định. Mặc Liên nhíu mày, yên lặng nhìn, Lục Lục đúng ra là bị câm mà, muốn giải thích cũng đâu có được, đành giương mắt lên nhìn lại, hai người họ lại một lần nữa bốn mắt nhìn nhau. Mặc Liên cái gì cũng không suy nghĩ được, cái gì cũng không cần nữa, liền chạy lại, ôm chầm lấy người kia vào lòng. Lục Lục càm giác được đầu hắn chôn vào vai mình, vai áo đã ướt một mảng, liền muốn đẩy ra để xem người kia thế nào. Thế nhưng Mặc Liên lại ôm thật chặt, ôm đến cảm giác không có đường thoát.

Ta tìm được rồi!

Hai người họ, cách xa nhau sáu ngày, trong sáu ngày đó có biết bao nhiêu lo lắng và hoảng sợ, nay tâm tình của Mặc Liên được thả lỏng, liền cười đến rạng rỡ, kéo Lục Lục vào trong, đến phòng của mình. Lúc này mới phát hiện người kia không phải là què, chỉ là chân đi lại có chút bất tiện, tựa như bị thương. Lúc Lục Lục đi lại sẽ có chút cà nhắc, dáng đi nhìn rất xấu, nhưng ít ra là vẫn còn đi lại được đi. Mặc Liên vui vẻ vỗ vỗ chân hắn nói.

“Ra là cũng không phải vô dụng.”

Lục Lục hừ một tiếng, rồi cà nhắc đi thẳng. Mặc Liên nhìn lại nghĩ, hóa ra hắn nói không được nhưng vẫn sẽ hừ được đi, lại nghĩ thêm một truyện nữa.

“Kì thực ta nghĩ không phải ngươi là ngu ngốc, chỉ là im im không nói gì nên làm người ta nghĩ ngươi ngu ngốc thôi, ngươi nhiều lúc tỏ ra rất thông minh,.”

Lục Lục lại hừ thêm tiếng nữa.

“Không biết có chữa được không? Khẳng định là có thể đi! Ta sẽ tích thật nhiều tiền, sau này đưa ngươi đi khám đại phu! Chữa cái chân với cái miệng ngươi”

Lục Lục không hừ nữa, trực tiếp dùng miệng mình chặn miệng người kia lại, Mặc Liên vẫn đang nói dở, miệng còn hơi hé ra, rất thuận tiện cho người với vào. Trong lòng Lục Lục nghĩ nếu không tìm cách ngừng, khẳng định người nọ sẽ luyên thuyên đến sáng mai, nghẹn bao nhiêu năm, gặp được người câm mà ngươi cũng thành ra nói nhiều như thế, thật không có tiền đồ. Nụ hôn ban đầu là nhẹ nhàng dây dưa, càng về sau càng triền miên cho đến tận khi Mặc Liên thở không nổi, phải đấm nhẹ vào ngực người kia mà xin chút hơi thở. Tên tiểu tử này, khi nào thì học được kĩ thuật hôn môi tốt như vậy.

Hôm nay Mặc Liên mặc một thân màu lam nhìn rất xinh đẹp, mặc dù một thân hắn toàn mùi hoa lan, khẳng định là chủ ý của tên điên kia, còn có mùi rượu, thật phiền toái. Lục Lục nhìn Mặc Liên vì thở dốc, cổ áo có hơi hé mở lộ ra xương quai xanh cùng ***g ngực rất gầy, sinh động mà nhô lên theo từng hơi thở, nhìn đến có chút khô nóng, liền liếʍ liếʍ môi.

Đêm nay còn rất dài.

Buổi sáng hôm sau tỉnh dậy phá lệ mà có chút sớm, Mặc Liên đã tỉnh, không lên tiếng, chỉ yên lặng chống cằm mà nhìn người ngủ trên giường, vừa nhìn lại vừa cười đến ngu ngốc. Thế nên lúc người kia tỉnh dậy, đối mặt với tình cảnh này liền bị dọa sợ đến suýt lăn xuống giường.

Không để cho người kia ngơ ngác được lâu, điều đầu tiên Mặc Liên làm khi hắn tỉnh dậy chính là kéo người kia hùng hùng hổ hổ đi tìm Lý lão bản. Đây là tiểu quan quán, thế nên sinh hoạt chủ yếu diễn ra vào buổi tối, ban ngày ngủ dậy có chút muộn, Lý lão bản cũng không phải ngoại lệ. Hắn mơ mơ màng màng bị Mặc Liên gọi tỉnh, còn đang chưa rõ chuyện gì, đầu tiên cảm thán.

“Mặc Liên, hiếm lắm mới gặp ngươi không trang điểm nha. Sao vậy? quên nghề rồi?”

“Phải, phải, ta muốn rời khỏi đây!”

Lý lão bản trợn trừng mắt nhìn hắn, chén trà đang uống dở trực tiếp rớt thẳng xuống đất, dạo này có qúa nhiều chuyện kinh thiên động địa.

“Không được!”

“Vì cái gì lại không được! Ta đây đã già rồi, muốn giải nghệ, dù sao không phải ngày nào các người cũng chê ta là già với xấu sao? Ở lại làm được tích sự gì.”

“Ha ha! Ngươi cũng tự nhận được ra mình già với xấu sao. Ngươi từ nhỏ đến lớn đã ở đây rồi, ngoài chuyện bán mông cho nam nhân thì còn biết cái gì, ngươi xác định là ra ngoài kia ngươi sống nổi. Cười chết ta!” Lý lão bản ngồi uống trà, khinh thường cười. Mặc Liên càng đen mặt.

“Chuyện ta sống thế nào cần người khác lo sao. Dù sao ta vừa xấu vừa già, chắc cũng không qúa đắt đi, tha muốn chuộc thân.” Mặc Liên kiên định nói.

“Nào có chuyện tiểu quan tự chuộc thân, trước đây không có cái lệ đó, với lại theo nguyên tắc, tiền của ngươi kiếm được đều là của ta. Nếu ta phát hiện ngươi sau lưng ta lén lút giấu tiền, việc đầu tiên, theo quy củ là đánh què chân ngươi.” Họ Lý kia lộ bộ mặt thật, hừ một tiếng.

“Ngươi không cần phải nhắc, quy củ ở chốn này ta là người rõ nhất! Người chuộc thân cho ta là hắn!”

Mặc Liên nghiêng người, đánh mắt về phía đằng sau, trong giọng nói không giấu nổi chút tự hào nói. Lý lão bản nhìn theo thì thấy một nam nhân thực bình thường, im lặng, thâm trầm đừng cửa, từ đầu đến ggiờ không lên tiếng, nếu Mặc Liên không nhắc nhở thì thật không chú ý đến người này. Tất nhiên, người này là Lục Lục, trước lúc đến đây đã bị Mặc Liên xoay một vòng, cọ cọ rửa rửa, còn một đổi một thân y phục, tuy cũ nhưng cũng tính lành lặn. Chính Mặc Liên làm xong còn phải cảm thán, nhìn không ra người này từng là ăn mày, cũng không qúa gây chú ý, khiến lão hồ ly kia nghi ngờ.g

“Người này ư? Là ai? Hắn muốn chuộc thân cho ngươi, ta thấy bản thân hắn đều lo không xong.” Lý lão bản không tin tưởng hỏi.

“Là biểu đệ của ta! Hắn làm buôn bán nhỏ.”

“Hừ! Không ngờ Mặc Liên ngươi cũng có lúc biết kể chuyện hài hước thế này. Ngươi kiếm đâu ra biểu đệ, ngươi xác định ngươi là biểu huynh hắn. Nhìn hắn cùng lắm là mười chín, hai mươi tuổi, không phải gọi thúc thúc thì hơp lý hơn à?” Đây là Lý lão bản cố ý châm chọc, Mặc Liên cũng đã tức giận, nhưng vẫn phải kìm nén lại. Người giả mạo biểu đệ kia liền yên lặng dưới vạt tay áo rộng mà khẽ siết chặt tay hắn, tận lực kiềm chế muốn đem tên Lý lão bản không biết giữ mồm này ra đánh một trận.

“Được, ngươi cứ châm chọc ta. Nhưng nể tình ta nhiều năm như vậy ở chốn này, cũng coi như là có giao tình, thả cho ta một con đường sống. Một vài năm nữa ta không muốn đi thì chính ngươi cũng sẽ đuổi, chi bằng nhân lúc này thả cho ta đi. Ta cũng chỉ mong theo tên này thành thành thật thật làm ăn, kiếm chút tiền dưỡng già!”

“Nào có chuyện ta sẽ đuổi ngươi! Ngươi xấu như vậy rồi mà ta còn chưa đuổi thì sau này đuổi làm gì. Ngươi rèn rũa bọn họ, rồi quản lý bọn họ, không có ngươi nơi này sẽ loạn. Ngươi cứ thành thành thật thật ở đây, như ngươi đã nói, ta và ngươi coi như là có giao tình, sau này ta chết, nơi này cũng là của ngươi thôi, còn không phải đây là cái bùa dưỡng già của ngươi rồi, cần gì phải đi. Bọn kia cũng cần một tay ngươi lo lắng.”

Nói đùa, trong tiểu quan quán này, Mặc Liên đã là nhân vật trọng yếu rồi, liền ba năm không tiếp khách mà vẫn sống được là vì hắn là người có ngón nghề cao nhất, những tiểu quan kia đều là hắn chỉ điểm mà hành nghề, cũng không phải tự nhiên mà gọi hắn một tiếng là Mặc Liên lão sư. Hơn nữa, hắn cực kì biết thủ đoạn chỉnh người, tiểu quan không nghe lời, hoặc khách nhân dây dưa, hắn xử lý đều là chuẩn, chưa bao giờ sai biệt, để người như thế đi, cũng rất đáng tiếc. Lý lão bản giở dọng thâm tình mà khuyên nhủ, lại dừng lại, ánh mắt quét qua nhân vật nãy giờ vẫn im lặng là Lục Lục, đánh giá một vòng rồi nói tiếp.

“Huống chi đi theo tên này có gì đảm bảo. Sớm muộn gì cũng chết ở dọc đường thôi. Không phải chính ngươi từng ở trước mặt những tiểu quan kia, không ngừng nhắc không nên si tâm vọng tưởng, không nên hi vọng vào nam nhân thật lòng với mình, càng không lên hi vọng vào chuyện chuộc thân sao? Bên ngoài có cái gì tốt, cũng không dễ sống đâu, hạng người như chúng ta thì chỉ nên ở tiểu quan quán thôi. Như Lục Yến một lần ra bên ngoài, về liền trở thành dạng đấy. Ngươi có thể không tin, nhưng ta thật lòng lo cho tất cả các ngươi nha!”

Lý lão bản giả mù che mưa, ôm tay áo, ai oán nói. Mặc Liên căn bản là không tin, với cái đức hạnh của người này, nói đến chuyện tình nghĩa liền khiến người khác nổi da gà. Huống hồ chuyện hắn buông tiểu quan quán này cho mình là chuyện không thể. Hắn to béo, ngày ăn uống đẫy đà, cũng là ăn trên tiền bán mình của nam kỹ, khẳng định là hạng tiểu nhân sống dai, đợi hắn chết mình cũng đã thành xương khô rồi. Với lại, thật như thế Mặc Liên cũng không muốn, nào ai muốn đời đời kiếp kiếp dính mình ở kỹ viện, đến lúc chết đi cũng không biết thế giới bên ngoài là thế nào.

Chuyện Lý lão bản làm khó dễ Mặc Liên cũng tính đến, lại một mực muốn đi, biện pháp đối phó nào hắn cũng đều đem ra dùng cả. Cuối cùng, Lý lão bản mỉa mai hỏi.

“Biểu đệ của ngươi có bao nhiêu mà muốn chuộc người?”

Mặc Liên giơ lên năm ngón tay.

“Năm trăm lượng?”

“Không phải, là năm mươi lượng.”

“Ngươi đùa ta sao? Bằng ấy tiền mà muốn chuộc người trong tay ta?” Lý lão bản kinh ngạc đến trợn tròn mắt nói lớn.

“Mặc Liên ta tự biết mình chỉ có giá đấy. Hơn nữa ngươi nhìn hắn làm gì có nhiều tiền, đành mặt dầy đến cầu Lý lão bản vậy.”

Mặc Liên nói rồi đột nhiên qùy xuống. Không phải không có nhiều tiền hơn, nhưng đổ tất cả tiền ra để chuộc thân thì sau này hắn và Lục Lục chẳng lẽ lại đi ăn xin, với lại bỏ nhiều tiền hơn sẽ dẫn đến nghi ngờ. Tiền này của Lục Yến, hắn dù muốn cũng vô pháp tích được tiền chuộc thân, lộ ra, tuyệt đối là mang họa. Đối với hành động này của Mặc Liên, Lục Lục thái độ gì cũng không có, cũng chỉ có thể yên lặng nhìn, diễn tốt vai trò của một tên biểu đệ câm, chân có tật, nhưng hàng lông mày cũng không tự chủ được, nhíu một cái rất nhẹ.

“Hơn nữa, nếu ngươi cứ ép ta ở lại thì thật thất lễ, ta già rồi, sức khỏe không tốt nữa, không tiếp khách được, Diệp công tử kia liền bỏ đi.” Mặc Liên tỏ vẻ bi thương mà nói.

“Ngươi đe dọa ta! Làm gì có chuyện ngươi muốn bỏ liền bỏ.” Lý lão bản thực tức giận, không ngờ đang yên đang lành, Mặc Liên đáng ra người sẽ không bao giờ làm hắn phải lo lắng lại đột nhiên giở chứng. Mặc Liên thản nhiên mà nói tiếp.

“Ngươi thế định làm gì? Cho người luân phiên cưỡиɠ ɠiαи, treo lên rồi đánh, vừa cưỡng vừa đánh, kẹp ngón tay, rút ngón chân… đều đem ra đây sử dụng cả đi.”

Vừa nói, Mặc Liên lại vừa lê chân đang qùy tiến lại gần, khí thế đáng sợ làm Lý lão bản đang tức giận cũng phải xìu lại. Lại quên đối với chỉnh người, tra tấn, Mặc Liên đã là trùm, hơn thế nữa lão nào có gan làm vậy, muốn làm thật cũng phải xem làm xong thì ai đối phó tên Diệp công tử điên điên khùng khùng kia.

“Ngươi như thế này là làm khó ta rồi!” Lý lão bản liền kiếm cớ hoãn binh. “Dù sao bây giờ ngươi thì biết sống thế nào, hơn thế nữa ngươi cứ thế rời đi, bọn kia sẽ thấy bất công mà làm loạn. Còn tên Diệp công tử kia, ngươi đâu thể vứt lại hắn cho ta mà đi. Chi bằng ở lại một thời gian, sau này yên việc rồi ta sẽ kiếm cớ để ngươi đi. Một … một… lượng cũng không lấy.” Làm ăn lỗ to rồi, Lý lão bản rất không cam lòng.

“Vậy đợi khi tên điên họ Diệp kia rời đi ta liền rời đi.”

“Ngươi … ngươi …” ngươi được đằng chân lân đằng đầu.

“Cứ vậy đi, ta đi trước, không làm phiền Lý lão bản nữa”

Mặc Liên cứ như vậy dẫn theo Lục Lục bỏ đi, Lục Lục cũng diện vô biểu tình mặc cho hắn kéo. Lúc gần ra đến cửa, nghĩ nghĩ gì lại quay lại nói với Lỹ lão bản đang ngu người ở trong phòng.

“À. Biểu đệ của ta mấy hôm nay ngụ tại kinh thành, không có người quen. Phiền ngươi cho hắn ngụ lại đây mấy ngày. Đều ở phòng của ta, sẽ do ta chiếu cố, không ảnh hưởng đến sinh hoạt trong viện!”

Lý lão bản nói không kịp nói, Mặc Liên đã mang người rời đi, khóc không ra nước mắt a.

Vì thế buổi sáng rất là đẹp trời, khá muộn, các tiểu quan lục tục bắt đầu dậy, chải đầu, phơi nắng liền thấy được một màn qủy dị. Mặc Liên, trước nay âm dương quái khí, nay xuân phong phơi phới, không trang điểm lòe loẹt, không quần áo dọa người, một thân y phục qúa sức bình thường, nắm tay một người như là hạ nhân đi lại trong hậu viện. Nhìn qua có lỗi giác hắn không phải là ma qủy hiện hình, mà là… thực giống người bình thường a. Mà Lý lão bản buổi sáng, lại không qúa cao hứng, mặt như qủa táo tàu, nhăn hết cả vào, không nói một hai lời đuổi bọn họ đi tập vũ, tập đàn hai trăm bài.

Một điểm ấy cũng không làm phiền tâm tình của Mặc Liên, hắn vui vui vẻ vẻ mang người đi ra phố, vì Lục Lục mà mua một đôi giày mới, một bộ y phục mới, lại mua thêm một cân thịt bò, một bầu rượu và hai cái bánh bao, còn nóng hôi hổi.