Chương 45: Cậu chủ đã giam mình trong phòng bao lâu?

Edit: Alicia

Beta: Mol

Biệt thự Úy Trì.

"Cậu chủ... cậu chủ..."

Lâm Quyền hết sức lo lắng gõ cửa phòng, từ khi cô Lục Lạc rời khỏi cậu chủ tự nhốt mình bên trong phòng, khóa trái cửa. Bên trong phòng ngủ không có bất kỳ âm thanh gì, cậu chủ đã một ngày không ra ngoài, không ăn cũng không uống.

Ông thấy cậu chủ khóc...

Tuy rằng đã cố gắng che lại hai mắt nhưng sự đau đớn tê tâm liệt phế kia Lâm Quyền đều có thể cảm nhận được.

Cậu chủ.

Dù là lúc người mẹ yêu quý qua đời cậu ấy vẫn kiên cường không rơi một giọt nước mắt, vì sao lần này...

Lâm Quyền cung cung kính kính đứng ở ngoài cửa không dám rời khỏi, lẳng lặng chờ đợi cậu chủ.

Trong phòng tối đen mờ mịt, không bật đèn.

Một người đàn ông ngơ ngác ngồi bên cạnh giường lớn, sắc mặt tái nhợt môi trắng nhợt nhạt, cuộn tròn cơ thể , trong lòng ôm chặt lấy một đống quần áo nữ, ôm thật chặt giống như dùng sức lực của cả mạng sống.

Anh lẻ loi cuộn tròn nơi đó, để cho đêm tối từng chút cắn nuốt thân mình, sự lạnh lẽo cuốn lấy như muốn đóng băng dòng máu trong thân thể anh, đêm tối chiếu bóng dáng của anh nghiêng nghiêng trên mặt đất, vô cùng cô tịch.

Hai tròng mắt trống rỗng không có tiêu cự, khuôn mặt tuấn mỹ tràn ngập tuyệt vọng, nhưng kỳ lạ là khuôn mặt tái nhợt vô lực ấy lại đem đến một loại tuấn mỹ đến kinh tâm động phách.

Trong phòng còn nồng đậm hơi thở của Lục Lạc, trong phòng còn quần áo mà Lục Lạc đã mặc qua, trong phòng...

Nhưng trong phòng lại không còn Lục Lạc...

Lòng ngực đau nhức khiến anh khom lưng ho nhẹ một tiếng, hai tay ngơ ngác che lại ngực, nơi đó có một nỗi đau xé rách không ngừng sinh sôi, giống như trái tim đã bị moi ra ngoài, tròng mắt trống rỗng giật giật, đáy mắt ẩn chứa sự yết ớt.

Anh thật hận, hận bản thân vô dụng, hận bản thân không bảo vệ được cô gái mà mình thích, hận bản thân tại sao không gặp được cô ấy sớm một chút.

Dưới lầu.

Người đàn ông trong bộ vest Armani quý phái màu đen trở về nhà, ông đĩnh đạc cao lớn, nổi bật bất phàm, tựa như một vị vua uy chấn thiên hạ.

Úy Trì Hạo bước vào phòng khách, lộ ra hơi thở nhàn nhạt lạnh lẽo, đôi mắt kiệt ngạo lạnh thấu xương lóe lên tia sáng sắt bén, chỉ cần tùy ý nhìn quét một vòng đã làm người ta cảm nhận được khí tràng vô cùng to lớn.

"Ông chủ, cậu chủ đã tự nhốt mình trong phòng một ngày, không ăn không uống, tôi sợ... cậu chủ sẽ xảy ra chuyện..."

Lâm Quyền cong thân mình, cung kính nói, thái độ khiêm tốn.

"A?"

Úy Trì Hạo khẽ nhíu mày, ánh mắt nham hiểm tà mị.

"Tại sao? Buổi sáng không phải còn tốt sao?"

Lâm Quyền không nói gì, không biết có nên nói hay không.

"Có chuyện gì xảy ra?"

Úy Trì Hạo nheo lại hai mắt, bên dưới mày kiếm cao thẳng là con ngươi đá quý đen nhánh sâu thẳm như vực nước, lạnh lẽo thâm thúy.

"Thưa ông chủ, sáng nay giám đốc tập đoàn Ôn thị Ôn Tồn đến tìm cậu chủ."

"Ôn Tồn? Tìm cậu chủ làm gì?" Lông mày Úy Trì Hạo hơi nhướng lên.

"Hình như là vì cô Lục Lạc."

"Lục Lạc?" Là tiểu dâʍ ѵậŧ quyến rũ câu người sáng nay?

"Đúng vậy lão gia, cô Lục Lạc hình như là bạn gái của Ôn Tồn nên cậu ấy tới dẫn cô Lục Lạc về nhà."

"Hửm? Cô bé không phải bạn gái tiểu Hoạch sao?"

"Thuộc hạ cũng không rõ, nhưng ở ngoài cửa thì có thể nghe thấy hình như cậu chủ cưỡиɠ ɠiαи cô Lục Lạc, vì muốn bắt cô Lục Lạc trở về nhà nên Ôn tổng tự mình tới cửa muốn tìm người."

"Tiểu Hoạch đã giam mình trong phòng bao lâu?"

Môi mỏng gợi cảm của Úy Trì Hạo hơi nhấp, thâm trầm như băng.

"Thưa ông chủ, đã một ngày."

"Tôi biết rồi, lui ra đi."

Môi mỏng hơi nhạt gợi lên một tia cười lạnh trào phúng, Ôn Tồn khi dễ con trai mình?

Ôn Tồn, Úy Trì Hạo đương nhiên biết, anh là chủ tịch của một tập đoàn rất có tiềm lực, tuổi còn trẻ đã dẫn dắt công ty bước lên "Top 5 công ty uy tín nhất thế giới", đặc biệt là hai năm gần đây từ khi nhận chức chủ tịch tập đoàn Ôn thị, với thủ đoạn như sấm sét của anh, Ôn thị ngày càng được nâng cao thêm một bước, ngồi trên vị trí cao nhất, lúc này Ôn Tồn chỉ mới 25 tuổi, đúng là nhân vật phong vân hiếm có.

Úy Trì Hạo ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh như một mảnh sao trời cuồn cuộn, trong suốt như gương, cao thâm khó đoán.