Lâm Đang nhìn không rõ những chữ trên điện thoại, tiến gần lại màn hình mới nhìn thấy người gửi tin nhắn là Thịnh Hạ, hỏi cô tại sao không đến trường.
Cô nhấn vào nút voice: “Cơ thể mình không được thoải mái nên ở nhà nghỉ ngơi, ngày mai sẽ đi học lại.”
Trả lời xong, cô vừa muốn thả di động xuống thì lại nhận thêm thông báo mới, là Tống Noãn gửi lời mới kết bạn với cô từ thông tin trong nhóm chat lớp, còn nhắn cho cô thêm vài tin nhắn.
Cô lập tức đồng ý, ấn mở xem tin nhắn, cũng là hỏi cô tại sao không đi học, cô tiếp tục gửi voice trả lời, bên kia hồi âm lại rất nhanh, cũng là tin nhắn giọng nói:
“Trưa nay mình có nấu một ít đậu đỏ, muốn hỏi cậu có thích ăn đậu đỏ không, định này mai sẽ sữa đậu đỏ cho cậu, cậu nhớ ăn sáng ít lại một chút nha.”
Lâm Đang vui vẻ vô cùng, lập tức đứng dậy lục lọi tìm đồ ăn, khiến bà ngoại ngồi nghe nhạc bên cạnh giật mình: “Đang Đang, con tìm gì vậy?”
Cô đứng thẳng lên, ngẩng đầu cười tươi: “Bạn con nói ngày mai sẽ mang nước uống cho con, con cũng muốn mang đồ ăn cho cậu ấy.”
Bà ngoại buông cuốn phim trong tay, cùng tìm với cô: “Đồ ăn vặt đều để trong ngăn tủ này, con cứ lấy đi.”
“Vâng.” Cô đi qua theo bà ngoại, “Bà ngoại, chocolate anh trai mua cho con trước đó đâu rồi ạ?”
“Cũng để ở chỗ này.” Bà ngoại lấy túi ra đưa cho cô.
Advertisement
Cô cầm lấy vài thanh chocolate ra, nhét vào trong ngăn cặp, để ngày mai đưa cho Tống Noãn.
Sáng hôm sau, ăn sáng xong, đang chuẩn bị ra khỏi nhà thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, bà ngoại bước nhanh đến mở cửa: “Chắc hẳn là Tiểu Hứa.”
Quả nhiên, vừa mở cửa ra đã thấy Hứa Phục Triều khoác cặp đứng chờ bên ngoài.
“Bà biết là con mà, Đang Đang sửa soạn xong rồi, để bà đưa hai đứa xuống lầu.” Bà ngoại cầm lấy cặp của Lâm Đang, đưa hai người xuống lầu, rồi nhìn cả hai bước lên xe.
Trong xe rất yên tĩnh, Lâm Đang và Hứa Phục Triều đều không nói gì.
Nói thật thì Lâm Đang không thân với Hứa Phục Triều lắm, dù biết nhau đã lâu nhưng hai người bọn họ không qua lại quá nhiều, chỉ khi đi học và ra về mới có thể ở chung một lúc.
Xe tới cổng trường, Hứa Phục Triều xuống xe trước, Lâm Đang đi theo ở phía sau.
Cô bước từng bước nhỏ, Hứa Phục Triều cố tình thả chậm bước chân, cùng cô đi song song về trước.
Lúc đến khu dạy học, Hứa Phục Triều hỏi: “Phía trước chính là lớp A10, cần anh đưa em qua đó không?”
Lâm Đang lắc đầu: “Không cần, em tự đi được rồi, cảm ơn anh họ, hẹn gặp lại.”
Dứt lời, cô chống gậy đi về phía trước, chuẩn xác tìm được lớp A10 rồi đi vào.
Tiết tự học sáng sớm vẫn chưa bắt đầu, trong lớp vẫn chưa có ai, cô không nhìn thấy rõ nên không biết Tống Noãn đã tới chưa, chỉ có thể mò mẫm đi đến chỗ ngồi của mình ngồi xuống.
Cô không biết làm gì bây giờ, đành lấy tai nghe bluetooth ra, bắt đầu nghe nhạc.
Âm lượng bài hát trong tai nghe rất nhỏ, vì cô sợ sẽ không nghe thấy khi có người gọi mình.
Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến giọng nói xa lạ của vài nam sinh: “Trình Diễm, ra đây một lát.”
Cô nhớ rõ người tên Trình Diễm này, lúc phát quà vào ngày hôm qua, anh không có trong lớp.
Thị giác không tốt nên thính giác phá lệ nhạy bén, cô nghe thấy tiếng ghế dựa cọ xát với mặt đất, nhóm người sau đó đi đến dựa vào bức tường ở cửa sau.
“Số tiền ba cậu hỏi mượn ba tôi khi nào mới trả?”
“Việc này thì cậu nên đi hỏi ông ấy, tôi không biết gì hết, cũng chưa từng xài một đồng nào của ông ấy.”
“Tôi mặc kệ cậu có xài hay không, cậu là con của ông ta, ông ta là ba của cậu, con trai trả nợ thay ba là chuyện đương nhiên! Tôi nói trước cho cậu biết, nếu cậu mà không trả tiền thì đừng trách tôi không khách khí.”
“Nếu không cậu đem cái mạng này của mình trả thay đi.”
Lâm Đang đột nhiên đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, chiếc ghế xê dịch phát ra tiếng kẽo kẹt rất lớn, âm thanh nói chuyện khe khẽ ở cửa sau cũng dừng lại. Không biết có phải đã bị tiếng động do cô gây ra ảnh hưởng hay không, mấy người kia hình như đã đi rồi, còn Trình Diễm thì không biết có quay lại lớp học hay chưa.
Cô xoay người sang chỗ khác, nhìn chéo về phía sau lớp học, có một bóng dáng cao gầy đứng ở đó, cô không nhìn thấy rõ nhưng vẫn cảm giác được người kia cũng đang nhìn mình.
Muốn nói gì đó lại cảm thấy có chút thất thố, sau khi nhìn thấy thân ảnh kia ngồi xuống, cô cũng xoay người về, dùng hai tay chỉnh ghế rồi từ từ ngồi xuống.
Advertisement
Tâm trạng nặng nề không kéo dài quá lâu, Tống Noãn rất nhanh đã tới, lớn giọng chào hỏi với cô: “Lâm Đang, hôm nay cậu tới sớm quá nha.”
“Mình đến trường cùng anh họ, anh ấy thức dậy khá sớm nên mình cũng đến sớm theo.” Ánh mắt của cô nhìn đến nơi phát ra giọng nói của Tống Noãn, vẫn luôn dừng lại trên chiếc ghế bên cạnh.
“Lớp trưởng vẫn chưa tới, mình ngồi chỗ cậu ấy một lát chắc không sao đâu.” Tống Noãn tháo cặp xuống, kéo khoá kéo ra, lấy ra một cái chai thuỷ tinh từ bên trong ra rồi đặt lên bàn Lâm Đang, “Sữa đậu đỏ nè, vẫn còn ấm đấy, cậu mau uống đi.”
Lâm Đang giơ tay sờ sờ, cảm giác ấm áp, nở một nụ cười tươi với Tống Noãn.