Vừa hết Tết Nguyên Tiêu là đến ngày khai giảng.
Hơn bảy giờ sáng, trước cổng trường có khá nhiều người, cả một đoàn đều đi vào trong trường học.
Lâm Đang đứng đợi cách xa một chút, muốn chờ đến khi ít người hơn sẽ vào cổng sau, hôm nay mới chỉ là ngày khai giảng đầu tiên, tiết tự học vào sáng sớm sẽ không có ai quản lý.
Dù đã vào tháng một nhưng Cảnh Lăng vẫn còn rất lạnh, chỉ mới chuyển đến đây được nửa năm nên Lâm Đang vẫn chưa làm quen được, cô thu cây gậy dò đường lại, đeo vào cổ tay, hai tay thì đút vào trong túi áo lông vũ.
Không có cây gậy dò đường chướng mắt kia, nhìn cô chẳng khác gì người bình thường.
Cô đội một chiếc mũ lông xù trắng như tuyết, cổ quàng chiếc khăn màu vàng nhạt, chỉ để lộ ra đôi mắt phía sau cặp kính, không ai biết rằng đôi mắt xinh đẹp như mắt mèo con đằng sau cặp kính ấy chỉ có thể nhìn thấy được những bóng dáng mờ ảo chồng lên nhau.
Cô đứng tại chỗ chờ, dỏng tai nghe những âm thanh xung quanh. Có đủ các tiếng động như tiếng bước chân, tiếng còi xe hơi inh ỏi, giữa những tiếng ồn kia, có một tiếng bước chân đang đến gần phía cô, rồi dừng lại ở bên cạnh.
Hương chanh thoang thoảng truyền đến, vừa dễ ngửi lại vừa xa lạ.
Tuy nhiên, cô không sợ.
Cô đã chuyển tới trường Nhất Trung Cảnh Lăng được nửa năm, đây cũng là nửa năm vui vẻ nhất từ khi cô được chuẩn đoán mắc bệnh nhược thị, thầy cô và bạn học cùng lớp đều đối đãi rất tốt với cô, không một ai bắt nạt hay chế nhạo.
Trước đó cô trở lại thành phố Vân để ăn tết, đến khi quay về còn mang theo một ít đặc sản để tặng cho bạn học, hiện tại chúng đều đang nằm trong cặp cô.
Cô không nói gì mà chỉ đứng im lặng, thầm nghĩ có lẽ người kiacũng chỉ tìm đại một chỗ để đứng chờ.
“Lâm Đang.”
Cô giật mình, đó là giọng nói của một chàng trai, hơi khàn khàn và còn có chút giọng mũi, tựa hồ đang bị cảm.
“Cậu biết tôi sao?” Thật ra cô không bất ngờ lắm, cô không quen với nhiều bạn học cùng lớp, mặc dù vẫn có một vài bạn học biết cô nhưng cô thì lại không biết họ, thế nên chuyện này hết sức bình thường.
“Em không nhận ra anh à? Anh là Hứa Phục Triều, anh họ của em này.”
Chân mày dưới chiếc mũ của Lâm Đang cau lại, bàn tay đút trong túi nắm chặt hơn.
Cô có một người anh họ cũng học ở Nhất Trung, lúc trước ba mẹ cô chuyển đến đây là bởi vì có một một người bạn cực kỳ thân thiết của họ sống ở nơi này, nghĩ rằng có thể dễ dàng giúp đỡ lẫn nhau.
Nhưng mùi hương trên người Hứa Phục Triều không phải là mùi này, kể cả có bị cảm, giọng nói của anh ấy cũng khác xa so với giọng nói của nam sinh trước mặt.
Người này là bạn học trong lớp sao? Hay là một tên du côn bên ngoài trường học?
Trong lòng cô rất căng thẳng nhưng lại không vạch trần đối phương, thuận theo lời anh nói: “Anh bị cảm ạ? Hình như giọng nói của anh hôm nay có hơi lạ?”
“Ừm, bị cảm nhẹ.”
Nghe thấy giọng nói của người này không chút chột dạ, cô càng sợ hãi hơn: “Anh tìm em có chuyện gì không? Mau đi học thôi, chúng ta phải nhanh chóng có mặt ở trong trường.”
Cô vừa nói vừa vươn tay, luýnh quýnh duỗi gậy dò đường ra, dựa vào cây gậy để dò bước đi.
Người bên cạnh không cản cô lại, nhưng lại đi kè kè theo cô: “Lâm Đang, có thể cho anh mượn ít tiền không?”
Cô nhẹ nhàng thở ra, cũng may là muốn mượn tiền, chỉ cần đưa tiền thì sẽ xong.
“Anh muốn mượn bao nhiêu? Em không biết có mang theo đủ không nữa.” Cô vừa nói vừa đi về phía cổng trường.
Bác bảo vệ sẽ kiểm tra thẻ học sinh trước khi vào cổng, nếu người bên cạnh thật sự là một tên du côn ở bên ngoài trường thì sẽ bị bảo vệ chặn lại.
“Cho anh mượn đỡ 500 tệ.”
Vừa dứt lời, gậy dò đường trùng hợp chạm vào thanh trượt của cổng trường, bác bảo vệ không đợi cô lấy thẻ học sinh ra đã trực tiếp thả đi.
Và người bên cạnh cũng bị cản lại như mong muốn của cô.
Cô vội vàng nắm chặt quai cặp, tiếp tục bước đi, nhưng chưa được hai bước đã nghe thấy tiếng bước chân kia đuổi theo tới nơi.
“Em có mang theo tiền trong người không?”
Người này là học sinh trong trường?!
Lâm Đang sợ tới mức đứng im, giọng nói có chút run rẩy: “Anh cần 500 tệ đúng không?”
Cô lấy 500 tệ trong túi ra đưa cho anh.
“Cảm ơn, anh đi trước, hôm khác trả lại cho em.” Nam sinh nhanh chóng lấy tiền rồi vội vàng rời đi.
Cô thở phào nhẹ nhõm, trong lòng bàn tay tiết ra mồ hôi mỏng, cầm gậy dò đường đi nhanh về phía lớp học.
Mới vừa lần mò đến cửa lớp, cô đã nghe thấy giọng nói của giáo viên ngữ văn: “Lớp trưởng, đến dìu bạn cùng bàn của em một lát.”
“Vâng ạ!”
Giọng nữ lanh lảnh giúp Lâm Đang yên lòng hơn, lớp trưởng là người bạn tốt đầu tiên cô quen ở trường mới, cô nàng tên là Thịnh Hạ, tính tình vui vẻ hào phóng, rất có trách nhieệm.
Nghe thấy âm thanh của Thịnh Hạ, cô không còn sợ nữa.
“Cậu đi theo mình.”
Tay cô bị lớp trưởng nắm lấy, cô cười cười, thu gậy dò đường lại rồi đi vào, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn nhé.”
Ngữ khí của Thịnh Hạ rất nhẹ nhàng: “Không cần cảm ơn không cần cảm ơn, sao bữa nay cậu đến trễ vậy?”