Chương 9

Mà điểm đáng sợ là... trùng dịch này bắt nguồn từ một đội Không quân được phái đi tìm kiếm các học viên Hazel đã mất tích trước đó.

Họ tìm kiếm trên không nhiều ngày, cuối cùng cũng tìm thấy hai chiếc máy bay Chiến Sa và Cự Thần có mã số 903 và 905, đang hạ cánh ở một cánh rừng hoang cách Thành Ký Ức không xa, sau khi xác nhận hai chiếc máy bay này thuộc về hai tiểu đội đã mất tích, bọn họ nhanh chóng liên lạc với trung tâm chỉ huy.

Sau khi được người phụ trách cấp lệnh, họ tiến hành giải mã, tiến vào bên trong.

Chỉ là sảnh khoang thứ nhất vừa mở ra, người quân nhân đi đầu đã ra hiệu cho những người phía sau cẩn thận, nhiệt độ bên trong thấp hơn bên ngoài, khí lạnh bao phủ, thậm chí còn nồng mùi... tử khí.

Hai nữ quân nhân đi phía sau đều có thính giác nhạy bén, hai cô nghe rõ được những tiếng bước chân, chậm chạp, dính nhớp, phát ra từ các khoang trong cùng, chính là khoang nghỉ ngơi của các học viên.

Đội bọn họ có tổng cộng mười hai người, đều đưa mắt ra hiệu cho nhau, sẵn sàng yểm trợ đối phương.

Các học viên đã mất tích nhiều ngày, lại thêm không khí bên trong khoang rất quỷ dị, bọn họ không loại trừ khả năng các học viên đã không còn trên máy bay hoặc đã xảy ra chuyện gì đó.

Càng đến gần cửa khoang nghỉ ngơi mấy tiếng bước chân chậm chạp đó càng rõ ràng, thậm chí còn có những tiếng giống như móng tay đang ma xát với gì đó, vì thế mọi người càng cảnh giác cao độ hơn. Đến khi cửa khoang được hé mở, nữ quân nhân đi đầu lập tức hét lên: "Mau đóng cửa lại!" Nhưng đã quá muộn.

Vô số những con ấu trùng xông ra, súng quân sự liên tục bắn vào người chúng nhưng không thể cản nổi, bên trong khoang còn có... những học viên trước đó đã mất tích, nhưng trên mặt bọn họ đều trắng bệch, từ cổ đến má đều nổi những đường gân màu xanh quỷ dị, còn đang mỉm cười nhìn đội Không quân.

Trung tâm chỉ huy của quân đội trên không liên lạc với đội binh được phái đi tới lần thứ ba mới có người trả lời, mà trong giọng nói từ đầu dây bên kia rõ ràng có chút quái lạ.

Người phụ trách cũng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nhưng lại không nói được là chỗ nào.

Nữ quân nhân hai mắt vô hồn, báo cáo qua bộ đàm với trung tâm chỉ huy: "Đã tìm thấy các học viên mất tích, thưa ngài."

Người phụ trách nhìn vào màn hình lớn trong trung tâm điều khiển, vô số chấm đỏ hiện thị gần vị trí vừa được cung cấp khiến ông nhíu mày.

"Thượng úy, xác nhận máy bay Không quân 144 thật sự đã hạ cánh gần vị trí trước đó cung cấp, nhưng..." Nữ trung sĩ bên cạnh báo cáo đến đây, lại nhìn vào những điểm đỏ đang nhấp nháy trên màn hình, cô hít một hơi thật sâu, cố nén lại tất cả cảm xúc trong lòng, tiếp tục nói: "Nhưng xung quanh nơi đó trong phạm vi 100 mét, không còn dò thấy bất kỳ sự sống của con người nào nữa..."