Quyển 3 - Chương 71

Vùng Trung Nguyên có tiên sơn, cao vυ"t trong mây, đỉnh núi phủ tuyết, chân núi hoa cỏ xanh tươi, giữa sườn núi mây mưa tuỳ tính, bất ngờ lui tới, người đi trong đó, chỉ vài bước có thể lần lượt ngắm xuân hạ thu đông.

Núi này tên là “Thập Châu”, so với Cửu Châu nhiều hơn một châu, mặc dù ở nhân gian, nhưng không giống nhân gian.

Dân gian lại có lời nói “Thiên hạ mười phần cảnh đẹp, tám phần là ở Thập Châu”.

Núi Thập Châu có một không hai thiên hạ, đất thiêng sinh hiền tài, chỉ tiếc hết lần này tới lần khác bị một cái Hấp Linh trì to lớn, linh khí bốn bề sơn thuỷ bị cuồn cuộn cuốn vào sơn gian, chẳng mảy may tiết ra ngoài. Các tu sĩ ở trong đó không chỉ vô pháp tu luyện, trái lại còn bị sơn thể giành giật thanh khí không ngừng. Cũng chính vì vậy, núi Thập Châu vẫn vô chủ, về sau có mấy đại năng liên thủ lập trên đỉnh núi một “đài Toả Tiên”, thêm vô số cấm chế, chuyên môn giam giữ các loại người cùng hung cực ác.

Trên đài Toả Tiên có ba mươi sáu đạo Càn Khôn khốn long toả, cho dù là vạn ma chi tông bị trói trong đó, cũng là chạy đằng trời.

Nơi đây từ ngày lập nên, chém gϊếŧ vô số đại ma, khí hung lệ quanh năm không tan, xoá không sạch được mùi máu bay bay, cứ lượn lờ quanh mình không xa không gần. Như những người chết chưa hết tội hoặc các hồn phách hàm oan rồi biến mất từ cổ chí kim cứ quanh quẩn không đi, ra ngoài sinh tử thẩn thờ nhìn trần thế qua lại.

Không biết qua bao lâu Trình Tiềm mới tỉnh lại, hắn chỉ cảm thấy sau lưng đau như kim đâm, gần như không thể đứng lên.

Tu vi hắn đến cảnh giới này, đã lâu rồi không chịu nỗi đau da thịt, Trình Tiềm hít sâu một hơi, giật mình vì phát hiện mình không bị khoá tay chân, bên trong Khốn long toả thậm chí có thể đi lại, chỉ là chân nguyên đều bị vây trong huyệt Khí Hải, thân thể nặng nề như người phàm.

Sương Nhẫn dĩ nhiên là bị cầm đi, lúc này Trình Tiềm tay không tấc sắt, không có sức trói gà.

Hắn không hoảng hốt, lặng lẽ tỉnh táo tại chỗ trong chốc lát, bắt đầu ngẩng đầu quan sát chung quanh. Nơi đây là một toà đại điện trống rỗng, bốn cửa đóng kín, người ở trong đó, có thể mượn ánh sáng nhàn nhạt phát ra từ ba mươi sáu Khốn long toả để nhìn tranh vẽ trảm yêu trừ ma trên tường, âm u uy nghiêm, rất giống đài Toả Tiên trong truyền thuyết.

Chỗ tê dại bên hông bị con trùng cắn lén chưa hết, Trình Tiềm vừa cúi đầu đã nhìn thấy vết máu trước ngực mình, hắn sửa sang lại quần áo, chẳng biết bao lâu rồi không chật vật đến vậy.

Kỳ thực Trình Tiềm biết, nếu không phải nhờ đại sư huynh cột vào người hắn một khôi lỗi phù, hắn tuyệt đối đấu không lại lão già kia. Nhưng đường đường là đại trưởng lão Huyền Vũ đường thế mà tình cờ thua một trận lại lộ mặt đánh lén hậu bối, cũng không dám giao chiến chính diện lần hai, khiến Trình Tiềm cảm thấy vừa đáng buồn lại nực cười.

Có vài người cứ ở trên cao nhìn xuống quá lâu, đã tự cho mình là cao, không chấp nhận được việc đi xuống, dần dà, có lẽ đã doạ ra một bụng tâm ma rành rành.

Nhưng Trình Tiềm không rõ, vì sao lão già kia còn phải nghìn dặm xa xôi đem mình trói ở “đài Toả Tiên”, thẳng tay gϊếŧ luôn không phải sạch sẽ sao?

Hắn nghĩ một hồi, nghĩ thế nào cũng không ra, liền vứt sang một bên.

Dù thế nào cũng là không tốt.

Trình Tiềm không sợ bị nhốt ở chỗ này —— muốn gϊếŧ muốn róc thịt sao hắn cũng không quan tâm, chỉ lo lắng đại sư huynh hắn. Ngày đó dưới Chân Long kỳ Lý Quân nói Trình Tiềm nghe được, hơn nữa vẫn nhớ. Đáng lẽ kiếm tu sinh tâm ma rất nguy hiểm, hắn không dám tưởng tượng lúc đại sư huynh cảm giác được khôi lỗi phù này bị phá, rồi tìm không được hắn sẽ có cảm giác gì.

Vì vậy Trình Tiềm loại trừ tạp niệm, một lòng một dạ mà ngồi xuống, nỗ lực điều động nội tức, càng bại càng đánh mà trùng kích cấm chế quanh thân.

Ngay lúc hắn dùng điệu bộ một mất một còn đấu với Càn Khôn Khốn long toả, bỗng nhiên nghe có người nói sau lưng hắn: “Ây yo, cậu thanh niên, đừng phí sức. Ta mà là ngươi, bây giờ đã nằm xuống đánh một giấc.”

Trình Tiềm khó khăn xoay người, thấy cách hắn chừng mười trượng có một người đứng, cũng không biết ông vào bằng cách nào, đang chán nản đi vòng quanh Khốn long toả. Thân hình người nọ khô quắt, đầu không ngẩng cao, lưng hơi còng, có vẻ vô cùng hèn mọn, ria mép trên mặt với mấy vết bẩn đen đen tuy hai mà một, chỉ có tròng mắt trong sạch như hạc giữa bầy gà.

Mặc dù Trình Tiềm cũng không phải người đặc biệt ưa sạch sẽ, lại vẫn bị ông lão nhếch nhác này làm khϊếp sợ —— quá nhiều năm rồi hắn không gặp qua tu sĩ nào để mình bẩn đến thế.

Người này ăn mặc một thân y phục rách nát, còn không ngừng vò đầu bứt tai, gãi đến người khác nhìn cũng thấy ngứa… Trên người tu sĩ kia nếu có rận, tốt xấu gì cũng phải cỡ rận tinh?

Người nọ tựa như con khỉ lớn ngừng lại bên Khốn long toả, cười ha hả quan sát Trình Tiềm một phen, kỳ bí mà mở miệng nói: “Không muốn ngủ à? Hai ta tâm sự chút —— tiểu tử, phái Phù Dao các ngươi bây giờ còn lại mấy người?”

Trình Tiềm sửng sốt, người này tuy thoạt nhìn điên điên khùng khùng, lại có thể ở nơi canh phòng nghiêm ngặt ra vào, còn một hơi nói toạc ra lai lịch hắn, tuyệt đối không đơn giản.

Hắn do dự một chút, cẩn thận hỏi: “Chẳng biết tiền bối xưng hô thế nào?”

“Hứ, chớ kêu tiền bối, không thích nghe. Cái bọn phái Phù Dao các ngươi đều không phải như mấy con khỉ hoang trong núi sao, từ trước đến nay đâu biết lớn biết nhỏ?” Người nọ khoát khoát tay, trả lời, “Không cần giả khách khí với ta, ta là Kỷ Thiên Lý.”

Trình Tiềm mắt thấy điệu bộ ngồi xổm lả lướt của ông, cảm thấy bầy khỉ bản môn rất oan ức.

Hơn nữa cái tên “Mấy Ngàn Dặm” thực sự vừa nghe đã thấy không giống tên thật.

Tu sĩ tự xưng Kỷ Thiên Lý nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng bóc: “Ta nghe nói ngươi đánh lão quỷ Dương Đức Thành kia răng rơi đầy đất, khiến cho gã thẹn quá hoá giận? Rất có tiền đồ nha tiểu tử!”

Trình Tiềm khó hiểu: “Dương Đức Thành là ai?”

Kỳ Thiên Lý: “Chính là tên côn đồ mà Biện Húc nuôi, lão quỷ kia mấy năm nay kiêu ngạo đến lợi hại, quả thực cần có người trừng trị lão —— Ai, lúc còn trẻ gã không phải vậy, càng già càng không nên, đều do phi thăng ép.”

Trong lời nói người này tựa như rất quen thuộc Huyền Vũ đường, Trình Tiềm không khỏi phòng bị, hờ hững nói: “Có thể bị phi thăng ép thành người vô liêm sỉ, chẳng lẽ ban đầu còn là một thánh nhân quân tử?”

Kỷ Thiên Lý gãi sau gáy, hơi khó khoát tay nói: “Ngươi còn trẻ thôi, việc này có nói ngươi cũng không hiểu.”

Trình Tiềm ngũ tâm triêu thiên*, vừa kiên nhẫn dùng chân nguyên bị vây trùng kích cấm chế quanh thân, vừa không nhanh không chậm nói: “Người phàm nếu đã sống đến tuổi này, cũng coi như năm đời.”

(*): là một tư thế tu luyện thân thể đạo giáo, là kiểu ngồi thiền hai lòng bàn tay, hai lòng bàn chân, trước ngực đều hướng lên trời.

Kỷ Thiên Lý cười nói: “Tư chất ngươi phi phàm, cảnh giới tiến triển cực nhanh, chưa từng lấy vợ, cũng chưa từng nhận đệ tử, cuộc sống như thế, cho dù ngươi sống một nghìn một vạn tuổi, cũng còn là người trẻ tuổi. Đợi có một ngày, ngươi phát hiện người trong thiên hạ bất kể nam nữ già trẻ, tất cả thấy ngươi đều kính cẩn lễ phép gọi tiền bối, tu sĩ ngưng thần ngự kiếm trước mắt đều chạy đến gọi ngươi như tổ tiên. Người khác đều cảm thấy tu vi của ngươi cao không thể với, ngươi lại biết mình càng ngày càng lực bất tòng tâm, cách phi thăng càng ngày càng xa… Đó mới gọi là già.”

Trình Tiềm sửng sốt một chút, quay đầu đối diện với ánh mắt của lão già điên.

Lúc này hắn mới phát hiện, ánh mắt lão rất tăm tối, như vực sâu không thấy đáy sau núi Phù Dao.

“Chúng ta với người phàm khác nhau.” Kỷ Thiên Lý nói, “Người phàm từ lúc bắt đầu sinh ra, đã biết mình phải chết. Tám mươi năm, nghèo cùng hay phú quý, tốt với xấu, tất cả đều trăm sông đổ về một biển, lòng dù có trôi xa đến mấy, cũng chỉ có một chốn trở về.”

Trình Tiềm không nhịn được nói: “Chết cũng có thể tính là chốn trở về?”

Kỷ Thiên Lý cười ha hả, khoa tay múa chân nói: “Ngươi đứa trẻ này… Ngươi nói xem, trên đời này nếu ngay cả chết cũng không thể tính là chốn trở về, còn cái gì có thể tính? Đối với chúng ta ngay cả một chốn về cũng không có, đại đạo là cái gì? Đại đạo tựa như một củ cà rốt treo trước mặt lừa, mỗi ngày chúng ta cứ đuổi rồi đuổi. Ngươi càng lợi hại, cảnh giới càng cao, liền phát hiện mình cách củ cà rốt kia càng xa. Hô mưa gọi gió cả đời, bị người phàm gọi đại tiên gọi cả đời, cuối cùng cũng như người phàm biến thành một nhúm bụi, để nấm mồ mọc cỏ… Hứ, thiên niên cầu tác chẳng phải chuyện cười?”

Kỷ Thiên Lý nói tới chỗ này, nụ cười trên mặt bỗng lạnh đi, ông than thở: “Dương Đức Thành cũng được, Bạch Kê cũng được, Đường Nghiêu cũng được… Khi ta biết những người này, khi còn trẻ bọn họ cũng có lòng hăng hái giống vậy, cũng nói lòng kiên định, có việc nên làm có việc không nên làm, với ngươi bây giờ cũng không khác gì.”

Bạch Kê với Đường Nghiêu là một cặp loại gì?

Trình Tiềm nghe xong, gương mặt chăm chú, gượng gạo hỏi: “Tiền bối đây là cất nhắc ta sao?”

Kỷ Thiên Lý lắc đầu, hạ thấp giọng: “Trăm năm trước, Đường Nghiêu với Bạch Kê liên thủ bức tử Cố Nham Tuyết, sau đó chưa qua năm năm, Bạch Kê cũng hết tuổi thọ mà chết. Đường đường là cung chủ Tây Hành cung, khi chết cũng như tro tàn, dáng hình tiều tuỵ, người bốc mùi hôi, nói cũng nói không được. Phần lớn các tu sĩ không dính vết bẩn, sạch sẽ quen, chẳng ai muốn đến gần. Về phần Đường Nghiêu…”

“Mục Lam Sơn bọn họ cho tới bây giờ nhân tình lạnh lùng, chỉ có tranh quyền đoạt thế là náo nhiệt. Ba mươi năm trước Mục Lam Sơn trong một đêm vật đổi sao dời, Đường Nghiêu bị sư đệ ruột của hắn giam lỏng sau núi, lấy danh nghĩa bế quan. Mấy năm nay mai danh ẩn tích, nghĩ chắc cũng không còn ở nhân thế.”

“Chẳng qua mới chỉ trăm năm…” Kỷ Thiên Lý duỗi người, thở dài: “Một đời anh hùng là thế, mà nay còn đâu?”

Trình Tiềm chưa từng dư thừa đồng cảm, nghe xong chỉ thấy bình thản, lạnh như băng nói: “Đúng người đúng tội, chết là đáng đời.”

“Đúng người đúng tội…” Kỷ Thiên Lý lặp lại một lần, lắc đầu nói, “Thanh niên các ngươi luôn tự cho mình là cao, phàm đã đi được tới bước đại năng này, có ai không phải tâm chí kiên định khác hẳn người thường? Chỉ có điều… Ôi, mà thôi.”

Lão ăn mày nói xong, bỗng từ dưới đất nhảy lên một cái, nói với Trình Tiềm: “Sắp có người đến, ta phải đi, ngươi đừng lo, nếu đến đài Toả Tiên rồi, tự nhiên có người tới dẫn ngươi ra.”

Ai?

Phản ứng đầu tiên của Trình Tiềm chính là các sư huynh, có thể người qua đường như Trang Nam Tây cũng sẽ vì hắn nói vài câu, trừ những người này… Còn có ai muốn cứu hắn?

Hắn còn chưa kịp mở miệng hỏi, Kỷ Thiên Lý đã đổi mặt, trầm giọng nói: “Ta không biết là ngươi cố tình, hay do vận may kém, nhưng tài hoa của ngươi lộ ra quá mức, ‘Bọn họ’ mặc dù là cứu ngươi, cũng chưa chắc có lòng tốt gì… Tiểu tử, ngươi nhớ kỹ, nếu muốn sống được lâu, phải có chút thủ đoạn, nhưng không thể quá thủ đoạn, thiên hạ ngày nay không tha cho người quá thủ đoạn đâu —— có Đồng Như, Cố Nham Tuyết loại vết xe đổ như vậy, nếu ngươi không muốn theo gót bọn họ thì phải có đầu óc hơn.”

Trình Tiềm vội hỏi: “Đợi đã… Tiền bối!”

Kỷ Thiên Lý mắt điếc tai ngơ, lên xuống mấy cái đã biến mất không thấy.

Người này hành sự đảo điên, trong lời nói còn chứa dụng ý khác, vùng xung quanh lông mày Trình Tiềm dần dần nhíu chặt —— cái gì gọi là “Đồng Như, Cố Nham Tuyết loại vết xe đổ”?

Chẳng lẽ sư tổ nhập ma, Cố đảo chủ bỏ mình có liên hệ với nhau?

Hắn còn chưa nghĩ ra nguyên nhân, cửa lớn bốn phía đột nhiên “ầm” một tiếng, bị đẩy ra, ánh sáng mạnh mẽ rọi vào khiến mắt Trình Tiềm chưa thích ứng được. Một đám người quen có lạ có sải bước mà tới, huy động lực lượng quá lớn.

Người dẫn đầu Huyền Vũ đường bên kia không phải đại trưởng lão Dương Đức Thành, mà là một tu sĩ trung niên mặt chữ điền, mày rậm mắt to. Trình Tiềm vừa thấy đã đoán lờ mờ, đại khái người này chính là đường chủ Huyền Vũ đường Biện Húc.

Một đầu khác, Trang Nam Tây theo sau một người trung niên sắc mặt nghiêm trọng vội vã đến, với người Huyền Vũ đường một đen một trắng, khí thế địa vị ngang nhau. Trong nhóm người này, Trình Tiềm đảo mắt qua đã nhìn thấy mấy khuôn mặt quen thuộc —— đều là đệ tử sơn trang Bạch Hổ ngày ấy hắn tiện tay cứu từ thành ma Chiêu Dương.

Trang Nam Tây ở xa xa nháy mắt với Trình Tiềm, hình như là để cho hắn yên tâm.

Ngoại trừ hai phái này, cũng không thiếu tu sĩ linh tinh đến giúp vui, ngay cả Đường Chẩn vốn đã đi xa cũng xen lẫn trong đó.

Trước mắt bao người, Trình Tiềm ngồi ngay ngắn trên đài Toả Tiên, ngực bỗng cảm thấy có chút vinh hạnh kỳ lạ. Nhớ năm đó trên đảo Thanh Long, hắn vẫn còn là một tán tu nho nhỏ, chưa ngưng thần, suốt ngày cậy mạnh đánh nhau ẩu đả với người. Trơ mắt nhìn các đại năng trên đảo đấu pháp, ngay cả tư cách ra mặt nói chuyện cũng không có, chỉ có thể như một cái trứng yếu ớt trong tổ, mang trong lòng nỗi lo sợ mà trốn tránh xung quanh.

Hôm nay chỉ mới một trăm năm, hắn có tài đức gì, thế mà hưởng thụ đãi ngộ gần như Cố đảo chủ.

Dương Thành Đức hình như muốn mở miệng nói, tu sĩ mặt chữ điền bên cạnh lão đưa tay chặn tiếng lão lại.

Người nọ dẫn đầu tiến lên một bước nói: “Ta chính là Biện Húc đường chủ Huyền Vũ đường, vị đạo hữu này, môn hạ của ta là Dương trưởng lão nói ngươi dùng công pháp đặc thù ẩn giấu tu vi, chân thân là một gã ma tu, còn hại tính mạng con trai ta. Vốn mối thù gϊếŧ con không đội trời chung, thế nhưng Trang hiền chất của sơn trang Bạch Hổ ra sức giải thích bảo đảm cho ngươi. Lão hủ tuy rằng tang con khó nhịn, nhưng cũng không muốn vì vậy mà tổn thương người vô tội. Lúc này mới áp giải ngươi lên đài Toả Tiên, ngay trước thiên hạ danh sĩ, ta ở đây hỏi ngươi một câu. Ma Long ở Nam Cương có liên quan gì đến ngươi, con ta Biện Tiểu Huy cuối cùng có phải chết trong tay ngươi không?”

Biện Húc đứng hàng Tứ Thánh, quả nhiên so với trưởng lão môn hạ của ông giống người hơn, ngay cả tang con đau đến hai mắt đỏ ngầu, cũng không mất dáng vẻ.

Trình Tiềm âm trầm liếc Dương Đức Thành, trả lời: “Chân tướng ta đã nói rõ, ngược lại thì trưởng lão quý phái rất có ý tứ. Lão hình như cho rằng trên đời này ai tu vi cao hơn lão đều là người trong ma đạo, ta đây rất tò mò. Đường chủ, chẳng biết ông với trưởng lão quý phái ai lợi hại hơn?”

Dương Đức Thành nghiến răng nói: “Đường chủ chớ nghe hắn, tiểu súc sinh này miệng lưỡi rất bén nhọn.”

Một hậu bối như Trình Tiềm ở trước mặt bao người sỉ nhục lão, Dương Đức Thành gần như muốn gϊếŧ hắn tại chỗ, trở về đổ hết cái chết của tên bất tài Biện Tiểu Huy lên đầu hắn, coi như xong chuyện.

Nhưng không ngờ Trang Nam Tây chặn ngang quấy rối cục diện, tiểu tử kia thừa dịp bọn họ đang đấu nhau phát tín hiệu cho các đệ tử sơn trang Bạch Hổ ở xung quanh, nháy mắt đã đưa tới một nhóm đệ tử sơn trang —— ở giữa còn có một trưởng lão sơn trang Bạch Hổ nghe tin chạy tới.

Nếu chỉ là một “tên tán tu vô danh”, như vậy sống hay chết dĩ nhiên tuỳ lão xử trí, nhưng sơn trang Bạch Hổ chính là thế giao, thực sự không tiện ở trước mặt mọi người lộ mặt. Một nhóm đệ tử sơn trang Bạch Hổ được Trình Tiềm cứu ra tận lực hoà giải, quậy cho sự việc càng thêm phức tạp, lúc này mới ầm ĩ đến đài Toả Tiên, dẫn đến một đám tu sĩ có máu mặt đều đưa tới.

Biện Húc vẻ mặt bất động, lại hỏi: “Nếu đạo hữu phủ nhận mình là người trong ma đạo, như vậy xin hỏi sư thừa*?”

(*):Sư thừa

là một tư tưởng nho giáo trong đó coi việc học tập chủ yếu là việc thừa hưởng các kiến thức của người thầy (sư). Do thừa hưởng, nên người học trò dù có giỏi đến đâu cũng chỉ có thể tiệm cận đến ngưỡng tri thức của người thầy mà không bao giờ vượt ra ngoài ngưỡng đó được.


Phái Phù Dao cho tới bây giờ đều là đầu mυ"ŧ kiện cáo, đương nhiên Trình Tiềm không nói ra sư môn, liền trả lời: “Tán tu vô danh mà thôi.”

Dương Đức Thành tức giận nói: “Láo toét!”

Biện Húc chau mày: “Ta nói chuyện với nhau, sao đạo hữu nhiều lần không phối hợp? Nếu vậy ngươi từ đâu nhập khí môn? Chẳng lẽ là trời sinh?”

Hai tay Trình Tiềm đặt lên gối, tự tiếu phi tiếu nói: “Giảng Kinh đường đảo Thanh Long —— nếu ông hỏi lại ta, ta còn có thể cho ông biết năm đó Bạch Kê với Đường Nghiêu vì một câu ‘Có lẽ có’*, khi bức tử Thanh Long đảo chủ ta đang ở đó. Ngày tháng trôi qua, vật đổi sao dời, hôm nay Biện đảo chủ nuôi lão cẩu uy phong này cũng giống như năm đó.”

(*) hán việt là mạc tu hữu. Thời tống, Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu oan cho Nhạc Phi mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời “có lẽ có”. Về sau từ này dùng theo nghĩa bịa đặt không có căn cứ.

Lời vừa nói ra, ở đó nhất thời ồ lên. Biến cố trên đảo Thanh Long đến nay vẫn có nhiều giả thuyết, ai cũng không hiểu rõ Cố Nham Tuyết là chết oan hay đúng người đúng tội. Nhưng ông với Biện Húc cùng là Tứ Thánh, trong trường hợp này bị một lời của Trình Tiềm lôi ra, có vẻ đặc biệt khéo léo.

Có người trong Huyền Vũ đường giận dữ hét lên: “Láo xược!”

Trang Nam Tây vội nói: “Dân gian quả thật có cao thủ, mặc dù vị tiền bối này xuất thân từ đảo Thanh Long thì thế nào, Thanh Long đảo chủ tẩu hoả nhập ma đã là việc đắp quan định luận? Hơn nữa với tuổi của vị tiền bối này, thời Cố đảo chủ vẫn lạc nhất định chưa nhập khí môn, Dương trưởng lão không cảm thấy quá tắc trách sao?”

Dương Đức Thành cười lạnh nói: “Trang hiền chất, chẳng qua một chút ân huệ nhỏ, cậu đã bị hắn che mắt sao? Biết đâu các cậu bị vây trong thành Chiêu Dương là âm mưu của hắn?”

Đường Chẩn vẫn đứng ngoài cuộc lười biếng mở miệng nói: “Hắn vào thành Chiêu Dương là thay ta tìm đồ, cứu người chẳng qua tiện tay, âm mưu dương mưu gì… Một số người đừng có tưởng ai cũng mê mình.”

(=)) hay lắm anh)

Dương Đức Thành quay đầu lại, hung hăng trừng Đường Chẩn: “Ngươi lại là tên nào?”

Đường Chẩn mặt không đổi sắc quan sát lão một lát, mở miệng nói: “Vô danh tiểu tốt, nhưng thật ra vị Dương trưởng lão, ta thấy ấn đường ông biến đen, đầu lông mày như có đường vân đỏ sậm, hình như bị tâm ma ám lâu ngày, tu hành không đổi. Ta khuyên ông bớt nhiều chuyện đi, nên chú ý dưỡng sinh thêm.”

Dương Đức Thành: “Ngươi...”

Lão vừa nói một chữ, Đường Chẩn như quỷ bệnh lao bên kia đã ôm ngực ho khan một trận, Lục Lang bên cạnh vội vàng đỡ y vỗ vỗ sau lưng, cứ như tấm thân tu sĩ yêu kiều yếu đuối bị Dương trưởng lão ỷ thế hϊếp người hù sắp chết.

Biện Húc nhíu mày, nói: “Đức Thành, đừng tính toán với tiểu bối.”

Dương Đức Thành bị ép thu lại ánh mắt, trên mặt còn oán hận, lúc này đưa một ánh mắt cho đệ tử Huyền Vũ đường phía sau. Sau đó, các đệ tử bợ đít ngầm hiểu, thay lão lên tiếng: “Đường chủ, đệ tử có biết một phương pháp, dù người trong ma đạo che giấu huyết khí cũng có thể nhận ra.”

Trang Nam Tây với trưởng lão sơn trang Bạch Hổ nhìn nhau, hai người đều có dự cảm không may.

Quả nhiên, đệ tử kia nói tiếp: “Công pháp có thể nguỵ trang, nguyên thần phóng ra ngoài cũng có thể nguỵ trang, chỉ cần mổ bên trong, nhìn chỗ nguyên thần quy về, là ma hay không ma, xem một cái biết ngay.”

Lời còn chưa dứt, trưởng lão sơn trang Bạch Hổ đã quát lên: “Hoang đường! Sao ngươi không nói xé luôn ngực hắn, nhìn xem trái tim kia là đen hay đỏ đi? Biện đường chủ, môn hạ đệ tử quý phái nói năng vô lễ như vậy, người cũng không quản sao?”

Biện Húc đưa tay bóp mi tâm.

Dương Đức Thành mỉa mai nói: “Chỉ là mổ bên trong thôi, cũng không nói đả thương tính mạng hắn. Ở trên đài Toả Tiên nhiều đạo hữu như vậy, chẳng lẽ còn sợ ai giở trò à? Nếu hắn không phải ma, Huyền Vũ đường ta tự nhiên sẽ dâng linh dược lên, bảo đảm một lát là hắn lại vui sống ngay!”

Dương Đức Thành lòng dạ nhỏ mọn cũng được, lừa mình dối người cũng xong, dù sao lão thật tình không cố ý vu cáo hãm hại Trình Tiềm, mà trong đầu đã tin tưởng Trình Tiềm là ma tu, những lời này nói xong rất là vàng thật không sợ lửa: “Lẽ nào hắn không dám?”

Trang Nam Tây: “Đường chủ, đài Toả Tiên chưa bao giờ có chuyện như vậy. Con tuyệt đối không tin Trình tiền bối có liên quan đến ma tu. Nếu muốn xem thử bên trong, lỡ không nghiệm ra được gì, truyền ra ngoài rất khó nghe, ngược lại còn khiến Huyền Vũ đường hổ thẹn.”

Đệ tử đưa ra chủ ý ôi thiu kia nói: “Ngươi yên tâm, Huyền Vũ đường ta quang minh chính đại. Nếu thật có sai, tất nhiên sẽ nhận tội, cho thiên hạ một cái công đạo!”

Trưởng lão Bạch Hổ sơn trang không thể nhịn được nữa: “Biện đường chủ…”

Dương Đức Thành mạnh mẽ xen lời ông: “Không dám chính là chột dạ!”

Trình Tiềm: “...”

Khổ chủ là hắn còn chưa tỏ thái độ, hai phe này đã giương cung bạt kiếm mà đối chọi gay gắt rồi.

Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền từ bên ngoài đài Toả Tiên vào: “Chột dạ? Ta đang muốn nhìn, ai dám tổn thương hắn!”

Lời còn chưa dứt, có một người tay cầm một thanh kiếm, công khai một mình xông vào. Người chưa đến, kiếm ý một thân bức người đã quét ngang đại điện.

Sắc mặt Trình Tiềm rốt cục thay đổi.