Chẳng ai ngờ được mọi chuyện lại diễn biến thế này, đám người vốn đang chen chúc chật như nêm “soạt” một phát đã lùi lại, nhường cho bọn nó một khoảng trống lớn.
Chúng nhân châu đầu ghé tai, thì thầm nhau nghe lai lịch của cả đám.
Phái Phù Dao hờ hững với thế sự đã quá lâu, trừ các đại năng đường thời vạn năm thật sự đã sống thành con rùa hơn vạn năm ra, đến nay chẳng còn nghe ai nhắc đến. Thế mà cả đám “lai lịch bất minh” này hết lần này đến lần khác lại đường hoàng phô trương cảnh giàu sang phú quý diễu hành từ bến đò đến tận đây, khiến cho người ta muốn không nghĩ cũng chẳng được, rằng đây, cả đám từ trên xuống dưới một phái đều là lũ bại gia tử.
Mặc dù người tu hành có khi chẳng để phú quý phàm tục vào mắt, thế nhưng tụi này được đảo chủ quá sức biệt đãi rồi.
Bọn Nghiêm Tranh Minh không biết cách giao thiệp với người ngoài đều không ngờ đến, hiện giờ cả đám nghiễm nhiên đã thành cái đinh trong mắt người ta.
Bấy giờ Trình Tiềm bước ra, trông dáng mạo vẫn còn là một đứa trẻ mười một mười hai tuổi, cầm trong tay thanh mộc kiếm trơ trọi, thật giống như món đồ chơi con nít, tám gió thổi chẳng động* đứng im tại chỗ.
(*) Bát phong xuy bất động: là một giai thoại vui, thâm thúy và tràn đầy thiền vị về mối thâm giao giữa thi hào Tô Đông Pha (1037-1101) và Thiền sư Phật Ấn (1032-1098). Google thêm chi tiết.Trong đám đông có người lên tiếng: “Tên nhóc này tùy tiện vậy, trong phái không có trưởng bối dạy dỗ sao?”
Lại có người trả lời: “Ây da, ngươi không biết chuyện đảo chủ cho mấy đứa đó đến Giảng Kinh đường sao? Phái nào đàng hoàng mà lại cho đệ tử mình tới Giảng Kinh đường của người ta chứ?”
“Nhưng mà lạ lắm nha, đảo chủ này sao lại thiên vị bọn đó như vậy?”
“Ai biết? Chắc là thiếu gia nhà có điều kiện nào đó rồi, hoặc hoàng thân quốc thích cũng không chừng, hay là quăng ra một số tiền lớn hay bảo bối gì đó đả động được đảo chủ, nên mới đặc biệt cho phép bọn nó vào.”
“Vậy thì ai cũng mặc sức tùy tiện mơ làm thần tiên rồi, tu hành đại đạo dễ đi vậy sao?”
Nghiêm Tranh Minh quả thực phát điên, càng lúc y càng hiểu ra, cái “chỗ dựa” Trình Tiềm này chẳng qua chỉ là kính hoa thủy nguyệt – chỉ có mang tính minh họa thôi!
Mặt tựa hàn sương, Nghiêm Tranh Minh gần như nghiến răng trầm giọng gọi: “Trình, Tiềm!”
Tất nhiên Trình Tiềm không điếc, nghị luận của người khác nó có nghe, hình như nó có thể lập tức xác định tương lai —— thì ra không phải cuộc sống sau này trên đảo khổ sở, mà khổ sở đã bắt đầu rồi.
Huyênh hoang qua đi, hiện thực rất nhanh đã tới, Trình Tiềm gần như hoài nghi lần sư phụ nói trên thuyền có phải là tiên tri.
Nhưng sự việc đã đến mức này…
Trình Tiềm kỳ thực cũng không muốn động thủ, nó chỉ muốn bày một tư thái cho đám người trên đảo Thanh Long này xem thôi.
Thứ nhất đối phương mới vừa thua, không thể nào trở lại lôi đài. Thứ hai, nó cũng tự biết tuổi mình, không bàn đến chúng tiên nhân này, ngay cả ở phàm gian cũng không có cảnh một hán tử cao to đánh nhau với tên tiểu tử mười mấy tuổi.
Mãi đến lúc này, Trình Tiềm mới phát hiện ra mình đâm lao đành phải theo lao.
Nếu như đổi thành một tên nhóc đáng yêu cơ trí, lúc này không chừng nói đùa một hai câu rồi mọi người cũng sẽ cho qua. Nó cũng chẳng phải đại nhân vật, một tên nhóc mới cao tới ngực người ta, mất mặt một chút cũng không có gì, mạng nhỏ mới quan trọng —— thế nhưng Trình Tiềm lại là thằng nhãi ranh chẳng biết nặng nhẹ.
Trong đầu hồi tưởng lại thật nhanh cảnh giao tranh vừa nãy, nghĩ xong, nó chẳng hề lùi bước, ngược lại trái tim nở to, thầm nghĩ: “Động thủ thì động thủ, ta cũng đâu sợ ngươi.”
Trình Tiềm không lui, cũng không thèm để ý tới cảnh báo của Nghiêm Tranh Minh, chẳng coi ai ra gì ôm quyền, nói với kiếm khách tán tu: “Ta cũng có học chút kiếm pháp tại gia, chỉ là học nghệ không đủ, sư phụ đến nay vẫn chưa cho đổi thiết kiếm, thỉnh vị huynh đài này chỉ giáo một phen.”
Kiếm khách tán tu bị thua chẳng biết ở môn phái nào, liên quan đến thể diện cũng coi như cầm được bỏ được, nghe vậy lập tức tiến lên nói: “Chỉ giáo thì không dám nhận, nếu tiểu công tử không cần tham gia hội thí mà vẫn có thể ở lại Giảng Kinh đường, tất có chỗ độc đáo hơn người.”
Một lời của gã vừa ra, mọi người xung quanh đều nhỏ giọng cười thầm —— phần lớn là cười gã không biết xấu hổ.
Có tên đứng hóng chuyện chẳng ngại xé chuyện ra to xen mồm: “Trương nhị ca, nếu tiểu đệ này đã khiêu chiến với huynh rồi thì huynh nhận lời đi, nếu huynh thắng thì nói với đảo chủ cũng mở cho huynh cái cửa sau á!”
Hàn Uyên cả giận: “Nếu ngươi thua thì sao? Quỳ xuống kêu…. Ưm ưm!”
Lý Quân một tay che miệng gã, gắt gao đàn áp cái tên nhóc thích gây sóng gió này.
Kiếm khách bị thua vờ vịt tròn mắt: “Ai dô, tiểu huynh đệ vừa nãy nói gì? Ta thua thì sao?”
Trình Tiềm chậm rãi giơ ngang mộc kiếm, bày ra nhất thức mở đầu, thản nhiên nói: “Không dám, sư đệ nói năng vô lễ, chê cười rồi —— mời.”
Nghiêm Tranh Minh tức đến mức xì khói, sau đó chẳng thèm quản nữa, lao lên trước hòng bắt Trình Tiềm trở về. Chân vừa bước một bước, một thanh chiết phiến chợt chắn trước người y, cản lối đi.
Chỉ thấy đó là một nam nhân vận trường bào, ăn mặc như thư sinh, đôi mắt hẹp dài hàm chứa tinh quang quét qua Nghiêm Tranh Minh, cười có chút ngả ngớn: “Ây, Nghiêm chưởng môn đừng cản vội, cho bọn ta nhìn thấy công phu của cao đồ quý phái đi.”
“Tránh ra!” Nghiêm Tranh Minh trực tiếp dùng bội kiếm hất tay người nọ.
Lý Quân: “Đại sư huynh đừng…”
Đuôi kiếm của Nghiêm Tranh Minh còn chưa chạm được tới góc áo nhà người ta, một cổ đại lực vô hình đã đánh vào vỏ kiếm của y, lực đạo kia theo cánh tay truyền tới ngực. Nghiêm Tranh Minh chịu một kích phải thối lui ba bước, khó chịu đến muốn ói, thiếu chút nữa đã phun ra một ngụm máu tươi.
Lý Quân đỡ phía sau y: “Sư huynh!”
Nghiêm Tranh Minh gắng gượng nuốt ngụm máu tanh, hung hăng trừng mắt nhìn nam nhân mặc trường bào.
Người nọ lại chẳng hề để y vào mắt, vẫn ung dung mở quạt làm bộ phẩy phẩy. Mặt quạt viết một hàng chữ rạng rỡ, rằng “Nghĩ trước hẳn làm”. Gã mỉm cười ý vị thâm trường: “Lỗ mãng như vậy, chẳng phải là khí độ của chưởng môn.”
Người này rõ ràng đến gây sự với bọn họ!
Ngược lại kiếm khách tán tu kia đã bại trong Thanh Long hội thí, chỉ đâm lao theo lao, vốn cũng không quan tâm trong tay Trình Tiềm chỉ là một thanh mộc kiếm cùn, ngay cả lời khách khí cũng ném qua một bên, một kiếm lao tới.
Đây đã không phải chuyện đùa nữa rồi, kiếm của gã chẳng biết từ đâu ra, mặt trên có gia trì thêm phù chú, hơn nữa kiếm khách tán tu này không biết đã tu thêm quái công dị pháp gì, kiếm phong chưa quét tới, yêu phong khiến da thịt người ta sinh đau đã thổi tới trước.
Mộc kiếm không phải là vật rắn chắc, Trình Tiềm tự biết không thể có công lực như sư phụ, lập tức né tránh phong mang, quay người thoát ra.
Kiếm khách tán tu thấy hắn chỉ tránh mà không tiếp chiêu, nhất thời như phát điên, liền sử dụng kiếm pháp như hoa hồ điệp, khiến cho Trình Tiềm chật vật tránh né.
Nam thư sinh trường bào đứng chắn trước mặt Nghiêm Tranh Minh xem hai người đánh nhau trên đài như đang xem xiếc khỉ, cười nói: “Tuổi của sư đệ quý phái không lớn, cũng rất có định lực lùi một bước tiến ba bước đấy.”
Ngữ khí của hắn vừa châm biếm vừa mỉa mai “biểu dương” Trình Tiềm chỉ biết chạy trối chết, Nghiêm Tranh Minh siết chặt bội kiếm đến mức các ngón tay phát xanh. Từ nhỏ đến lớn, đã bao giờ y bị khi dễ như vậy chưa?
Giữa sân, kiếm khách tán tu từng bước ép sát, cười gằn: “Kiếm pháp cao minh của quý phái là dạy các ngươi trốn sao?”
Đang lúc nói chuyện, mộc trâm trên đầu Trình Tiềm bị kiếm phong quét tới, cắt thành hai đoạn, tức khắc tóc trên đầu tản ra hơn nửa.
Kiếm khách tán tu: “Ngươi về nhà uống thêm sữa đi…. Á!”
Trình Tiềm lúc này bất ngờ đánh trả.
Chỉ thấy nó nghiêng người nhảy lên, mũi chân nhẹ nhàng chạm đất một chút, sau đó xoay người, một thức Hải Triều Vọng Nguyệt theo đó mà ra.
Đây là thức mở đầu của Hải Triều kiếm pháp, như ẩn chứa ngàn vạn sóng triều dâng khoát nhiên khoáng đạt, bước chân như hợp như khai, mộc kiếm nhất thời như ngàn vạn sóng lớn cuốn qua, mơ hồ như có hàng vạn tiếng rít gào kinh tâm động phách, bức đến tán tu không kiềm được ngây dại.
Có hai loại người phù hợp với loại chiêu này, một là kiểu người ngốc nghếch khờ khạo, mặc cho ngươi muôn vàn vận may ta vẫn cứ tiến lên, loại người còn lại là thủ đoạn tàn nhẫn, ví như Trình Tiềm.
Trình Tiềm luyện kiếm rất chăm, nhưng luyện thế nào cũng chưa bao giờ giao thủ với người khác, không có phản ứng lâm trận, chiêu thức có thuần thục bao nhiêu cũng không được —— thế nên tên kiếm khách tán tu bị người đánh rơi kiếm trình độ không cao, nó cũng không phải là đối thủ. Cho nên ngay từ đầu Trình Tiềm không muốn trực diện gặp chiêu đối chiêu.
Trình Tiềm quan chiến nãy giờ đã nhìn ra, kiếm chiêu của kiếm khách tán tu cứng nhắc đến mười phần, vậy nên nó liều đoán, đối phương động thủ hẳn là sẽ không có nhiều biến hóa.
Trước tiên chuyên tâm tránh né, bởi vì cơ bản nó chỉ chuẩn bị một chiêu, chờ đến lúc đối phương đắc ý vênh váo thừa thắng xông lên thì sẽ đưa một chiêu đó tới tay nó.
Mộc kiếm chuẩn xác xé phong mang của kiếm khách, tiến sát tới thiết kiếm, gọn gàng tránh khỏi phong mang, vận dụng tâm pháp đặc biệt dùng phù chú rèn luyện kinh mạch của phái Phù Dao, hung hăng đánh vào mặt tán tu.
Mộc kiếm cùn đương nhiên không đến mức khiến tên tán tu phún máu ba thước, thế nhưng tán tu vẫn còn đang ngây dại, chỉ thấy khóe miệng hắn chảy ra một dòng máu, hai cánh mũi cũng hồng hồng đỏ đỏ như miệng thỏ, trên mặt lại có vết xanh tím, nháy mắt đã sưng thành cái màn thầu, không biết sau này có hết không nữa.
Có câu đánh người chừa mặt, một bạt tai này đánh đến long trời lở đất, đến mức mọi người xung quanh hầu như ồ lên.
Ngay cả tên thư sinh cầm quạt cũng ngẩn người: “Tên nhãi con cay độc.”
Trình Tiềm nhất kích đắc thủ, đã có chút hối hận, e rằng mình lại làm mọi chuyện lớn thêm.
Thế nên nó chẳng dám tỏ ra đắc ý, vẫn mặt không biểu tình thu hồi mộc kiếm, mũi kiếm hướng xuống đất bày tỏ kính trọng, hai tay hợp lại, cúi đầu hạ mắt bồi lễ nói: “Đã đắc tội, đa tạ huynh đài chỉ giáo.”
Kiếm khách tán tu ôm mặt nói không nên lời, tên thư sinh cầm quạt nhướng mày, thu hồi cây quạt Nghĩ kỹ, như có chút đăm chiêu: “Cay độc lại nội liễm, có chút ý tứ.”
Lúc Trình Tiềm hạ mắt dùng dư quang quét qua đài Thanh Long, chỉ thấy mấy tên hộ pháp đang thì thầm với nhau, Đường Vãn Thu còn lộ ra chút tiếu ý. Bấy giờ nó mới dám chùi mồ hôi lạnh vào chuôi kiếm, cảm thấy mình đã có thể miễn cưỡng công thành lui thân rồi.
Nó thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ: “Sau này ít gây sự chút, ít đắc tội người ta chút.”
Nhưng việc này vẫn chưa xong, tuy Trình Tiềm nghiêm túc bồi lễ, nhưng lúc nó cầm mộc kiếm xoay người, phía sau truyền đến một tiếng rống giận không giống tiếng người.
“Tiểu tạp chủng đứng lại!”
Sau đó, chợt có âm thanh sắc bén xé gió đến, Trình Tiềm theo bản năng tránh qua một bên, đằng trước đã có người chặn đường, Trình Tiềm cơ hồ không thể tránh được, nó không thể không cố sức giơ mộc kiếm ra.
Bấy giờ chợt có một bàn tay nắm lấy khủy tay nó, trọng tâm của Trình Tiềm nghiêng qua, đánh thẳng xuống ngực người nọ. Chỉ nghe bên tai tiếng leng keng của kim khí chạm nhau, lại có tiếng vải vóc bị xé rách, mắt Trình Tiềm đột nhiên rụt lại – thì ra kiếm khách tán tu bị đánh trước mặt mọi người căm phẫn bất chấp liều mạng đâm vào lưng nó, Trình Tiềm được đại sư huynh đột nhiên lao tới kéo lại.
Bội kiếm chưa ra khỏi vỏ của Nghiêm Tranh Minh khó khăn lắm mới hất được kiếm của kiếm khách tán tu qua một bên, nhưng huynh trưởng mặt đen của kiếm khách tán tu lại dùng kình lực bắn một khối bạc vụn tới, trúng vào đuôi kiếm của Nghiêm Tranh Minh. Bội kiếm trượt qua, kiếm của tán tu vốn dĩ bị đẩy qua trật một chút, chém trúng vai Nghiêm Tranh Minh.
Mắt Trình Tiềm phút chốc đỏ lên.
Nghiêm Tranh Minh nổi điên, bất quá chưa kịp phát phát hỏa đã bị đau đớn đánh bại rồi —— y vốn dĩ muốn rút kiếm đánh người, nhưng không làm được, bởi vì cảm giác bị thương đã khiến y kiệt sức rồi.
Tất nhiên, người ngoài chẳng biết nguyên nhân, trong mắt người khác vị Nghiêm chưởng môn trẻ tuổi này chỉ là mang bội kiếm bất động mà thôi, người thiếu niên lộ ra mấy phần ít từng trải.
Nghiêm Tranh Minh lặng lẽ hít sâu một chút, mới chậm rãi mở miệng: “Hôm nay ta rốt cuộc được mở mang kiến thức rồi.”
Sự việc ầm ĩ đến mức này, Đường Vãn Thu trên đài Thanh Long rốt cuộc mở miệng.
Nàng ta chẳng hề rời khỏi đài Thanh Long, đứng rất xa, thế nhưng từng chữ từng chữ rõ ràng truyền đến, nổ tung bên tai mọi người: “Người bị loại ở Thanh Long hội thí mau chóng rời đi, không được sinh sự, các ngươi xem đây là nơi nào.”
Mắt thấy người của đảo Thanh Long đã lên tiếng, tán tu huynh đệ liếc nhau, rốt cuộc không có can đảm gây sự nữa, hung tợn liếc Trình Tiềm và Nghiêm Tranh Minh, lẩn vào trong đám người rời đi.
Nghiêm Tranh Minh khẽ kêu một tiếng, buông Trình Tiềm, nghiến răng thấp giọng nói: “Đi!”
Trình Tiềm nắm chặt một góc tay áo y, chặt đến mức vải gấm như phải thủng mấy lỗ, nó lẩm bẩm một câu Nghiêm Tranh Minh cơ hồ không nghe được: “Đệ muốn mạng của bọn hắn.”
Nghiêm Tranh Minh lấy làm kinh hãi, miễn cưỡng kiềm chế biểu tình nhe răng méo miệng, có chút nhăn nhó đau đớn mà hỏi: “Đệ nói gì?”
Đôi mắt đỏ au của Trình Tiềm nhìn lướt qua vết máu trên vai y: “Một ngày nào đó đệ sẽ đem bọn họ đều tỏa cốt dương hôi.”
(Bẻ xương người khác sau đó đốt thành tro)Tay Nghiêm Tranh Minh đánh vào sau đầu Trình Tiềm: “Nói càn… Ôi, ây da… Nói năng bậy bạ nữa ta sẽ vả miệng đệ!”
Trình Tiềm nhìn y thật lâu, kéo tay y vòng qua cổ, dìu y trở về, quả nhiên không nói gì nữa, nhưng khóe mắt đuôi mày đều thấm đầy cừu hận non nớt —— ý rằng miệng nó không nói, nhưng món nợ này đã khắc vào tận trong tâm.
Những người vô tâm hình như có một loại năng lực đặc biệt, dù trong lòng có hỉ nộ đến chừng nào, chỉ cần bên cạnh có người tâm trạng còn kịch liệt hơn, sẽ lập tức như thần trợ mà bình tĩnh trở lại. Ví dụ như Nghiêm Tranh Minh, vừa rồi y gần như hỏa nộ công tâm, nghe thấy Trình Tiềm nói mấy câu nói, lửa giận thế mà biến mất không ít.
Lý Quân đi tới đỡ lấy Nghiêm Tranh Minh, cởi tay Trình Tiềm ra. Trình Tiềm lặng yên đi bên cạnh, đôi mắt chẳng hề nâng lên, cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất.
Bốn người một đường im lặng về đến nơi tạm trú trên đảo Thanh Long.
“Thôi bỏ đi Đồng Tiền.”Nghiêm Tranh Minh nhìn vẻ mặt bất thường của Trình Tiềm, có chút sợ nó thật sẽ đi gϊếŧ người cướp của, vụng về lên tiếng khuyên nhủ: “Thì cũng tại đệ đánh vào mặt người ta trước, đổi lại là ai cũng không chịu nổi nên mới làm càn vậy thôi.”
Lý Quân không ngờ sinh thời còn có thể nghe một câu kiểu thánh quang sáng rọi thế này từ miệng đại sư huynh, nhất thời kinh hoàng nhìn y một cái, run run giơ tay lên, sờ vào trán đại sư huynh.
Trình Tiềm im lặng không nói gì.
Nghiêm Tranh Minh dường như phát hiện được chuyện gì, y xoay người như cương thi, nâng cằm Trình Tiềm, có chút kinh ngạc kêu lên: “Ôi, Đồng Tiền, khóc à?”
Không biết tại sao phát hiện này lại khiến trong lòng Nghiêm Tranh Minh mát ruột, ngay cả vết thương cũng chằng còn đau nữa, y vui vẻ vung vẩy cái đuôi đã tàn hơn phân nửa, hồi hộp bảnh choẹ nói: “Chẳng lẽ là đệ xót sư huynh ta? Ai, cảm động mảnh hiếu tâm của đệ, ta đặc biệt ban thưởng đệ hôm nay được bưng trà rót nước cho bản chưởng môn đi.”
Trình Tiềm hất tay y ra: “Cút!”
Sau đó lao về phòng mình không quay đầu.
Nghiêm Tranh Minh đảo mắt, nhìn thấy một trụ đá đen chỗ cửa, chỉ huy Lý Quân: “Đỡ ta qua bên kia.”
Lý Quân cho rằng y có việc gì quan trọng, vội vã đỡ y tới gần trụ đá, lo lắng hỏi: “Sao vậy… đại sư huynh, trụ cửa này có gì không ổn sao?”
“Không có không ổn.” Nghiêm Tranh Minh vui vẻ trả lời. “Rõ hơn chút.”
(Chắc ý là đá đen thì soi gương rõ hơn >.<)Một lát sau Lý Quân mới hiểu được ý của hắn, nhất thời gân xanh nổi lên, bình luận một câu: “Thật là chó không bỏ ăn cớt.”
=))Nghiêm Tranh Minh nhìn ảnh mình phản chiếu trên cây cột một lúc lâu, cho rằng chút vết thương trên vai này không ảnh hưởng toàn cục, hoa mai tàn cũng có phong tư riêng, mình vẫn mị lực vô hạn.
Viền mắt đỏ bừng của Trình Tiềm khiến Nghiêm Tranh Minh có một cảm giác kỳ lạ. Hình như tên sói con cả ngày lạnh lùng với y, thỉnh thoảng lại cắn y một nhát thế mà nhân lúc đêm khuynh thanh vắng len lén đến liếʍ vết thương cho y, trong lòng khỏi nói có bao nhiêu thích thú.
Ôm cảm giác thích thú trong lòng, Nghiêm chưởng môn “Ây da ai yo” mang theo vết thương nhỏ xíu, duyên dáng vịn tường vào phòng, trong lúc một đám đạo đồng gà bay chó sủa, đắc ý làm một cái bình hoa mong manh dễ vỡ.