Quyển 5 - Chương 103

Bí cảnh này chẳng biết sâu bao nhiêu, kiếm khí Nghiêm Tranh Minh phóng ra ngoài hộ thể như lâu đài cát bên biển, xây vô số lần, lại bị bể tan tành vô số lần.

Bí cảnh Đại Tuyết Sơn này tột cùng là cái gì?

Muốn bọn họ đi đâu?

Cứ đi xuống như vậy, sẽ rơi đến đáy biển Bắc Minh sao?

Nghiêm Tranh Minh còn cho là mình đã nhìn thấy ánh sáng lá Kim Liên phát ra, biểu đạt bọn họ đang ở trung tâm bí cảnh Đại Tuyết Sơn, lúc này mới biết hoá ra là lực xuyên thấu của kim quang cực mạnh, trải rộng chung quanh, bản thể Kim Liên vẫn còn ở cách xa ngoài vạn dặm.

Y có loại ảo giác, nguyên nhân toàn bộ biển Bắc Minh đen như vậy, là vì tất cả ánh sáng đều tập trung quanh gốc cây Kim Liên kia.

Kiếm khí hộ thể của Nghiêm Tranh Minh sụp đổ lần nữa, nhất thời không đủ khí lực ngưng tụ thêm, y liền cứng rắn chịu đựng trận gió, bảo vệ Trình Tiềm trong lòng thật chặt.

Y nhớ tới Trình Tiềm nói về cốc Vong Ưu. Truyền rằng đó là nơi bất sinh bất tử, sư phụ và sư tổ vĩnh viễn bầu bạn nơi đó, xung quanh ngoại trừ một số tiểu quỷ dừng lại, không còn gì cả.

Nghiêm Tranh Minh không nói với Trình Tiềm về ràng buộc giữa hai người, chỉ âm thầm vui mừng vì kết quả.

Nếu có thể cùng người mình yêu hồn quy một chỗ, ngàn đao róc thịt tính là gì? Thịt nát xương tan có lý chi?

Chóp mũi y cọ nhẹ qua cổ Trình Tiềm, thầm nghĩ: “Đời này đệ chỉ biết chọc giận ta, kiếp sau làm trâu làm ngựa cho ta đi.”

Ngay lúc y miên man suy nghĩ chuẩn bị xong việc tự sát, một cổ chân nguyên kỳ quái đột nhiên rơi xuống cạnh y như trời giáng thần binh, tăng thêm cho bọn họ một lớp chân nguyên hộ thể.

Nghiêm Tranh Minh: “...”

Đợi đã, chả lẽ chỗ quái này còn có người khác?

Tuy nói là cứu y, nhưng Nghiêm chưởng môn mới vừa rồi quá tập trung nghĩ bậy nghĩ bạ, nhất thời hờn giận vì bị người quấy rối.

Cũng may bệnh trái mùa không có nguy kịch, rất nhanh Nghiêm Tranh Minh phản ứng kịp, mượn chút thời gian tạm nghỉ quý giá, nhanh chóng điều tức chân nguyên hỗn loạn của mình.

Đồng thời, y cũng không quên cẩn thận mà tra xét trợ lực bất ngờ kia.

Đạo chân nguyên hộ thể này bên trong chia hai tầng, tầng trong sát người cực kỳ ấm áp, ấm áp như tấm chăn được ủ ấm qua bếp lò mùa đông, nháy mắt xông tới toàn thân y. Tầng ngoài lại lạnh vô cùng, khốc liệt chẳng khác gì bí cảnh Đại Tuyết Sơn.

Người nào thần thông quảng đại như vậy?

Chỉ nghe có người ghé sát tai y nhẹ giọng nói: “Ngưng thần, ngươi có chút vội vàng xao động, tính công kích của kiếm ý quá mạnh mẽ, sẽ kí©h thí©ɧ trận gió nơi đây, thu liễm đi.”

Nghiêm Tranh Minh hơi nghiêng đầu: “Ai?”

Người nọ không đáp, một đoạn nhạc thanh từ xa vang đến gần.

Điệu khúc khoan khoái mà thong thả, như một luồng hơi xuân sau trận tuyết, khí trời trở nên ấm áp, khối băng đông trong ao sen chậm rãi tan ra. Sinh mệnh ẩn giấu trong bùn lắng còn vương vấn không dứt được mà lộ ra chút manh mối bé nhỏ, mùa mới sang năm cá đẩy vài cành khô lá úa, lộ ra sóng gợn lăn tăn.

Nghìn vạn phiến lá sen như tầng váy mỹ nhân, theo gió thổi mà chậm rãi xoè ra cơ thể, vây quanh một đoá hoa sen tắm nước…

Nghiêm Tranh Minh nghe không ra đó là nhạc khí gì, chỉ cảm giác một chút bất an nôn nóng trong lòng vì Trình Tiềm, chân nguyên cuồn cuộn quanh thân không ngừng quay vòng bên trong nội phủ mấy vòng chu thiên. Y hít sâu một hơi, đã nhận ra mình không thích hợp —— Mới vừa rồi quá lo lắng Trình Tiềm, lại bị trận gió trong bí cảnh khơi dậy lệ khí, suýt thì kiếm ý ngã sang một cảnh giới khác.

Y chậm rãi thu lại kiếm khí mình tiết ra ngoài, trận gió trong bí cảnh quả nhiên tỏ ra yếu đi không ít, không bao lâu liền có xu thế lặng đi.

Nghiêm Tranh Minh cúi đầu chỉnh tư thế cho Trình Tiềm, thấp giọng nói: “Đa tạ… Tình huống vừa rồi của sư đệ ta không tốt, nên hơi nóng máu.”

Dư vị tiếng nhạc còn, âm cuối đã ngừng lại, người kia nói: “Chút chú thuật thấp hèn thôi, có thể giải, không cần lo lắng quá.”

Nghiêm Tranh Minh nhẹ nhàng nâng mặt Trình Tiềm, rầu rĩ quan sát một tí, chợt phát hiện ấn ký hình lỗ tai kỳ quái và hắc khí ngay mi tâm Trình Tiềm đã chẳng thấy, ngoại trừ thân thể hắn càng ngày càng nóng, nhìn không ra dị trạng gì.

“Kỳ quái,” Nghiêm Tranh Minh thầm nghĩ: “Nhìn thế này lại không giống Hoạ Hồn.”

Y liền dò hỏi: “Chẳng biết các hạ có nhìn ra được nó trúng chú thuật gì?”

Thanh âm kia không mặn không lạt nói: “Xuân Thu chú, tu sĩ bọn ngươi còn gọi là “Hoạ Hồn”, truyền đi vô cùng kì diệu, kỳ thực chỉ là chút tài mọn mà thôi, không cần để ý.”

Đầu mày Nghiêm Tranh Minh nhướng một cái —— cái gì gọi là “Tu sĩ bọn ngươi”?

Nghiêm Tranh Minh: “Xin hỏi tôn giá…”

“Ta không phải ‘Tôn giá’ gì,” giọng nói kia như ẩn như hiện, như không quen lời khách sáo từ miệng người, trong mờ ảo có vài phần gượng gạo, “Ta chỉ là một hoa linh bầu bạn cạnh Kim Liên hoa mà thôi.”

Gã nói, một cái bóng xám trắng loé lên trước mặt Nghiêm Tranh Minh, không nhìn rõ là nam nữ già trẻ, mơ mơ hồ hồ, ở nơi Đại Tuyết Sơn lạnh thấu xương càng phát ra kim quang rực rỡ như một con thiêu thân không thấy được, nếu không chú ý sẽ lướt qua.

Nghiêm Tranh Minh hơi híp mắt lại, chẳng biết hoa linh này dự định đối phó hai người xâm nhập bọn họ như thế nào.

Cứ như hoa linh nhìn ra suy nghĩ trong lòng y, thẳng thắn nói: “Ngươi không cần đa nghi, ta đứng ra bảo vệ hai người các ngươi, cũng là phụng lệnh Kim Liên hoa.”

Nghiêm Tranh Minh sửng sốt, tuy rằng y thường xuyên tự phụ anh tuấn tiêu sái, nhưng cũng không có tự kỷ đến mức cho là mình có thể hoa gặp hoa nở, thầm cảnh giác: “Chẳng lẽ quỷ Liên hoa này muốn đem chúng ta làm phân bón?”

[=)))]

Hoa linh nói: “Hôm nay lá Kim Liên vì ngươi mà nở, dĩ nhiên ngươi có quyền lấy nó, đi theo ta.”

Nghiêm Tranh Minh: “...”

Kim Liên mời y đến lấy lá cây mình? Thấy y sẽ bị bí cảnh Tuyết Sơn đập chết, còn cố ý phái một hoa linh hộ tống?

Đây là mộng tưởng hão huyền ư?

Có câu nói “Chuyện chưa chắc không giao dịch”, huống chi y luôn luôn kém may mắn, kiên quyết không chịu tin tưởng loại vận may phân chó này có thể rơi xuống đầu mình.

Nghiêm Tranh Minh nhíu nhíu mày, thử dò xét nói: “Việc này… Khiến ta được thương mà sợ. Không cần nói ai khác, chính là vị ma tu tiền bối mở cửa động Đại Tuyết Sơn, chỉ sợ tu vi cũng trên ta, ta có tài đức gì?”

Hoa linh nói: “Tu vi quỷ tu kia đúng là trên ngươi, nhưng hắn không có tư cách này

—— Bởi vì hắn không phải vạn ma chi tông?”

Nghiêm Tranh Minh: “… Cảm phiền, ta cũng không phải.”

Hoa linh nói: “Lá Kim Liên có thể xoá đi tội nghiệt thế gian, chính là đại diện cho một loại quy tắc, không phải tu vi ai cao hơn thì chấp nhận người đó. Người nó công nhận bất kể là chính tà yêu ma, phải là người có quy tắc và thao túng được thế cục một phương, cái này gọi là ‘Có thế’, ‘Thế’ trong ‘Quyền thế’. Ta nhìn ra được ngươi là một tu sĩ chính đạo, có thể bản thân ngươi không có chỗ hơn người, nhưng các đại năng thế hệ ngươi đều chết sạch, ‘Thế’ liền rơi vào trên người ngươi, đâu có gì ly kỳ mà sợ hãi.”

Nghiêm Tranh Minh: “...”

Tuy rằng nghe qua khá miễn cưỡng, nhưng nghĩ lại, đúng là như vậy.

Sau Đồng Như là thời đại Tứ Thánh, lúc này, cùng với Thượng Vạn Niên vẫn lạc và Biện Húc già yếu, thời đại Tứ Thánh đã qua. Trong hành động trừ ma, Thiên Diễn Xử với cửu thánh Yểm Hành nhân lưỡng bại câu thương, các đại môn phái ở trước Thập Phương trận đều tổn thương nguyên khí, thật đúng là núi không có cọp, để con khỉ như y xưng làm đại vương.

Không từ mà biệt, bọn họ cứ đơn giản vậy mà miễn bàn tử tội của Hàn Uyên, không có liên hệ gì tới phái Phù Dao.

Hoa linh nói: “Thật ra bí cảnh Đại Tuyết Sơn trong biển Bắc Minh chỉ là một lớp bảo vệ do Kim Liên hoa tự tạo ra. Một ngày Kim Liên hoa mọc lá, bí cảnh này sẽ sụp đổ trong vòng một nén nhang, rồi đợi thời cơ Kim Liên tụ hội lại lần nữa. Ngươi nên nhanh lên, lấy lá Kim Liên, tự dẫn sư đệ ngươi rời khỏi đây, trên người hắn chẳng qua là một Hoạ Hồn nho nhỏ, có lá Kim Liên, không cần tốn nhiều thời gian là giải được.”

Nghiêm Tranh Minh luôn cảm thấy có chút mơ hồ về lá Kim Liên ở Đại Tuyết Sơn, liền hỏi: “Thứ cho ta ngu dốt, lắm miệng hỏi một câu, cái gì gọi là ‘Xoá đi tất cả tội nghiệt thế gian’? Nghe giống như có người lạm sát kẻ vô tội, nghiệp chướng nặng nề, sự tình đã làm ra, chẳng lẽ chỉ cần có lá cây này, người đã chết thì có thể sống lại?”

Hoa linh bị y hỏi đến sửng sốt, một lát sau cười nói: “Ta ở bí cảnh Đại Tuyết Sơn thấy vô số ma tu, quả nhiên không giống như tu sĩ chính đạo các ngươi —— Người chết dĩ nhiên không thể sống lại. ‘Tội nghiệt’ trong lời của ta không như ngươi nghĩ. Nếu ngươi đã vào Kiếm Thần vực, nói vậy đã có thể cảm giác được thứ giữ các tu sĩ trong chỗ U Minh kia…”

Nghiêm Tranh Minh: “Thiên đạo.”

“Thiên đạo, có thanh trọc động tĩnh, có dài ngắn nặng nhẹ, cứng quá ắt gãy, nặng quá thì sụp,” hoa linh thấp giọng nói, “Thiên đạo khiến tu vi ma tu tiến triển cực nhanh, lại cho bọn họ có ham muốn gϊếŧ chóc coi như thăng bằng. Nếu ma đạo muốn thành thánh, cả đời không được dính máu. Thiên đạo muốn thăng bằng tu sĩ, ‘Tội nghiệt’ cũng là một phương thức để cân đối. Để các loại tu sĩ nhận quả, sợ hãi ràng buộc hành vi của mình, để tránh khỏi thiện ác cuối cùng có thiên kiếp.”

Đang khi nói chuyện, hai chân Nghiêm Tranh Minh đạp lên đất bằng, phảng phất như đến gần bụng bí cảnh Tuyết Sơn, trận gió bạo ngược kia chẳng biết biến mất từ lúc nào.

Theo chân nguyên vận chuyển, tất cả những vết thương lớn nhỏ trên người Nghiêm Tranh Minh cũng bắt đầu khép lại. Y ôm ngang Trình Tiềm lên vai, vẫn chưa tiếp tục đi vào, đứng tại chỗ nói: “Ý của ngươi là, lá Kim Liên nghe thì vô cùng kỳ diệu, chứ nói trắng ra, chính là một thứ để trốn tội trước thiên kiếp?”

Hoa linh: “Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn* —— Nếu ngươi nói vậy, cũng không hẳn là sai.”

(*): Vâng em chế, câu gốc cũng tương tự, nhưng lấy câu của người Việt mình cho gần gũi.

Lòng Nghiêm Tranh Minh sinh ra mâu thuẫn, sức hấp dẫn trí mạng đến từ lá Kim Liên đều bị hoà tan.

Hoa linh đứng cách xa y mười bước: “Thiên đạo bất nhân, xem vạn vật như cỏ rác —— đại đạo nào phân chính tà? Chẳng qua là những người phàm tục các ngươi nhìn không thấu mà thôi.”

Nghiêm Tranh Minh nghe xong muốn cười mỉa, nếu thật như vậy, Hàn Uyên chịu năm trăm năm tiên hình có nghĩa gì? Chỉ cần dán sau ót một cái lá Kim Liên, lập tức biến thành một con cừu nhỏ thuần khiết bận rộn!

Đúng lúc này, bỗng nhiên Nghiêm Tranh Minh nghe được một âm thanh thực vật bắt đầu chui lên từ dưới đất, sau đó, một mùi thơm lạ lùng khó diễn tả thoảng đến, hoa linh hơi ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: “Kim Liên nở hoa, vậy phiến lá che mắt kia cũng nở…”

Nghiêm Tranh Minh sửng sốt, ngẩng đầu nhìn theo hướng chỗ hoa linh. Chỉ thấy một đoá sen vàng to bằng hai vốc tay lẳng lặng di động trên mặt đất, như liền kề Kim Liên. Kim quang yêu dị trái lại không nồng đượm, lại không nói ra được sự thiêng liêng. Bộ rễ chôn sâu trong nước biển Bắc Minh đen kịt, có loại tương phản mãnh liệt.

Đúng rồi… Bí cảnh Đại Tuyết Sơn có thể làm tắt tất cả ánh lửa, bao gồm cả dạ minh châu tự nhiên, bởi vì băng tuyết nơi đây do nước Bắc Minh vô cùng đen tối ngưng tụ thành!

Kim Liên lẻ loi ngang qua một tầng nước biển mỏng, bên trên bay một tầng sương mù lờ mờ, như cảm nhận được khí tức người ngoài, hoa sen bỗng chuyển động chậm lại, lộ ra một cái lá sen lớn chừng bàn tay được giấu bên dưới.

Không biết tại sao, vừa thấy lá sen này, ngực Nghiêm Tranh Minh bỗng nhiên sinh ra lòng kính sợ khó diễn tả nào đó.

Hoa linh thở dài nói: “Đây là tâm Đại Tuyết Sơn… Tu sĩ, nếu nó vì ngươi mà nở, tức là của ngươi.”

Nhưng Nghiêm Tranh Minh không động đậy.

Hoa linh nhìn Trình Tiềm, không nhịn được nói: “Lá Kim Liên cũng như hoa quỳnh, sau khi hoàn toàn nở rộ chỉ khoảng một nén nhang, lập tức héo rũ, bí cảnh Tuyết Sơn cũng đổ nát theo đó. Thứ này chính là chí bảo nhân gian người người tranh giành ham muốn, ngươi còn chần chừ gì!”

Lời của hoa linh mang theo vài phần nôn nóng và thúc giục khó đè nén, Nghiêm Tranh Minh bị gã giục đến cơ hồ sinh ra ý chống lại, thầm nghĩ: “Hoàng thượng không vội thái giám gấp, đây là đạo lý gì?”

Hoa linh thấy thần sắc y dao động, lập tức tuỳ bệnh hốt thuốc: “Kim Liên này có thể đợi, nhưng Hoạ Hồn của sư đệ ngươi cũng đang gắng gượng!”

Lời này đâm ngay tử huyệt của Nghiêm Tranh Minh. Khi y cứ chần chừ không tới gần Kim Liên, sắc mặt Trình Tiềm càng trắng bệch hơn, cho đến lúc này, hai bên tóc mai hắn đã hoàn toàn ướt đẫm mồ hôi lạnh, bàn tay vô thức nắm thành quyền, cả người đều run rẩy, như chịu đựng đau đớn rất lớn.

Hoa linh: “Ngươi định nhìn hắn vì không muốn gϊếŧ ngươi, tự mình hại mình chết trong ngực ngươi ư?”

Nghiêm Tranh Minh gắng gượng không nổi nữa, buông Trình Tiềm ra để hắn tựa vào người mình, còn tay kia đưa về phía lá Kim Liên có thể khiến tất cả ma tu điên cuồng.

Ngay phút ấy, Trình Tiềm tỉnh.