Nhóm dịch: Tiên MônDịch giả: Lắm MuỗiBiên: LụcTầnDươngĐăng tại: "Cũng không thể loại trừ khả năng bọn hắn cấu kết cùng Triệu gia và Ngô gia?" Diệp Thần ánh mắt lạnh lùng, không buông tha bất kỳ một khả năng nào.
"Thần nhi nói không sai, chờ thương thế của ta hồi phục, ta sẽ đi gặp tam đại sơn phỉ kia." Diệp Phần gật đầu, mang theo một cỗ tức giận.
"Cha,người cứ nghỉ ngơi đi đã, chờ người hồi phục lại rồi nói tiếp." Diệp Thần quan tâm nói.
"Vân muội, ta bị thương mấy ngày nay trong gia tộc không xảy ra vấn đề gì chứ?" Diệp Phần hỏi.
"Trong lòng của chàng lúc nào cũng chỉ có gia tộc, đến chừng nào chàng mới có thể quan tâm tới bản thân mình một chút, quan tâm tới ta cùng Thần nhi một chút chứ?" Lăng Vân lạnh mặt nói.
Diệp Phần cười xấu hổ nói: "Ta là gia chủ, gánh vác trách nhiệm tồn vong của gia tộc, đương nhiên không thể qua loa, hi vọng nàng có thể thông cảm cho ta."
"Được rồi được rồi, đừng giảng giải với ta về những đạo lý này nữa, chàng cứ nghỉ ngơi thật tốt, trong nhà chẳng có chuyện gì xảy ra hết, tất cả đều rất bình thường." Lăng Vân hừ một tiếng nói.
"Cha, mẹ, ta sẽ không quấy rầ hai người nữa, ta đi trước đây." Diệp Thần làm trò cười một tiếng, khuôn mặt ý vị thâm trường, nhưng lại khiến mặt Diệp Phần và Lăng Vân đều đỏ hết lên, cười ha ha chạy ra khỏi gian phòng.
"Tiểu tử này dường như là. muốn ăn đòn!" Diệp Phần cười mắng.
"Ta thấy chàng mới là người muốn ăn đòn!" Lăng Vân trừng mắt nhìn Diệp Phần.
"Nàng xem bộ dáng của ta bây giờ, nàng còn nỡ đánh ta sao?" Diệp Phần cầm tay Lăng Vân, đôi mắt sâu lắng chăm chú nhìn Lăng Vân, ngược lại khiến Lăng Vân có chút thẹn thùng đỏ mặt.
"Đáng ghét..." Lăng Vân mặc dù ngoài miệng nói chán ghét, nhưng thân thể lại ghé vào trên người Diệp Phần.
Ở khu vực tam giác, Diệp Thần lại bắt đầu bày hàng trên vỉa hè, cờ “Chuyên bán linh dược" ở bên cạnh cực kì bắt mắt.
Cả ngày hôm qua, rất nhiều người đều ôm trong lòng tâm lí thử mua linh dược một lần. Sau khi mua về dùng thử, không ít người có vết thương cũ đã nhiều năm không thể trị bỗng tốt lên, đều vô cùng mừng rỡ.
Hôm nay, Diệp Thần lại đến khu vực tam giác bày hàng lên vỉa hè, lại lần nữa bị người vây quanh.
"Diệp thiếu gia, dược này của thiếu gia không hổ là linh dược, hai khối Xích Tinh quả không oan uổng chút nào, vết thương cũ đã nhiều năm của ta cũng được chữa khỏi."
"Đúng vậy, ba năm trước ta đi săn ở Long Dương sơn, bị đầu của một yêu thú thương tổn tới nội tạng, ba năm đều không có cách nào chữa trị, làm hại thực lực của ta suốt ba năm qua không có cách nào tăng lên được, hiện tại liền khỏi hoàn toàn rồi."
"Diệp thiếu gia, lấy cho ta thêm hai bình linh dược nữa." Có người lấy ra bốn khối Xích Tinh cực kì sảng khoái nói.
"Được được, có ngay đây." Diệp Thần cười ha ha một tiếng, thu lấy Xích Tinh rồi cho hai bình linh dược.
"Có linh dược này, lần sau ta sẽ đi Long Dương sơn chém gϊếŧ yêu thú cũng không cần sợ hãi nữa." Có người sau khi lấy được linh dược liền tràn đầy hưng phấn rời đi.
Hiện tại, linh dược của Diệp Thần bán rất hút hàng, chưa tới một canh giờ đã tiêu thụ hết hai mươi lăm bình Linh dược, còn có rất nhiều người muốn đều chỉ có thể chờ đợi ngày mai.
Diệp Thần sở dĩ không bán tất cả linh dược trong một lần duy nhất, chính là vì hắn muốn nắm mũi của khách hàng, chứ không phải khách hàng nắm cái mũi của hắn.
Ta mỗi ngày liền bán ngần ấy, ngươi nếu không nhanh ra tay, vậy liền chỉ có thể chờ đợi sang ngày thứ hai. Cứ như vậy, với những người cần linh dược gấp, sẽ không chút do dự mà mua, những người khác sau khi biết tập tính này, cũng sẽ không còn do dự khi mua hàng.
Diệp Thần rất nhanh liền kết thúc công việc. Hôm nay mặc dù kiếm không nhiều bằng hôm qua, nhưng hiện tại hắn mới chỉ mới đánh ra chiêu bài mà đã như vậy, không sợ về sau không có người đến mua thuốc.
Tại Tu Chân giới, thuốc là nhu yếu phẩm. Bởi vì tu sĩ không ngừng đấu tranh, chỉ cần có đấu tranh, chắc chắn sẽ có thương tổn, muốn trị tổn thương đương nhiên phải dùng thuốc.
Có chút tổn thương khó mà chữa trị, nếu như chậm trễ trong việc chữa trị, có khả năng sẽ lưu lại di chứng, hoặc là cả đời này không thể tu luyện được nữa. Dược lực cường đại trong linh dược, ẩn chứa linh lực, chính là vật chữa thương tốt nhất.
Nhưng linh dược khó có được, cho nên lần này Diệp Thần bán ra thuốc, đương nhiên là cung không đủ cầu.
Triệu gia.
"Ai nha..."
"Đau..."
Bên trong Triệu gia, bảy tám người nằm trên mặt đất rêи ɾỉ, sắc mặt Triệu quản gia cực kỳ khó coi hỏi: "Đây là có chuyện gì xảy ra?"
Một đại hán thụ bị thương tương đối nhẹ nói: "Triệu quản gia, chúng tôi đi Long Dương sơn để tìm kiếm linh dược, kết quả gặp được không ít yêu thú, chết mất mấy người, chúngtôiô cũng phải liều mạng mới thoát ra được."
"Trên Long Dương sơn có rất nhiều yêu thú sao?" Triệu quản gia kinh ngạc nói.
"Không biết trên Long Dương sơn xảy ra chuyện gì mà tất cả yêu thú đều nổi điên." Trong lòng đại hán kia vẫn còn sợ hãi nói.
[Bạn đang đọc truyện tại ]
"Chuyện gì xảy ra?" Triệu Kim đi tới nhìn thấy cảnh tượng này, sầm mặt lại hỏi.
"Gia chủ, bọn hắn gặp được yêu thú, tổn thất lần này có chút lớn." Triệu quản gia vội vàng nói.
"Tại sao lại như vậy?" Triệu Kim nhíu mày, sau khi từ chỗ đại hán hiểu được toàn bộ sự tình, ngưng trọng nói: "Long Dương sơn ở đâu ra nhiều yêu thú như vậy? Chẳng lẽ là từ Long sơn chạy đến?"
"Gia chủ, Long Dương sơn không thể đi được nữa, vậy tổn thương của bọn hắn..." Triệu quản gia nói.
Triệu Kim nhìn thoáng qua, nói: "Bọn hắn đều là tinh nhuệ của Triệu gia, đương nhiên là phải chữa trị, bị thương nặng đến vậy, thuốc bình thường khó mà chữa trị được, chỉ có thể đi đến chỗ Diệp Thần để mua linh dược."
Triệu quản gia thở dài một hơi, lần này thật sự là mất cả chì lẫn chài.
Ngày thứ hai, Diệp Thần đi vào khu vực tam giác bày hàng lên vỉa hè, Triệu quản gia đã sớm chờ ở chỗ này, bởi hắn biết linh dược của Diệp Thần rất hút hàng, nếu tới chậm, chắc chắn không thể mua được.
"Diệp thiếu gia, linh dược hôm nay của ngươi ta sẽ lấy hết." Trên mặt Triệu quản gia nở nụ cười nói.
"Ngươi muốn nhiều linh dược như vậy làm gì? Muốn uống thay nước sao?" Diệp Thần nhìn Triệu quản gia mang theo một chút châm chọc nói.
"Diệp thiếu gia cứ nói đùa, Diệp thiếu gia muốn bán linh dược còn ta muốn mua, về phần dùng làm gì Diệp thiếu gia cũng muốn biết sao?" Triệu quản gia cười nói.
"Ta đương nhiên không xen vào chuyện của ngươi, chỗ này của ta có hai mươi lăm bình linh dược, tổng cộng là một trăm Xích Tinh, ngươi muốn lấy thì lấy." Diệp Thần cười cười nói.
Triệu quản gia biến sắc, nói: "Diệp thiếu gia, vì cái gì người khác mua chỉ mất hai khối Xích Tinh, đến lượt ta mua liền đắt gấp mười lần so với người khác? Diệp thiếu gia muốn làm ăn nhưng cũng không thể làm như vậy."
"Ta làm ăn không lừa già gạt trẻ, nếu ngươi cảm thấy giá cả không hợp lý có thể không mua, ta cũng không ép buộc ngươi." Diệp Thần không quan tâm, sau đó cất giọng gào to, "Hôm nay linh dược giảm giá đặc biệt, nửa Xích Tinh một bình."
"Linh dược giảm giá, nửa Xích Tinh một bình, nhanh đi mua." Có người hưng phấn hô to lên, không ít người đều chạy tới.
Khóe miệng của Triệu quản gia khẽ co giật, cắn răng quát: "Linh dược này của ngươi Triệu gia ta bao hết."
Những người vừa tràn đầy phấn khởi vừa thấy Triệu quản gia đều thức thời không dám tiến lên, chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.
[Bạn đang đọc truyện tại ]
"Ta mua một trăm khối Xích Tinh." Triệu quản gia xuất ra một trăm khối Xích Tinh nói.
"Cho ngươi." Diệp Thần thu Xích Tinh về, cầm hai mươi bình Linh dược đưa cho Triệu quản gia.
Triệu quản gia ngây ngẩn cả người, "Sao chỉ có hai mươi bình? Không phải hai mươi lăm bình sao?"
"Vừa rồi ngươi định không mua, còn đuổi khách nhân của ta đi, ta đương nhiên phải tăng giá, nếu ngươi không mua thì thôi." Diệp Thần thờ ơ nhún vai.
"Xem như ngươi lợi hại." Triệu quản gia lại tốn thêm hai mươi lăm khối Xích Tinh mua nốt năm bình cuối cùng rồi giận đùng đùng bỏ đi.
"Không làm thịt ngươi thì thịt ai?" Diệp Thần cười lạnh, bắt đầu thu dọn đồ đạc về nhà. Cầu Thích, Cầu Donate, Cầu Kim Phiếu....