Chương 281

Ngưng Hương giữ lời, giúp đệ đệ thay xiêm y sạch sẽ rồi đem bánh táo đỏ ra, nhưng chỉ cho hắn ăn một khối nhỏ, sợ hắn ăn nhiều không tiêu được, với lại nhất định lát nữa lúc cơm tối còn được ăn thêm một khối nữa.

Màn đêm buông xuống, thôn dân đều đã sớm ngủ ngon.

"Tỷ tỷ, ngày mai đệ muốn ăn nữa." Trong chăn, A Mộc không ngủ được, nhìn tỷ tỷ mới vừa leo lên giường nói.

Tiểu tử chỉ nhớ mỗi ăn, Ngưng Hương sờ đầu đệ đệ, nhẹ nhàng đồng ý.

A Mộc thỏa mãn, cười nhắm mắt lại, rất nhanh liền ngủ mất .

Ngưng Hương thổi nến, lẳng lặng chờ .

Trong thôn không người đánh kẻng, Ngưng Hương không biết trải qua bao lâu, đợi đến lúc mình có chút mệt mỏi, nàng nghĩ lúc này Quản Bình chắc đã mệt mỏi giống mình nên có lẽ đã ngủ say, nàng lặng lẽ bò dậy, giống như lần trước vụиɠ ŧяộʍ đi qua phòng bếp. Trước tiên đến cửa phòng phía tây nghe ngóng một lát, xác định Quản Bình đã ngủ say, Ngưng Hương nín thở đi đến trước tủ đựng thức ăn, dùng khăn tay sạch sẽ bọc hết hai khối bánh táo đỏ lại, lặng yên không một tiếng động đi ra hậu viện.

"Lục đại ca?" Vừa đến cửa sau, Ngưng Hương nhẹ nhàng gọi hắn, hôm nay một chút trăng sáng cũng không có, trời tối đen như mực, có chút khiến người khác sợ hãi.

"Đến đây." Giọng nói Lục Thành truyền đến, còn nhỏ thanh oán giận nàng một câu, "Sao muộn như vậy mới ra?"

Hắn đương nhiên không trách nàng tới muộn, chỉ là do hắn đợi quá lâu, cho rằng nàng nhẫn tâm không tới, trong lòng hoang mang.

Ngưng Hương không để ý oán hận của hắn, nhẹ nhàng mở cửa từ từ dịch ra ngoài.

Vừa nhìn thấy một cái bóng thì người nọ đã níu cánh tay nàng. Sợ hắn động tay động chân với mình, Ngưng Hương vội vã nói: "Chàng, hôm nay chàng mới nói cho ta biết sinh nhật chàng, ta không có thời gian chuẩn bị, nên lúc tối có làm mấy miếng bánh táo đỏ, chàng nếm thử xem?"

"Nàng cố ý làm vì ta?" Lục Thành ngạc nhiên mừng rỡ đã quên bắt nạt nàng.

Ngưng Hương vừa mỉm cười vừa né tránh khỏi tay hắn, nàng mở khăn ra, giơ bánh lên trước mặt hắn, nhỏ giọng nói: "Ăn từ từ thôi, hơi khô một chút."



Lục Thành ừ, nói xong liền cầm miếng bánh táo đỏ lên nhét vào trong miệng. Một miếng nho nhỏ, nhóp nhép hai ba lần thì đã ăn xong, lúc lấy một miếng khác để ăn, Lục Thành nhìn khuôn mặt mơ hồ của nàng bị bóng tối che giấu nói: "Ăn rất ngon, Hương Nhi vừa xinh xắn vừa có thể làm điểm tâm, ta thật sự là đã nhặt được bảo bối."

Cô nương tốt như vậy, so với bảo vật còn hiếm có hơn, nếu có người khác dùng vàng bạc châu báu để đổi, tất nhiên Lục Thành không bao giờ đồng ý.

Không nhìn thấy rõ người, nhưng Ngưng Hương lại nghe rõ lời dỗ ngon ngọt của hắn, nàng ngượng ngùng thì ít nhưng ngọt ngào thì nhiều, trong lúc nàng thu khăn bèn mềm giọng thương lượng: "Chàng ăn xong thì đi đi, bây giờ bên này đã có người..."

"Chúng ta không đi vào, nàng ta nhất định không nghe được." Lục Thành nhanh chóng nuốt xuống, cướp lời nói.

Ngưng Hương cúi đầu.

Lục Thành thấy được động tác của nàng, biết rõ nàng ngầm cho phép bèn đưa tay kéo nàng ép vào tường, để nàng cùng hắn trong một không gian. Hắn không vội nói chuyện, Lục Thành một tay ôm nàng eo, một tay nắm giữ tay nàng bóp nhẹ, nàng ngượng ngùng nghiêng đầu, Lục Thành thuận thế đến gần bên tai nàng, "Tay Hương Nhi thật nhỏ, so với đậu phụ còn trơn hơn."

Hơi thở ấm áp thổi trúng khiến nàng hoảng hốt loạn nhảy.

Ngưng Hương thẹn thùng muốn trốn sang bên cạnh, Lục Thành cũng bám theo, nghĩ đến lúc sáng nàng ở trong ruộng làm việc, hắn thấp giọng bảo đảm: "Hương Nhi, chờ khi nàng gả đến nhà chúng ta, ta không cần nàng ra ruộng, nàng chỉ cần ở trong nhà thôi, ta không muốn tay nàng bị thô, ta thích nàng như bây giờ."

Nói xong liền cúi đầu hôn lên bàn tay mềm mại nhỏ bé không xương của nàng.

Môi hắn hết sức nóng bỏng, chỉ hôn trên mu bàn tay thôi cũng làm cho nàng rối loạn hô hấp, nàng bỗng nhớ tới đêm đó bị hắn trêu đùa đến khóc thành tiếng. Ngưng Hương sợ tiếp tục nữa sẽ không khống chế được, nàng xúc động thu tay lại khuyên hắn, "Lục đại ca, thời giab không còn sớm, chàng..."

Giống như đã sớm đoán được nàng sẽ nói gì, Lục Thành đột nhiên ngẩng đầu lên, chuẩn xác phong bế miệng nàng.

Ngưng Hương nếm được hương vị bánh táo đỏ ngọt ngào, nàng chuyên tâm làm bánh cho hắn ăn, hiện tại hắn cũng chuyên tâm dùng phương thức này để hai người cùng nhau nếm.

Nàng nhắm mắt lại, lông mi thật dài phất qua sống mũi anh tuấn của hắn.

Biết rõ nàng cũng thích, Lục Thành lại động ý xấu, tay đặt trên eo nàng từ từ dời lên trên, sau đó trước khi nàng phát giác muốn tránh né, hắn bèn chặn ngang trước vạt áo nàng.