Hà Hữu Huệ lấy hai cái chén gỗ có khắc hoa văn trong tủ ra, cố ý nhạo báng nói: “Tại sao không gọi là dì Hà?”
Lục Nhất Hành đi tới, cầm lấy cái muôi, vừa khuấy đều thì ngay lập tức mùi thơm tỏa ra khắp nơi, nịnh hót nói: “Mẹ xưng là gì thì con gọi theo đó.”
Hà Hữu Huệ vỗ nhẹ tay anh một cái, cầm lấy cái vá, nghiêm giọng nói: “Mẹ biết là con sẽ dẫn Ký Thu đến, nhưng không ngờ sẽ là hôm nay.”
Một ngày trước khi ghi hình, Lục Nhất Hành đã cố ý đến chỗ này của Hà Hữu Huệ để ‘nói chuyện thân mật’. Cũng chính từ lúc đó, Hà Hữu Huệ đã biết có một cô gái tên là Lộ Ký Thu.
Lục Nhất Hành không nói chuyện hot search trên weibo, dù sao mỗi ngày Hà Hữu Huệ ở vùng ngoại thành này trồng hoa và rau, cũng chưa từng quan tâm tới mấy tin tức bát quái này.
“Con cũng không ngờ sẽ là hôm nay… Cho nên không nói với cô ấy là tới gặp mẹ.” Lục Nhất Hành đứng bên cạnh, nhẹ giọng nói.
Hà Hữu Huệ tắt bếp, cho đồ ăn bánh trôi đã nấu chín vào trong chén, “Vậy con đã nói với người ta như thế nào?”
Lục Nhất Hành cầm lấy khay gỗ, đặt hai chén nhỏ lên, mím môi nói: “Con chỉ nói là, đến gặp một trưởng bối.”
Hà Hữu Huệ đưa tay đè cái khay xuống, quấn lại khăn choàng, nói: “Con phải tôn trọng cảm xúc của Ký Thu, nếu như con bé không muốn gặp mẹ sớm như vậy thì con dẫn con bé đến đây là không đúng…”
Lục Nhất Hành gật đầu nói đã hiểu rõ.
Anh bưng khay lên, thấp giọng giải thích: “Hiếm khi đêm nay tổ tiết mục dừng quay, cộng thêm một số chuyện khác nên con dẫn cô ấy tới đây.”
Vừa nói vừa đi đến cửa phòng bếp, “Con muốn tới nơi này, có lẽ sẽ kéo gần thêm một bước.”
Hà Hữu Huệ nở nụ cười, trêu ghẹo nói: “Con muốn biến nơi này của mẹ thành nơi làm việc, bây giờ còn làm nơi hẹn hò nữa sao?”
Nói xong thì kéo cửa phòng bếp ra, “Chuyện tình cảm của hai đứa, mẹ mặc kệ. Dù sao Ký Thu người ta cũng sẽ không vì mẹ chồng như thế nào, mà do chính bản thân con mà thôi…”
Nghe thấy bà nói như vậy, Lục Nhất Hành không khỏi nở nụ cười, “Mẹ, bây giờ mẹ đã tự xưng là mẹ chồng rồi sao?”
Hà Hữu Huệ ho nhẹ hai tiếng để che giấu sự xấu hổ, mặc kệ anh rồi bước ra khỏi phòng bếp.
Lộ Ký Thu đi một vòng quanh phòng khách, rồi lại ngồi xuống.
Khi còn bé, Lộ Đông Tùng đã dạy cô là tới nhà người khác làm khách thì nhất định không được sờ loạn. Từ nhỏ đã được dạy dỗ như vậy, cho nên tới bây giờ, Lộ Ký Thu đã thành thói quen. Huống chi trong phòng khách này có rất nhiều đồ dùng mang phong cách cổ xưa.
Trong chốc lát, cô nhìn thấy Lục Nhất Hành bưng khay đi bên cạnh dì Hà đi ra.
Lộ Ký Thu vội vàng lên nghênh đón.
“Ký Thu, đến đây ngồi.” Hà Hữu Huệ kéo một chiếc ghế bên cạnh bàn ăn ra, ý bảo cô ngồi xuống.
Ba người ngồi quanh một bàn ăn nhỏ, trên bàn lại có hai chén bánh trôi hèm rượu tỏa hương thơm ngát. Đặc biệt mùi thơm của rượu kia kết hợp tuyệt vời với hương hoa quế, làm cho vị ngọt thoang thoảng, rất hấp dẫn.
Lộ Ký Thu mới vừa cầm lấy thìa thì phát hiện chỉ có chén trước mặt mình mới có thêm hạt sen và câu kỷ, trong khi đó, chén của Lục Nhất Hành thì chỉ có bánh trôi mà thôi.
“Tay của cháu quá lạnh, con gái nên bồi bổ khí huyết nhiều hơn…”
Hà Hữu Huệ nhẹ giọng nói, rồi đưa tay chạm vào thành chén, “Ăn trong lúc còn nóng đi. Dì đi lên lầu trải chăn điện cho hai đứa.”
Nói xong, Hà Hữu Huệ đứng dậy đi lên lầu.
Lộ Ký Thu nhỏ giọng hỏi Lục Nhất Hành, “Đêm nay chúng ta không trở về căn hộ sao?”
“Hôm nay quá muộn, cứ ở chỗ này đi.” Lục Nhất Hành vừa nói, vừa lấy khăn giấy giúp cô lau mảnh vụn của hoa quế bên khóe miệng, “Mỗi lần anh qua đây, đều ở trên gác xép. Gác xép có cửa sổ trên mái nhà, may mắn thì có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao.”
Lộ Ký Thu gật đầu nói được.
Có lẽ bởi vì hai người lần lượt thay đổi nhiều nơi ở và môi trường, cho nên lúc này Lộ Ký Thu cũng không đắn đo nhiều. Nếu dì Hà đã không ngại thì bọn họ sẽ ngủ ở đây một đêm.
Ăn xong, hai người cùng nhau vào phòng bếp rửa chén.
Lục Nhất Hành mới vừa mở vòi sen thì điện thoại trong túi quần vang lên. Anh nghiêng người sang, ý bảo Lộ Ký Thu giúp anh lấy điện thoại ra.
Lộ Ký Thu vội vàng lau tay, thận trọng lần mò trong túi quần của anh, cô đỏ mặt rồi nhanh chóng lấy điện thoại ra đưa cho anh.
Lục Nhất Hành nhìn thấy tên người gọi đến thì thu lại nụ cười, lấy khăn bếp lau khô tay, nói: “Anh đi nghe điện thoại một chút.”
“Dạ, được!”
Lộ Ký Thu nhìn anh đi ra khỏi phòng bếp, cô vừa mới liếc qua, thì thấy Phan Mậu gọi tới.
Chẳng lẽ là chuyện hot search trên weibo…
Còn đang cúi đầu nghĩ ngợi thì đột nhiên nghe thấy tiếng dì Hà gọi cô.
“Ký Thu—— “
Lộ Ký Thu hồi phục tinh thần, ngẩng đầu nhìn về phía cửa bếp thì thấy Hà Hữu Huệ đã bước nhanh đến.
“Hửm? Nhất Hành đâu? Sao mà để con rửa chén thế này?” Rõ ràng là Hà Hữu Huệ có chút lo lắng, đến gần kéo Lộ Ký Thu ra.
“Anh ấy đi nhận điện thoại.” Lộ Ký Thu tiếp tục xả nước, cười nói: “Dì Hà, không có chuyện gì. Cháu vừa mới ăn bánh trôi hèm rượu dì nấu, cho nên bây giờ cả người con đều rất ấm.”
Hà Hữu Huệ đưa tay tắt vòi nước đi, “Chỉ có hai cái chén, để lát nữa cho thằng bé rửa là được… Đi, dì dẫn con lên lầu.”
Nói xong thì bà dẫn Lộ Ký Thu lên lầu. Tuy nói là tầng áp mái nhưng không gian lại rộng hơn mong đợi rất nhiều. Ngoại trừ phần mái được hạ thấp xuống một chút, nhưng mà cũng không làm cho người ta cảm thấy chật chội.
Thậm chí bởi vì diện tích trên nóc nhà khá lớn nên có thêm cửa sổ trần trên mái, làm cho có cảm giác không gian rộng lớn hơn.
“Bởi vì là gác xép, chiều cao không đủ, cho nên không có đặt giường.” Hà Hữu Huệ vừa nói vừa dẫn cô đến giữa phòng, “Cho nên dì tìm người làm một nệm dày, ngủ trên này cũng rất thoải mái.”
Lộ Ký Thu đứng bên cạnh tấm nệm, nhìn căn phòng này chỉ có duy nhất một tấm nệm… Cho nên, đêm nay hai người bọn họ phải ngủ trên cùng một cái nệm sao?
Hà Hữu huệ là người từng trải, tự nhiên cũng đoán được Lộ Ký Thu đang suy nghĩ cái gì.
“Chủ yếu là những phòng khác chưa có hệ thống sưởi. Bởi vì bình thường chỉ có mình dì sống ở đây nên ngoại trừ phòng ngủ của dì thì chỉ có gác xép này là ấm áp…”
“Có lẽ, đêm nay con xuống ngủ với dì nhé?” Hà Hữu Huệ chủ động hỏi.
Lộ Ký Thu theo bản năng xua tay, nói: “Không, không cần.”
Dù sao cũng là trưởng bối, lại là lần đầu tiên gặp mặt, cô không nên quấy rầy giấc ngủ của người ta. Hơn nữa nệm này hình như có kí©h thí©ɧ đủ lớn, cỡ hai mét. Mỗi người ngủ một bên cũng sẽ không quá khó xử.
Thấy Lộ Ký Thu không ngại ở gác xép thì Hà Hữu Huệ lấy cái cái chăn từ trong tủ âm tường ra.
Lộ Ký Thu quỳ trên nệm, giúp trải chăn bông, không khỏi tò mò hỏi: “Dì Hà, anh ấy có thường xuyên tới đây không?”
“Ừ, chỉ cần không có việc thì Nhất Hành sẽ đến đây ở vài ngày, coi như là đến chăm nom dì,” Hà Hữu Huệ vừa cười vừa nói: “Tiểu tử Nhất Hành này luôn lo lắng dì sống một mình sẽ xảy ra chuyện, thường xuyên lo lắng dì sẽ quá cô đơn…”
Nghe như vậy, Lộ Ký Thu không khỏi hơi sửng sốt, thì ra quan hệ giữa Lục Nhất Hành và dì Hà lại thân thiết như vậy.
Hai người ở trên gác nói chuyện một lúc lâu thì mới thấy Lục Nhất Hành lên lầu.
Hà Hữu Huệ đứng dậy, vỗ vỗ mu bàn tay của Lộ Ký Thu, quan tâm nói: “Buổi tối nhớ đắp kín chăn, nửa đêm về sáng sẽ rất lạnh.”
Lộ Ký Thu cười, gật đầu nói đã biết.
Chờ Hà Hữu Huệ đi xuống lầu, thì Lộ Ký Thu mới xoay người trở lại phòng trên gác xép.
Đi vào thì thấy Lục Nhất Hành lấy một cái áo thun trắng tinh trong tủ ra, “Em mặc áo này làm áo ngủ, rất sạch sẽ.”
Vừa nói vừa tìm kiếm nửa ngày, thì tìm được một cái quần đi biển màu sắc sặc sỡ đưa cho cô, nói: “Quần đi biển này còn mới, có thể hơi to.”
Lộ Ký Thu gật đầu, nhận lấy rồi ôm vào trong ngực, sau đó xoay người đi vào phòng tắm nhỏ trên gác.
Phòng tắm tuy nhỏ nhưng đầy đủ mọi thứ. Có thể thấy được bình thường dì Hà thường xuyên quét dọn và thay đổi đồ dùng hằng ngày.
Lục Nhất Hành từ phòng tắm dưới lầu đi lên thì đúng lúc nghe thấy cô ở bên trong gọi anh.
“Lục Nhất Hành —— “
Đi tới cửa phòng tắm, anh vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”
Lộ Ký Thu đứng trước gương trong phòng tắm, nhìn chỗ thắt lưng không có cách nào giữ chặt được chiếc quần, nói: “Cái quần này… nó cứ tụt xuống.”
Nói xong, cô vừa buông lỏng tay thì chiếc quần lại tụt xuống.
Nghe thấy vậy, Lục Nhất Hành không khỏi cười nhẹ một tiếng, bước nhanh tới tủ quần áo một lần nữa, tiếp tục tìm kiếm. Nhưng quần áo để chỗ này của anh chủ yếu đều là quần tây, mặc ngủ sẽ không thoải mái.
Lấy ra một chiếc quần thể thao trông tương đối thoải mái, đi tới cửa phòng tắm, gõ nhẹ hai cái, “Quần này có thể chứ?”
Lộ Ký Thu mở cửa phòng tắm ra, tay trái kéo lưng quần để nó không bị tuột xuống, đưa tay phải ra, nói: “Để em thử xem…”
Lúc Nhất Hành chỉ đứng trước cửa phòng tắm chờ cô.
Rất nhanh, Lộ Ký Thu mặc chiếc quần thể thao dài đi ra.
“Cái này có dây thun nên không bị tuột xuống, chỉ là quá dài.” Lộ Ký Thu cúi đầu nhìn ống quần dài chấm sàn, vừa định ngồi xổm xuống thì đã bị anh giành trước một bước.
Lục Nhất Hành nửa ngồi xổm trước mặt cô, giúp cô xắn ống quần lên, dáng vẻ giống như anh đang làm chuyện hết sức bình thường.
Lộ Ký Thu vốn tưởng rằng mình đã vượt qua giai đoạn đỏ mặt như trước đây, nhưng giờ lại không có khí cốt, tiếp tục đỏ mặt.
Sau khi xắn ống quần lên cao vừa phải, Lục Nhất Hành đứng dậy.
Vừa mới đứng dậy thì thoáng nhìn thấy màu áo nội y bên trong của Lộ Ký Thu. Màu sắc áo…
Lộ Ký Thu theo tầm mắt của anh, cúi đầu vừa nhìn thì dưới sự ‘hỗ trợ’ của ánh đèn, chiếc áo phồng trắng hoàn toàn trở thành trong suốt!
“Này, cái này… Không được…”
Hai tay Lộ Ký Thu che trước ngực, lời nói phát ra có chút không mạch lạc.
Lục Nhất Hành quay đầu đi, ho nhẹ hai tiếng, vội vàng lại tủ quần áo tìm kiếm áo thun sẫm màu. Nhưng liếc nhìn toàn bộ tủ quần áo thì, áo thun chủ yếu toàn màu trắng, ngoài trừ chiếc áo anh đang mặc trên người —— là chiếc áo thun màu đen duy nhất.
Anh cởϊ áσ thun trên người ra, đưa cho Lộ Ký Thu, “Mặc cái này.”
Như vậy thì tốt rồi. Lộ Ký Thu nhìn nửa thân trên trần trụi của anh thì hai bên tai đều đỏ rực lên.
Nhận lấy áo thun trong tay anh, cô bước nhanh vào phòng tắm, cấp tốc thay xong, lại nhìn mình trong gương, xác định không còn ‘xuyên thấu’ nữa thì mới đi ra khỏi phòng tắm.
“Này, cho anh…” Lộ Ký Thu cúi đầu, đưa áo mình vừa thay cho anh.
Sau đó đi tới chỗ nệm, nhanh chóng chui vào trong chăn. Trong lòng cô mặc niệm —— đừng hoảng hốt, đừng loạn, chớ khẩn trương.
Lục Nhất Hành mặc áo thun có mùi hương của cô, thấy cô ‘nhu thuận’ nằm một bên nệm thì thấp giọng cười, nói: “Anh tắt đèn nhé?”
Lộ Ký Thu chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, buồn bực lên tiếng: “Dạ!”
【Tách!
Ngay khi đèn tắt, bầu trời đầy sao bên ngoài cửa sổ trong suốt trên mái nhà lập tức trở nên tuyệt đẹp hơn.
Lộ Ký Thu không khỏi sửng sốt, bình thường bận rộn làm việc, rất ít có cơ hội đến vùng ngoại thành hẻo lánh, lại càng không có cơ hội để nhìn thấy nhiều sao như thế này.
Cắm trại dã ngoại lần trước cũng bởi vì thời tiết không tốt nên không có nhìn thấy sao.
Lục Nhất Hành nằm xuống nệm, cách cô khoảng chừng năm mươi centimet, nhìn lên cửa sổ trên mái nhà.
Lộ Ký Thu không khỏi nhớ tới đêm cắm trại dã ngoại đó, cô trằn trọc sau khi nghe mấy nhân viên công tác kể chuyện ma, còn có cả cái ôm của anh tối đó nữa.
Ở ngoài sân, ba người trong xe đồng loạt nhìn lên bầu trời đầy sao, cả ba đều ngáp một cái.
“Anh, người phụ nữ mới vừa mở cửa là ai nha? Nhìn cũng rất quen…”
“Mặc kệ bà ấy là ai, đêm nay, Lục Nhất Hành dẫn Lộ Ký Thu đến đây qua đêm, không có đi đâu!”
“Cũng đúng, chuyện này đã đủ kinh ngạc đấy! Title báo vậy là đủ rồi!”
Hai paparazzi trẻ tuổi còn đang cười hắc hắc thì đột nhiên bị người đàn ông trung niên ở bên cạnh cầm tờ báo đập trúng.
“Hai người các cậu sao lại ngu ngốc như vậy! Đây rõ ràng là đến gặp người lớn! Biết như vậy là có ý gì không?”
Hai người trẻ tuổi nhìn nhau một cái, vẻ mặt không hiểu lắc đầu.
Người đàn ông trung niên than thở một tiếng, sau đó cười hắc hắc, nói: “Điều này có nghĩa là… hai người tham gia chương trình rồi nảy sinh tình cảm, đã đến giai đoạn bàn chuyện cưới gả rồi.”