Chương 4: Bạn gái của anh

Đoạn đường đến cửa hàng ăn sáng không quá xa, nhưng hôm nay, Lộ Ký Thu cảm thấy đi quá chậm.

Bàn tay anh rất lớn, bao trọn lấy bàn tay cô, hơi ấm từ đầu ngón tay lan tỏa đến tận đáy lòng.

Hơn nữa, anh cameraman vẫn luôn tập trung quay túi áo, nơi hai người đang nắm tay. Điều này làm cho Lộ Ký Thu càng thêm tin tưởng có nhiệm vụ “nắm tay” này.

Cùng anh sải bước trên đường, tuy đây không phải là lần đầu tiên hai người nắm tay nhưng so với trên sân khấu lần trước thì hoàn toàn khác biệt.

Đi qua ngã rẽ, mùi thơm của sữa đậu nành lan tỏa khắp nơi, phía trước đã có người xếp hàng chờ.

Để không cản trở lối đi của mọi người, tổ tiết mục và cameraman đứng quay ở xa, chỉ để lại một cái camera quay cận cảnh hai người.

Mọi người đứng bên ngoài xếp hàng chờ đợi, phải tới lượt mình thì mới bắt đầu gọi món rồi đi vào bên trong ngồi.

Hôm nay, Lộ Ký Thu mặc áo khoác dạ có mũ lông, lúc này đứng ở trước cửa tiệm không chịu được mà khụt khịt mũi vài cái, may mắn đã có tia nắng chiếu xuống, nếu không thì sẽ càng lạnh hơn.

Đột nhiên, bàn tay trái đang bị nắm mất đi độ ấm.

Lộ Ký Thu ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn anh, chỉ thấy anh đưa tay giúp cô đội mũ, còn cẩn thận cài hết nút áo lại.

Lộ Ký Thu lại nghĩ đến nhiệm vụ của anh, chớp mắt một cái, lại vội vàng chủ động nắm lấy tay anh, nhỏ giọng nói: “Không phải là…”

Vừa nói, cô vừa nghiêng người nhìn anh cameraman, hình như không ai phát hiện bọn họ vừa mới buông tay.

“Sẽ không có ai nhìn thấy.” Lục Nhất Hành lắc đầu, sau đó, nắm chặt lấy bàn tay của cô thêm một chút.

“Người tiếp theo…”

Vừa nghe tiếng gọi, hai người bước lên phía trước, ngước nhìn thực đơn treo trên tường.

Lộ Ký Thu không biết phải chọn món nào, để tiết kiệm thời gian, trực tiếp để Lục Nhất Hành quyết định là được.

Vừa vào bên trong tiệm, gió mát từ điều hòa không khí làm cho người ta vô cùng thoải mái.

Lộ Ký Thu cúi đầu, nhìn đôi bàn tay đang nắm của hai người, có chút rối rắm, như thế này thì làm sao mà ăn bây giờ?

Lục Nhất Hành mất tự nhiên, họ nhẹ một tiếng, xoay người hỏi hai đạo diễn ở phía sau: “Lúc ăn có thể tạm thời buông tay được không?”

Lưu Đồng và A Hồng liếc nhìn nhau, trong lòng thầm nói, anh trai à, trêu chọc người ta đấy à? Tự mình tạo ra nhiệm vụ, có bản lĩnh thì anh tự giải quyết nhé!

Nhưng tất nhiên, bọn họ sẽ không thể nói như vậy.

Lưu Đồng tương đối có kinh nghiệm hơn, làm bộ nghiêm túc, thay Lục Nhất Hành nói: “Có thể, chỉ cần nắm tay khi đi trên đường là được.”

Lời nói vừa dứt, A Hồng liền nhìn cô ấy với ánh mắt sùng bái, chị Đồng thật tuyệt vời, chị Đồng hãy chỉ bảo cho em nhiều hơn nhé!

Sau khi có được “lệnh đặc xá”, Lộ Ký Thu mới dám buông tay ra.

Lòng bàn tay của anh rất ấm áp, cô có chút lưu luyến.

Hai người ngồi đối diện nhau, bà chủ liền mang đồ ăn lên. Hai ly sữa đậu nành, bốn cái bánh quẩy, cùng với một phần tiểu long bao (bánh bao súp) (1).

(1) Hình minh họa tiểu long bao:

Để tiện cho học sinh và nhân viên văn phòng mang theo, sữa đậu nành đều được đựng trong ly nhựa, chỉ cần cắm ống hút vào, hút một hơi, cảm giác thỏa mãn không gì sánh bằng.

A? Cô cầm nhầm cốc sao? Cô rõ ràng đã chọn sữa đậu nành có đường mà!

Lộ Ký Thu khẽ nhíu mày, cô luôn cảm thấy sữa đậu nành hơi khó uống.

“Làm sao thế?” Lục Nhất Hành chú ý đến phản ứng của cô, “Ly của em là ly không đường hả?”

“Ừ…” Lộ Ký Thụ gật đầu, là cô cầm nhầm.

Lục Nhất Hành cầm lấy một ly sữa đậu nành khác, không vội vàng cắm ống hút, mà đưa nó cho cô, nói: “Đưa ly đó cho anh, em uống ly này đi.”

“Không cần, không cần.”

Lộ Ký Thu vội vàng xua tay từ chối, cô đã uống rồi, làm sao có thể đổi cho anh được.

Lục Nhất Hành cúi đầu cắm ống hút, không nhanh không chậm nói: “Anh không thích uống ngọt.”

“…À?”

Lộ Ký Thu hơi sửng sốt, nhìn anh đổi ly sữa đậu nành không đường trước mặt đi.

Ngay khi Lục Nhất Hành chuẩn bị uống ly sữa đậu nành của cô thì Lộ Ký Thu vội vàng đưa tay ngăn anh, nói: “Thật ra, ly này em đã uống rồi…”

Anh đổi ống hút khác nhé!

Chỉ là Lộ Ký Thu còn chưa nói hết nửa câu sau thì đã nghe Lục Nhất Hành nói: “Anh không ngại.”

Nhìn anh không bận tâm, vừa uống sữa đậu nành vừa ăn bánh quẩy, Lộ Ký Thu không thể làm gì khác là cầm ly sữa đậu nành có đường lên uống, miệng nhỏ hút một hơi, cố gắng quên đi chuyện vừa rồi.

Hương vị của cửa hàng này thực sự rất ngon, cắn một miếng tiểu long bao thì mùi súp đậm đà tan chảy trong miệng, bánh quẩy thì xốp giòn, ăn không bị ngán.

Lộ Ký Thu đem miếng bánh quẩy cuối cùng cho vào miệng, thỏa mãn nhún vai. Vô thức nhìn trộm Lục Nhất Hành ở đối diện, nếu như không phải tham gia chương trình này, cô vĩnh viễn chưa bao giờ nghĩ — một ảnh đế như anh cũng sẽ ngồi ăn sáng giống mọi người thế này.

Lục Nhất Hành ngẩng đầu, thấy một tay cô đang cầm ly sữa đậu nành, bàn tay còn lại thì giơ ngón cái về phía anh, đầu ngón tay còn dính dầu mỡ từ bánh quẩy.

Anh hỏi mượn khăn giấy của đạo diễn, đi đến bên cạnh Lộ Ký Thu, khom lưng giúp cô lau tay.

Lộ Ký Thu ngồi yên tại chỗ, trợn tròn mắt, cô không ngờ anh sẽ giúp mình lau tay, nhìn quanh bốn phía, nhỏ giọng nói: “Thầy Lục, để tự em làm là được rồi.”

Lục Nhất Hành nhìn đôi môi đang mấp máy của cô, nhẹ giọng nói: “Lần sau đi.”

Cũng đúng, anh đã giúp cô lau sạch sẽ rồi.

Lộ Ký Thu xấu hổ, đỏ bừng cả mặt, cúi đầu cắn ống hút, tự hỏi, những cặp đôi yêu nhau thường làm như vậy đúng không?

Ăn sáng xong, hai người lại nắm tay trở về căn hộ.

Lúc này, hai đạo diễn không vào phòng đối diện mà theo chân hai người đi vào phòng 901.

Đứng ở cửa, đạo diễn nói với hai người.

“Chào mừng hai vị về nhà, hôm nay là ngày đầu tiên mà các vị khách mời đều đến đông đủ, cho nên, tất cả khách mời sẽ gặp nhau ở tầng 1 tòa nhà 102 lúc hai giờ chiều, nhiệm vụ chính của buổi chiều là ra ngoài mua đồ ăn, bên cạnh đó, mỗi đội sẽ chuẩn bị hai món ăn, cụ thể sẽ thông báo vào buổi chiều.”

Lộ Ký Thu nghiêm túc lắng nghe, lần đầu tiên tham gia chương trình thực thế, cứ làm theo đúng hướng dẫn thì chắc là sẽ không sai được.

“Thầy Lục đã đến đây từ sáng sớm hôm qua, vậy nên thầy Lục dẫn Ký Thu đi tham quan một vòng quanh căn hộ nhé! Chúng tôi sẽ ở phòng đối diện…”

Đạo diễn nói đơn giản vài câu rồi cùng cameraman đi về phòng đối diện.

Lộ Ký Thu rất phối hợp, đi theo sau Lục Nhất Hành, giống như người mới đến.

Đứng chỗ kệ để dép trước cửa, Lục Nhất Hành bắt đầu giới thiệu.

“Đây là dép đôi mà tổ tiết mục đã mua.”

Nói xong, Lục Nhất Hành cúi người, lấy ra một đôi dép bông màu hồng và một đôi màu xanh, sau đó đặt đôi màu hồng bên cạnh chân cô, ý bảo cô mang vào.

“Cảm ơn!”

Lộ Ký Thu hơi cúi người, cô không quen với một Lục Nhất Hành săn sóc như vậy.

Từ cửa đi vào, phía bên tay phải là phòng bếp được trang trí theo phong cách Tây, chưa từng nấu ăn nên hơi lạnh lẽo.

“Nghe nói tài nấu ăn của thầy Lục rất tốt?” Lộ Ký Thu thuận miệng hỏi.

“Có tốt hay không…. Em phải nếm thử thì mới biết được.” Lục Nhất Hành đi đến tủ bếp, quay người lại nhìn cô: “Em thích ăn gì? Tối nay anh sẽ nấu món em thích.”

Hai tay Lộ Ký Thu chắp ở sau lưng, mím môi, tỏ vẻ đang suy nghĩ: “Em phải nghĩ thêm một chút.”

“Được!”

Lục Nhất Hành nói xong, sau đó lấy hai cái cốc từ trong tủ.

“Lại cốc đôi ư?”

Lộ Ký Thu không khỏi thán phục tổ tiết mục, mọi thứ đều chuẩn bị rất đầy đủ.

Lục Nhất Hành pha cho Lộ Ký Thu một ly trà nóng, trong phòng không bật máy sưởi, chỉ mở máy lạnh nên ít nhiều có chút lạnh, hơn nữa bên trong không khí khô hanh, uống một ly trà nóng sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều.

“Đây là phòng của anh, phòng của em ở trên lầu.” Lục Nhất Hành chỉ chỉ về phía phòng anh, sau đó không quên nhắc nhở: “Trên lầu chỉ có phòng ngủ, căn hộ này chỉ có một nhà tắm ở dưới lầu.”

Lộ Ký Thu chần chừ, gật đầu, nói như vậy, mỗi ngày sớm tối, hai người bọn họ đều sẽ gặp nhau…

Hai người ngồi ở quầy bar, trò chuyện một lúc, ly trà đã chạm đáy, thì Lộ Ký Thu không cưỡng lại được mà ngáp một cái, lúc này Lục Nhất Hành mới dẫn cô lên lầu.

“Em ngủ một lát đi !”

Lục Nhất Hành giúp cô kéo rèm cửa lại, nhẹ giọng hỏi: “Buổi trưa em muốn ăn gì?”

Lộ Ký Thu ngồi ở mép giường, vừa che miệng ngáp vừa lắc đầu, nói: “Không muốn ăn, em chỉ muốn ngủ một giấc đến một giờ…”

Nói đến phân nửa, cảm thấy tư thế quá khó coi, vì vậy, cô vội vàng ngồi thẳng dậy, “Ý em là… Buổi sáng đã ăn nhiều lắm…”

Lục Nhất hành cũng không ép buộc cô, dù sao cô cũng bay suốt đêm qua đây, lúc này hãy để cô ngủ một giấc thật ngon.

Giúp cô che tất cả máy quay trong phòng, sau đó, Lục Nhất Hành mới đi ra ngoài.

Nhìn anh đóng cửa lại, Lộ Ký Thu len lén thở dài một hơi, cả người ngã nhào ra giường.

Sau khi ở cùng với anh một buổi sáng, cô cũng không cảm thấy khó chịu hay phản cảm nào.

Lúc này, điện thoại trong túi áo reo.

Lấy điện thoại ra, là chị Mẫn gọi đến, Lộ Ký Thu vội vàng nhận.

“Chị Mẫn!”

“Ký Thu, chị nghe nói người đồng hành của em là Lục Nhất Hành?” La Mẫn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Đúng vậy, em đã quay hình được hai ba tiếng rồi.” Lộ Ký Thu nói đơn giản những chuyện phát sinh từ sáng đến giờ cho La Mẫn.

Đối với La Mẫn, đây là những chuyện hết sức bình thường, nhắc Lộ Ký Thu cố gắng tham gia thật tốt, đồng thời cũng không nên quá lười biếng, buông thả để tránh tạo sơ hở cho anti fan công kích.

La Mẫn còn nói cho cô biết, khách mời đồng hành với Ông Y Y là tiểu thịt tươi (2) rất được yêu thích trong thời gian gần đây, Phạm Thước.

(2) tiểu thịt tươi là một từ khá phổ biến trong giới giải trí Trung Quốc, dùng để chỉ các idol nam độ tuổi từ 18- 30, trẻ trung, đẹp trai và có phần non nớt.

Trong khi đó… Cặp đôi vô chồng tiền bối còn lại là thầy Tiết Phong và cô Y Mai.

Những cái tên này đối với Lộ Ký Thu đều không quá xa lạ, nhưng ngoại trừ Ông Y Y thì những người khác cô đều chưa gặp, La Mẫn nói cho cô biết trước cũng là muốn cô chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Trong lòng đã rõ thì dĩ nhiên, tâm lý cũng ổn định hơn nhiều.

Cúp điện thoại, Lộ Ký Thu nằm trên giường, rất nhanh đã ngủ say.

Lúc tỉnh dậy thì đồng hồ đã điểm gần một giờ. Trang điểm nhẹ nhàng, sau đó, cô mới đi xuống lầu.

Khi đi xuống cầu thang, Lộ Ký Thu nhìn thấy Lục Nhất Hành đang ngồi xem kịch bản trên sa lon, đứng xa xa nhìn như vậy, cô cảm thấy cảnh tượng này vô cùng hài hòa.

“Vợ bước từ từ xuống lầu, và tình cờ chồng cô ấy đang đọc báo …”

Dừng! Cô đang nghĩ đến chuyện gì thế này?

Lộ Ký Thu lắc đầu, mới vừa bước tới thì chuông cửa vang lên.

“Chắc là đạo diễn.”

Lục Nhất Hành vừa nói vừa thả kịch bản trong tay xuống, đứng dậy đi mở cửa.

Quả nhiên là đạo diễn đến gọi bọn họ, hai người mặc áo khoác, sau đó cùng đạo diễn đi đến Tòa nhà 1.

Vừa ra khỏi tòa nhà, Lộ Ký Thu liền đưa tay về phía anh. “Này, nắm tay nhé!”

Lục Nhất Hành cố gắng nhịn cười, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nhét vào trong túi áo, hai người đứng sát nhau.

“Ngủ đủ chưa?” Lục Nhất Hành nhàn nhạt hỏi.

“Đủ ạ!”

Lộ Ký Thu đem gương mặt nhỏ nhắn chui vào trong cổ áo khoác, nhẹ giọng trả lời, ghé sát vào người anh, nói: “Đúng là tay chân của đàn ông thì sẽ không bao giờ lạnh ạ?”

Tay anh lúc nào cũng vô cùng ấm áp.

Lục Nhất Hành cúi đầu nhìn cô, giả vờ nghiêm chỉnh, nói: “Có lẽ là để gặp được cô gái có tay chân lạnh lẽo của mình đấy!”

Lộ Ký Thu nghiêng đầu nhìn anh, lúc hiểu ra ẩn ý trong lời nói ấy thì lập tức đỏ mặt cúi đầu.

Sau khi đi một vòng lớn thì cuối cùng bọn họ đã đến nơi tụ tập tại tòa nhà số 1, đây là nơi ở tạm thời của cặp vợ chồng tiền bối.

Tiền bối Tiết Phong và Y Mai là cặp vợ chồng kiểu mẫu trong giới giải trí, họ là những nghệ sĩ có thực lực, trước đó đã từng hợp tác nhiều lần với Lục Nhất Hành.

Căn hộ của bọn họ ở tầng trệt, có một khoảng sân nhỏ phía trước, trông vô cùng ấm áp và thoải mái.

Sau khi ấn chuông cửa, rất nhanh đã nghe tiếng cô Y Mai trong nhà.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, cánh cửa được mở từ bên trong, nhưng người mở cửa lại là Ông Y Y và Phạm Thước.

“Xin chào, rốt cuộc thì mọi người cũng đã tới!”

Lộ Ký Thu hơi khó chịu khi nhìn thấy gương mặt tươi cười giả tạo của Ông Y Y.

Nhưng không có biện pháp, người ta là sư tỷ, huống hồ còn có rất nhiều máy quay ở xung quanh.

“Sư tỷ, chị tới thật sớm.” Lộ Ký Thu đón ý, nói hùa theo.

Bây giờ cách thời gian hai giờ còn tới mười lăm phút đấy.

“Bọn chị ở tòa nhà 5, rất gần, nên qua đây sớm để trò chuyện với thầy cô.”

Lúc Ông Y Y nói chuyện thì tầm mắt rơi vào bàn tay đang nắm chặt của hai người.

“Mau vào đi, vào rồi nói chuyện tiếp.” Phạm Thước ở ngoài đời và trên màn ảnh rất giống nhau, hoạt bát giống như hình tượng nam thần tỏa nắng.

Nghe tiếng, Tiết Phong và Y Mai ra đón.

“Nhất Hành! Chúng ta cuối cùng đã có dịp gặp nhau mà không phải ở trên phim đấy!” Giọng nói chuyện của Tiết Phong khí thế mười phần, đi tới vỗ vai Lục Nhất Hành.

“Nhìn kìa, chương trình này mới quay được nửa ngày, tiểu tử Nhất Hành này đã nắm tay cô gái nhà người ta rồi à!” Y Mai cười cười, nắm lấy tay còn lại của Lộ Ký Thu, thân thiết chào hỏi.

Vào nhà, Lộ Ký Thu mất tự nhiên, buông lỏng bàn tay đang nắm với Lục Nhất Hành ra, có chút lúng túng giải thích: “Xin chào thầy Tiết, xin chào cô Y Mai! Nắm tay là nhiệm vụ của chúng em…”

“Thật sao? Tại sao chị và Phạm Thước không có nhiệm vụ này nha?” Ông Y Y cười như không cười, hỏi ngược lại.

Vừa vào đến cửa, Lục Nhất Hành đã nhận ra Ông Y Y và Lộ Ký Thu không hòa thuận, đi lên trước một bước, xoa xoa mái tóc rối của Lộ Ký Thu.

“Mỗi người đều nhận được nhiệm vụ không giống nhau.” Nói xong thì ngẩng đầu liếc nhìn Ông Y Y, sau đó không để cho cô ta tiếp tục chủ đề này nữa.

“Nóng sao? Có cần cởϊ áσ khoác ra không?” Lục Nhất Hành nhẹ giọng hỏi Lộ Ký Thu.

Có rất nhiều người trong phòng, mặc quần áo dày sẽ khá bất tiện để hoạt động, Lộ Ký Thu nghe lời anh, cởϊ áσ khoác ra.

Ngay khi hai người ngồi xuống bên cạnh các tiền bối, Tiết Phong nhìn y Mai cười nói: “Thấy hành động này của Nhất Hành, thật sự giống như dắt con dâu về nhà đấy!”

Lộ Ký Thu ngồi gần, một chữ cũng nghe không xót, đến cả lỗ tai cũng đã hồng rực.

“Thầy Tiết Phong từng ba lần đóng vai cha của anh, vẫn nhắc mãi về việc anh phải dẫn con dâu đến gặp thầy ấy, chương trình này rốt cuộc cũng đã giúp thầy Tiết Phong đạt được tâm nguyện.”

Lục Nhất Hành nhẹ nhàng giải thích rõ, anh rất sợ Lộ Ký Thu không tự nhiên.

Sáu vị khách mời đều đã đến đông đủ, mọi thiết bị đều đã được chuẩn bị tốt.

Tổng đạo diễn ở sau máy quay nói lời mở đầu.

“Chào mừng mọi người đến với chương trình “Gặp gỡ người yêu lý tưởng”, trong ba mươi ngày tới, hy vọng các vị có thể cùng bạn đồng hành của mình sinh sống hòa thuận, dành nhiều thời gian một chút để lắng nghe và thấu hiểu đối phương, có thể…”

Sau lời mở đầu chung chung, tổng đạo diễn chính thức thông báo nhiệm vụ chính cho các cặp đôi.

“Tổ tiết mục sẽ cấp cho mỗi đội khách mời 1.000 nhân dân tệ để mua đồ ăn, một phần trong số tiền này dùng để mua nguyên liệu nấu bữa tối, một phần còn lại dùng mua một số đồ vật nhỏ để làm tăng bầu không khí gia đình hoặc cặp đôi cho “ngôi nhà nhỏ” của mình.”

Tổng đạo diễn vừa nói, vừa đưa phong bì tiền mặt cho các khách mời nữ.

“Mỗi đội khách mời phải chuẩn bị bữa cơm với hai món ăn, sáu khách mời thì tổng cộng sẽ là 6 món, chuyện này các vị có thể tự bàn bạc với nhau…”

Sau khi tổng đạo diễn nói tất cả các yêu cầu của nhiệm vụ, Tiết Phong đề nghị mỗi đội làm một món chay và một món mặn, mà cô Y Mai có sở trường là món cháo hải sản hầm, nên trong nháy mắt, đã khơi dậy tâm hồn ăn uống và động lực cho tất cả mọi người.

Trước khi xuất phát, mỗi đội sẽ nhận một chìa khóa xe.

Lộ Ký Thu ngồi ở ghế phụ, vừa thắt dây an toàn vừa tìm kiếm những món ăn mà đa số mọi người đều thích.

“… Khoai tây hầm thịt bò, còn có tôm xào cần tây và hạt điều, thế nào?”

“Được!”

Chẳng mảy may do dự, Lục Nhất Hành đồng ý ngay lập tức.

Lái xe ra đường lớn, Lộ Ký Thu rốt cuộc không nhịn được mà hỏi.

“Thầy Lục, em không biết nấu ăn… Thế nhưng, em có thể làm trợ thủ cho anh nhé!” Khi nói chuyện, Lộ Ký Thu lặng lẽ chú ý đến biểu tình của Lục Nhất Hành.

Cô cảm thấy bây giờ mình chính là một gánh nặng, hơn thế còn là kiểu ăn chờ uống chực nữa.

“Anh nghe đạo diễn nói, em mang theo rất nhiều mì gói?” Hỏi một đường, Lục Nhất Hành lại trả lời một nẻo, anh hỏi cô.

“Ừ… có mang theo một ít.” Thật ra, cô đem theo gần nửa vali.

Lục Nhất Hành chuyển tay lái, không nhanh không chậm nói: “Sau khi về nhà, đưa toàn bộ mì gói cho anh.”

Vẻ mặt Lộ Ký Thu đầy vẻ nghi ngờ nhìn anh, lẽ nào anh cũng thích ăn mì gói ư?

Có đèn đỏ, Lục Nhất Hành đạp phanh xe, chiếc xe từ từ dừng lại.

“Có anh ở đây, mì của em chưa cần phải dùng tới.” Ngón tay của Lục Nhất Hành nhẹ gõ gõ trên tay lái hai cái, “Phải tịch thu toàn bộ.”

Ba đội khách mời lựa chọn ba địa điểm mua sắm khác nhau.

Cặp vợ chồng tiền bối lựa chọn chợ dân sinh ở gần căn hộ, ở đây có tất cả các loại thực phẩm tươi sống.

Phạm Thước và Ông Y Y chọn trung tâm mua sắm WT cao cấp, có người nói nơi đó có siêu thị rau xanh hữu cơ tốt nhất, đương nhiên thì giá cả cũng cao.

Trong khi đó, Lộ Ký Thu và Lục Nhất Hành chọn trung tâm mua sắm ở hơi xa một chút, nhưng khá tấp nập, là lựa chọn hàng đầu của đa số người mua đồ ăn.

Dừng xe xong, hai người cùng nhau xuống xe.

Đạo diễn vội vàng chào hỏi, cameraman cũng nhanh chóng xuống xe, đuổi kịp hai người. Tổ tiết mục đã thông báo trước cho các trung tâm, do đó, mỗi trung tâm mua sắm đều tăng cường an ninh, dù sao nghệ sĩ nổi tiếng xuất hiện ở nơi công cộng thì khó tránh khỏi phát sinh nhiều chuyện.

Cameraman không chỉ phải chú ý đến sự ổn định của ống kính và cảm xúc hình ảnh, mà còn luôn chú ý đến những người xung quanh. Chỉ một lúc sau, bốn đến năm cái máy quay đã bao quanh hai người.

Lục Nhất Hành khẽ kéo tay cô, rất sợ cô nàng bị chen lấn.

“Đạo diễn, tôi đang nắm tay Ký Thu, sẽ không bị tách ra, hãy để mọi người tản ra một chút!” Lục Nhất Hành quay đầu nói với đạo diễn ở sau lưng.

Nếu chen chúc thành một đoàn như vậy, trước tiên không chỉ nói đến vấn đề an toàn, chỉ một lúc sau cũng sẽ bị thiếu không khí.

Vừa nghe Lục Nhất Hành nói xong, mọi người đều lui về phía sau mấy bước, không khí cuối cùng đã được lưu thông.

Lộ Ký Thu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ anh nắm tay, đi theo sát bên cạnh anh vào trung tâm mua sắm.

Hai người xuất hiện như thế này, đa số mọi người đều nhìn qua một vài lần, còn lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Vừa vào đến sảnh chính của trung tâm thương mại, Lộ Ký Thu bị máy chụp ảnh lấy liền thu hút.

Lục Nhất Hành nhìn theo ánh mắt của cô, nhẹ nắm tay cô, thấp giọng hỏi: “Muốn thử không?”

Vừa nói vừa dẫn Lộ Ký Thu đi về phía đó.

“Đừng…” Lộ Ký Thu vô thức kéo anh lại, nhìn khuôn mặt khó hiểu của anh, không thể làm gì khác hơn là giải thích, nói: “Em nghe nói… Hai người yêu nhau, chụp ảnh này thì xác suất chia tay sẽ cao hơn…”

Từ lúc lên đại học, Lộ Ký Thu đã nghe mọi người nói về “thần thoại” này.

Thế nhưng kéo anh lại, thuần túy là phản xạ có điều kiện! Cô chỉ sợ phải ở một mình với Lục Nhất Hành trong căn phòng nhỏ mà thôi.

Cũng may Lục Nhất Hành cũng không quá kiên trì, kéo cô đi hướng ngược lại, ở đây có một chuỗi siêu thị lớn trên tầng ba, vì thế về cơ bản, mọi người có thể mua được tất cả mọi thứ chỉ tại một địa điểm.

Hai người không đi thang máy, một là do không gian kín như vậy không thích hợp, hai là phía sau hai người còn có rất nhiều nhân viên công tác, chiếm hết toàn bộ thang máy như vậy sẽ gây trở ngại cho những khách hàng khác.

Chính vì thế, lựa chọn thang cuốn là phù hợp nhất, có hai nữ sinh đứng phía trước cứ quay đầu nhìn hai người.

Một nữ sinh tóc ngắn không nhịn được mà nhỏ giọng nói: “Anh Hành, em là fan của anh. Có thể có em xin chữ ký được không?”

Nữ sinh tóc ngắn vừa nói ra, nữ sinh đeo mắt kính lập tức lấy vở ra.

“Thu Thu, em cũng là fan của chị, chị có thể cho em xin chữ ký không?”

Lộ Ký Thu hơi sửng sốt, trùng hợp như vậy, như thế này mà lại gặp được người hâm mộ của mình.

Lục Nhất Hành chỉ chỉ quyển vở nói: “Đem lại đây, anh ký cho!”

Ngược lại, hai nữ sinh không quá kích động, mỗi người đưa vở, kiên nhẫn chờ đợi.

Vừa hết thang cuốn, Lục Nhất Hành nhận quyển vở trong tay hai nữ sinh, đưa cho Lộ Ký Thu một quyển.

Đợi hai người ký xong, nữ sinh đeo mắt kính ôm vở, tò mò hỏi: “Anh chị đang ghi hình ạ?”

Lộ Ký Thu vô thức gật đầu, nói đúng.

Nữ sinh tóc ngắn đưa mắt đảo quanh hai người, cảm thấy mối quan hệ của hai người có gì đó sai sai.

Lục Nhất Hành nắm lấy tay cô, chủ động giới thiệu: “Đây là bạn gái của anh.”