Bên trong phòng quan sát trên lầu, A Hồng nhìn thấy Uông Bình nhập mật mã đi vào, thì vội vàng gọi Lưu Đồng tới.
“Chị Đồng, đây là mẹ của Ký Thu sao?”
Lưu Đồng nhìn kỹ mọi nhất cử nhất động của Uông Bình sau khi vào nhà một chút, gật đầu suy đoán nói: “Có lẽ vậy.”
“Mẹ Ký Thu đột nhiên xuất hiện sẽ ảnh hưởng tới việc ghi hình của chúng ta.” A Hồng nói xong thì lập tức đứng dậy, “Em đi xuống lầu nói một tiếng.”
“Này, A Hồng!” Lưu Đồng lên tiếng gọi cậu ấy lại, sờ cằm nói: “Đừng có gấp, nhìn xem này!”
Cũng nên có chút chuyện ngoài ý muốn xuất hiện, chương trình mới có thể tạo nên sức hấp dẫn.
Uông Bình cầm túi xách trên tay đặt lên trên tủ giày, lấy một đôi dép nữ khác mang vào, vừa nghĩ thầm trong lòng, đứa nhỏ Ký Thu này, trở về mà cũng không nói một tiếng.
Bước chân đi đến phòng khách, liếc mắt đã thấy đồ ăn trên bàn ăn, nhìn kỹ, lại thấy hai phần bát đũa.
Dựa vào hiểu biết của Uông Bình với Ký Thu thì bà biết rằng, cô rất ít khi giữ người đại diện hoặc trợ lý ở lại ăn cơm, dù sao tất cả mọi người cũng tương đối bận rộn mà.
Sau đó bà lại tập trung nhìn kỹ hơn, phòng khách này có rất nhiều máy quay.
Uông Bình còn chưa kịp nghi hoặc, thì đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện từ phòng tắm truyền đến.
“Đau không?”
Nghe tiếng, Uông Bình vội vàng dừng bước, đó là giọng nói của đàn ông.
Trong phòng tắm, Lục Nhất Hành khom người, giúp Lộ Ký Thu nhìn đầu lưỡi bị thương chảy máu, thật tình không biết sau lưng có thêm một người.
Vì Lộ Ký Thu ngửa đầu, nên lúc súc miệng lại, thì đột nhiên nhìn thấy gương mặt bát quái của mẹ già nhà mình đang đứng ở cửa phòng tắm.
Đưa tay vỗ lên cánh tay của Lục Nhất Hành, ấp úng ra hiệu anh không nên nhìn.
“Thế nào? Còn đau hả?”
Lộ Ký Thu lắc đầu liên tục, nhổ nước trong miệng ra, cầm lấy khăn mặt, vừa kéo anh vừa nói: “Em, mẹ em!”
Lục Nhất Hành xoay người, đối mặt với Uông Bình.
“Chào dì!”
Uông Bình híp mắt cười, nhìn hai người đang nắm tay nhau, cười nói: “Tốt, tốt!”
Một lần nữa, Lộ Ký Thu treo lại khăn mặt, có chút nhỏ xấu hổ mà hỏi: “Mẹ, tại sao mẹ tới đây mà không nói cho con biết trước một tiếng nha?”
“Mẹ có chuyện đi ngang qua chỗ này của con, nghĩ là con đang ở thành phố bên cạnh.” Ngoài miệng Uông Bình nói chuyện nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối lại nhìn Lục Nhất Hành, “Hai đứa vừa rồi mới làm gì?”
Lộ Ký Thu kéo mẹ ra khỏi phòng tắm, thuận miệng giải thích nói: “Không có gì, chính là con cắn trúng đầu lưỡi.”
Uông Bình bị cô lôi kéo, đi mỗi bước thì quay lại nhìn Lục Nhất hành, lẩm bẩm: “Là ai cắn trúng đầu lưỡi con?”
Lộ Ký Thu sửng sốt một chút, khuôn mặt nhanh chóng đỏ ửng, che micro của mình lại, không ngừng nháy mắt với Uông Bình, “Là con, là con cắn trúng khi ăn đồ ăn.”
Mẹ cô đang nghĩ đến chuyện gì nha!
Lục Nhất Hành cũng nghe được, đi theo sau hai người ra khỏi phòng tắm, cúi đầu cười.
Trở lại bàn ăn một lần nữa, Lộ Ký Thu muốn lấy bát đũa cho Uông Bình thì lại bị bà từ chối.
“Mẹ ăn rồi.” Uông Bình vừa nói vừa chỉ chỉ đồng hồ trên tường, “Bây giờ đã hai giờ rồi, công việc của hai đứa làm cho giời gian ăn uống thất thường, như vậy không tốt cho dạ dày.”
Lộ Ký Thu không ép buộc, rót cho mẹ một ly nước ấm. Mỗi lần mẹ cô tới đây đều sẽ càm ràm ít nhất một lần về thời gian ăn uống.
Trong mắt người lớn, không cần cô kiếm được bao nhiêu tiền, cô nổi tiếng như thế nào, chỉ muốn cô ăn đúng giờ, ngủ đúng giờ là được rồi.
Uông Bình lẩm bẩm một lúc, lại chú ý tới thức ăn trên bàn đều là cay, nói: “Tiểu Mẫn không phải không cho con ăn cay sao?”
Nghe thấy vậy, Lộ Ký Thu thiếu chút nghẹn ngào, ngẩng đầu lên nhìn Lục Nhất Hành cầu cứu.
“Dì à, là cháu thích ăn cay, nên muốn Ký Thu ăn với cháu,” Lục Nhất Hành chững chạc đàng hoàng nói hươu nói vượn, sau đó chỉ chỉ tô canh duy nhất trên bàn, “Món này không cay, để cháu múc cho dì thử một miếng nhé!”
Uông Bình nghe xong, vội vàng cười, khoát tay nói không cần.
“Thì ra là cháu thích ăn cay à, hôm nào tới nhà dì, dì sẽ làm gà cay cho cháu nhé!”
Lộ Ký Thu đang yên lặng ở bên cạnh ăn canh, nghe thấy bà nói vậy thì trên trán nổi ba đường hắc tuyến. Mẹ già của cô làm gà cay thì hương vị rất tốt, nhưng mà mỗi lần làm cho cô đều chỉ hơi cay một tí, cảm giác ăn không đủ nghiền.
Uông Bình và Lục Nhất Hành nói chuyện hăng say, bà quay qua nói với anh: “Dì đã xem rất nhiều bộ phim của cháu, những tạo hình nhân vật của cháu, dì đều cực kỳ yêu thích.”
Lộ Ký Thu cúi đầu ăn cơm, nhịn không được ho nhẹ hai tiếng.
“Bình thường dì cũng không chú ý đến các chương trình phỏng vấn của Ký Thu, nhưng dì đang theo dõi chương trình lần này của hai đứa.”
Lộ Ký Thù lùa một miếng cơm vào miệng, đưa chân đυ.ng Uông Bình, ra hiệu cho bà không nên nói nhiều.
Nhưng lúc này Uông Bình mới không thèm để ý tới cô, tươi cười cùng nói chuyện với Lục Nhất Hành: “Chỉ chớp mắt lại đến thứ bảy, tập thứ hai của chương trình hai đứa sẽ phát sóng.”
Lục Nhất Hành giả bộ như lơ đãng ngẩng đầu nhìn Lộ Ký Thu một chút, mấp máy khóe miệng nói” Dì à, dì thấy bọn con thế nào?”
Vừa mới nghe anh nói xong, đôi đũa trong tay Lộ Ký Thu thiếu chút nữa là rơi xuống.
Uông Bình là người từng trải, làm sao lại không nhìn ra ánh mắt Lục Nhất Hành nhìn Lộ Ký Thu không có đơn giản như vậy.
“Dì cảm thấy hai đứa rất thích hợp, thậm chí cư dân mạng cũng nói hai đứa có tướng phu thê đó sao.”
“Mẹ, mẹ, không phải buổi chiều mẹ còn có việc sao?” Lộ Ký Thu lên tiếng, cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người, không dám để cho mẹ già của mình tiếp tục nói nữa.
Uông Bình tự nhiên cũng hiểu được tính cách của Lộ Ký Thu, dứt khoát không trả lời cô.
Ting tong!
Tiếng chuông cửa vang lên, Lộ Ký Thu vội vàng để đũa xuống, đỏ mặt đi mở cửa.
Lưu Đồng đứng ngoài cửa, trong tay cầm một cái micro, cười nói: “Chúng tôi thấy mẹ em tới, nên muốn để bà đeo micro, thuận tiện cho việc thu âm.”
Lời còn chưa dứt, Uông Bình đã đi tới.
“Không cần, dì đi ngay bây giờ, đơn vị còn nhiều việc phải làm.”
Uông Bình cười, lên tiếng chào hỏi Lưu Đồng, tay cầm túi xách, nói với Lục Nhất Hành đang theo sao, “Nhất Hành, cháu ăn trước đi, để Ký Thu đưa dì xuống lầu.”
Lưu Đồng thấy không cần phải đeo micro thì cũng nhanh chóng lên lầu trước.
Lộ Ký Thu tùy ý khoác thêm một cái áo khoác, đổi giày rồi theo Uông Bình ra cửa.
Đi đến cửa thang máy, Uông Bình thấy Lục Nhất Hành không đi ra theo thì lúc này mới kéo Lộ Ký Thu, nói: “Con nói thật cho mẹ nghe, hai đứa đã phát triển tới giai đoạn nào rồi?”
Lộ Ký Thu nháy mắt, hoảng hốt nói lắp, “Giai đoạn gì? Mẹ không thấy là tụi con đang tham gia chương trình à! Con biết rất rõ.”
Nói xong thì nhanh chóng nhấn nút cho thang máy đi xuống, luống cuống tránh ánh mắt của Uông Bình, rất sợ bị bà truy hỏi chuyện gì đó.
Uông Bình hừ một tiếng, lại muốn nói tiếp, Lộ Ký Thu vội vàng chỉ chỉ vào micro trên người, “Mẹ, mình nói chuyện sẽ bị cái này thu âm lại.”
Vẫn là chiêu này dùng tốt, Uông Bình nhếch miệng, đúng lúc thang máy tới, thì ra hiệu cho Lộ Ký Thu đi vào, không cần phải tiễn.
“Con nhanh trở về đi, khó lắm mới có thời gian yêu đương, bất luận là thật hay giả thì cũng nên thể hiện cho tốt vào.”
Lộ Ký Thu đứng ở bên ngoài thang máy, nhếch môi, nhẹ gật đầu, “Mẹ đi đường cẩn thận một chút!”
Cửa thang máy từ từ đóng lại, Lộ Ký Thu nhịn không được mà thở phào một hơi.
Cô cũng không thể nói cho mẹ già của mình biết là hai người đã phát triển đến giai đoạn hôn môi rồi.
Nghĩ đến việc này, trong lòng liền cảm thấy rối loạn thành đoàn, quan hệ giữa cô và Lục Nhất Hành bây giờ đều bị một nụ hôn kia làm cho nhiễu loạn.
Xoay người, nhìn thấy Lục Nhất Hành đang dựa người trên cửa, khóe miệng không hề che dấu ý cười chút nào.
Lộ Ký Thu sờ vành tai đang nóng lên của mình, đi vào đóng cửa lại, vừa đổi giày vừa nhìn lén hắn, lại phát hiện ánh mắt anh đang nhìn chằm chằm vào mình.
“Trên mặt em có cái gì sao?” Lộ Ký Thu nghi ngờ hỏi anh, thậm chí còn đưa tay sờ khóe miệng, tưởng rằng bị dính hạt cơm trên đó.
Lục Nhất Hành xoay người tới gần, làm bộ giúp cô chùi khoé miệng, “Anh đang nhìn tướng phu thê là như thế nào!”
Anh vừa dứt lời, gương mặt của Lộ Ký Thu lại tiếp tục đỏ ửng một lần nữa, né tay anh, bước nhanh vào bàn ăn, “Mau tới đây ăn cơm!”
Ăn cơm trưa xong, Lộ Ký Thu lấy bộ ra giường cho anh. Hai người cùng nhau trải xong thì Lộ Ký Thu liền trở về phòng ngủ của mình. Buổi sáng thức dậy quá sớm, nên hiện tại chỉ muốn ngủ bù.
Ngủ đến bốn năm giờ chiều, Lộ Ký Thu mới bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cầm lấy điện thoại, cũng không nhìn người gọi tới là ai thì đã nhấn nút trả lời.
“Chị, em nghe mẹ nói là lần này chị trở về sẽ ở lại đây mấy ngày?”
Giọng nói của Lộ Cẩm Vũ vang lên trong ống nghe điện thoại, nghe vậy chắc hẳn là mẹ vừa mới gọi điện thoại cho cậu ấy.
Lộ Ký Thu ngồi dậy, vừa vuốt mắt vừa trả lời: “Ở đến chiều mai lại đi, em cũng trở về rồi à?”
“Đúng vậy, triển lãm thiết kế bên kia cũng sắp kết thúc, rãnh rỗi một chút nên em chạy trở về.”
Lộ Cẩm Vũ nói tình hình của mình gần đây, sau đó mới nói đến chuyện chính.
“Đêm nay, chỗ của chị Tần Cẩn có sản phẩm mới, chị có muốn tới đó không?”
Nếu như trước kia, Lộ Ký Thu khẳng định sẽ đáp ứng ngay lập tức, nhưng bây giờ cô còn đang ghi hình cho chương trình. Mặc dù không có khác biệt với cuộc sống sinh hoạt bình thường, nhưng lại có thêm một Lục Nhất Hành thì sẽ khác.
“Chị không đi được.”
Lộ Ký Thu còn chưa nói xong, thì đã bị Lộ Cẩm Vũ cắt ngang.
“Anh Nhất Hành không phải trở về cùng với chị sao? Hai người các chị không phải sẽ chỉ ở nhà dính lấy nhau đấy chứ, tốt xấu gì thì cũng dẫn ảnh đi dạo chơi xung quanh phải không? Hơn nữa, chị Tần Cẩn nói nơi đó rất an toàn, chị cùng tổ tiết mục tới thì cũng sẽ sắp xếp được.”
Lộ Cẩm Vũ đã chuẩn bị màn thuyết phục này cả nửa ngày, chỉ cần đợi Lộ Ký Thu từ chối sẽ tung ra.
Ngẫm lại mà nói, nói thế nào thì ở đây cô cũng được xem là nửa chủ nhà, luôn luôn phải có tiết mục gì đó giải trí mới đúng.
“Chị, quyết định vậy đi! Buổi tối bảy giờ, gặp nhau ở quán bar nhé!”
Nói xong, Lộ Cẩm Vũ đã vội vàng cúp máy, cậu rất sợ Lộ Ký Thu nói là sẽ không đi. Không đầy một phút sau, cậu ấy đã gửi tin nhắn cho Lộ Ký Thu.
“Chị già à! Trước hết hãy hỏi anh ấy đi, nếu anh ấy không muốn đi thì chúng ta không đi cũng được.”
Lộ Cẩm Vũ cười hắc hắc, khẳng định anh rể sẽ đáp ứng. Chuyện mà mẹ già giao cho cậu, coi như là đã hoàn thành viên mãn.
Lộ Ký Thu biết, mỗi tháng quán bar của Tần Cẩn đều sẽ ra mắt một sản phẩm mới, hầu hết là cho chính Tần Cẩn tự mình pha chế cocktail. Có thể nói mỗi cocktail đặc biệt đều sẽ ra mắt vào dịp này, thậm chí còn giới hạn số lượng.
Mà sản phẩm mới ra mắt của mỗi tháng, thì đêm đó đều sẽ có một cái bữa tiệc nhỏ, bởi vì mỗi người có mặt đều sẽ nhận được một ly cocktail miễn phí. Xem như là được bà chủ Tần Cẩn mời.
Lộ Ký Thu đã từng đến mấy lần, không khí rất tốt, cocktail được Tần Cẩn pha chế ở đây đều được khách hàng khen ngợi.
Đi đến phòng anh, vừa muốn đưa tay gõ cửa, thì cửa đột nhiên mở.
Lộ KÝ Thu nhìn thấy anh, đầu tiên là sững sờ, sau đó mới nói chuyện Lộ Cẩm Vũ mời đi đến quán bar.
Cứ tưởng rằng anh sẽ từ chối, hoặc ít nhất là phải suy tính một chút.
“Vậy sáu giờ rưỡi chúng ta xuất phát nhé!”
Anh đáp ứng cũng quá nhanh đi.