Để không bị mắc lỗi trong quá trình casting, Lộ Ký Thu liên tục xem mỗi nhân vật tới hai đến ba lần.
Đến công ty, bước chân cũng không có ngừng lại, mọi người đi theo La Mẫn lên lầu. La Mẫn nói đạo diễn Ngụy đã ở trong phòng họp chờ Lộ Ký Thu.
“Ký Thu, em nhớ kỹ, cơ hội lần này rất khó có được, nhất định phải nắm chắc.” La Mẫn đi nhanh ở phía trước dặn dò cô.
Lộ Ký Thu theo sau, nhẹ giọng đáp lời, quẹo vào hướng này là tới phòng họp.
Lộ Ký Thu dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn về phía Lục Nhất Hành.
La Mẫn quay đầu, liếc mắt nhìn hai người, “Chị đi vào trước, nói chuyện với đạo diễn Ngụy một chút. Em canh thời gian mà vào nhé!”
Lộ Ký Thu có chút khẩn trương, tay trái nắm tay phải, vừa tháo micro trên người xuống vừa nói: “Em cũng không biết sẽ thử vai trong bao lâu, anh cứ đến phòng nghỉ chờ em nhé!”
Lưu Đồng vẫn luôn đi theo sau hai người, lúc này tiến lên cầm micro, sau đó lùi ra sau vài bước, để cho hai người có không gian nói chuyện.
Lục Nhất Hành nhìn ra được Lộ Ký Thu đang lo lắng, khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay cô đầy mồ hôi.
Anh cười cười, ôm cô vào lòng, xoa nhẹ ót cô, nhẹ giọng nói: “Thả lỏng một chút. Đạo diễn Ngụy đã đồng ý qua đây xem em diễn thử, như vậy chứng tỏ ông ấy rất coi trọng em, không cần quá lo lắng.”
Lộ Ký Thu để mặc anh ôm, nhắm mặt lại rồi gật đầu, trả lời: “Ừ!”
Mặc dù lời anh nói cũng gióng với những đạo lý mà La Mẫn vẫn dạy hằng ngày nhưng không hiểu vì sao, những lời này từ trong miệng anh nói ra lại làm cho tinh thần của cô an ổn hơn mấy phần.
Chí ít đối với cô mà nói, những lời này rất có ảnh hưởng.
Lộ Ký Thu đứng trước cửa phòng sửa sang lại đầu tóc, hít một hơi thật sâu rồi giơ tay lên gõ cửa.
“Mời vào!”
Đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Ngụy Sâm ngồi ở vị trí chính giữa, La Mẫn ngồi ở bên phải ông. Trong phòng còn có mấy nhân viên lạ mặt, chắc là trợ lý mà Ngụy Sâm mang tới.
Đóng cửa lại, Lộ Ký Thu khom người một chút, “Đạo diễn Ngụy, xin chào!”
Ngụy Sâm bắt tay Lộ Ký Thu.
“Ngồi đi!” Ngụy Sâm đưa tay, ý bảo Lộ Ký Thu ngồi xuống đối diện, “Kịch bản đều đã xem qua chứ?”
Lộ Ký Thu kéo ghế ngồi xuống, thành thật trả lời: “Trước đã có xem qua hai lần, trên đường tới đây cũng đã xem tiểu sử của các nhân vật.”
Ngụy Sâm gật đầu, không có lòng vòng, trực tiếp nói: “Tôi đã xem một số video tư liệu khi em có tham gia hỗ trợ biên soạn nhạc kịch trong trường đại học. Nền móng biểu diễn của em thì có đó.”
“Thế nhưng những gì học ở trường học không giống với những điều chúng ta có thể làm được trên thực tế.”
Lộ Ký Thu ngồi yên ở đó, nghiêm túc lắng nghe, không có nói chen vào.
“Thẳng thắn mà nói, bây giờ tôi chỉ có thể nói là tôi nhìn trúng khí chất trên người em, khí chất của em rất phù hợp với nữ chính trong bộ phim lần này của tôi, sạch sẽ, tinh khiết, giống như chai nước khoáng này.”
Ngụy Sâm nói xong thì cầm chai nước khoáng lên mở nắp.
“Nhưng biểu hiện hôm nay của em sẽ ảnh hưởng tới bước tiếp theo, nên đổ hết nước trong chai này rồi bỏ đi hay là nó còn đáng giá để đóng gói rồi tiếp tục coi trọng một lần nữa.”
Quả nhiên, kỹ năng độc mồm của Ngụy Sâm trong giới không sai được, nhưng đây cũng là lời nói thật. Không có bất kỳ sự mập mờ nào trong lời nói, chăm chú lắng nghe từng câu chữ, bạn sẽ phát hiện được tất cả mọi lý lẽ đều có.
Ngụy Sâm đã quen nếp nói xấu trước, nghiêm khắc đủ rồi, tự nhiên cũng sẽ đi vào chủ đề chính.
“Trước tiên, nói một chút cảm nhận chung của em đối với bộ phim này đi.” Ngụy Sâm tung ra vấn đề thứ nhất.
Lộ Ký Thu đẩy kịch bản về phía trước, hai bàn tay đan lại với nhau, không nhanh không chậm đáp: “Nói đơn giản, đây là một câu chuyện tình yêu văn phòng, nữ chính nhút nhát có tình ám ái mộ với nam chính là tổng giám đốc, nhưng vì công ty có quy định không được phép yêu đương nên thầm mến không có kết quả.”
Lộ Ký Thu dừng lại một chút, hồi tưởng lại rồi nói tiếp: “Sau đó, nữ chính thất tình say rượu, làm chuyện bậy bạ và cuối cùng xảy ra quan hệ với nam chính, từ đó, bắt đầu cuộc sống ở chung yêu nhau lén lút của cặp đôi.”
Vừa dứt lời, Ngụy Sâm chỉ nở nụ cười.
“Nói không sai, nắm bắt đại khái được nội dung kịch bản.”
Lộ Ký Thu không tỏ ra khiêm tốn, mím môi nở nụ cười, đợi Ngụy Sâm giao đề tài khảo nghiệm thứ hai.
Ngụy Sâm lật kịch bản, “Nếu em đã hiểu rõ tình cảm dao động của nữ chính như vậy, tôi muốn xem một chút, em làm thế nào để diễn tả nỗi mất mát, hồn bay phách lạc của nữ chính Tô Khởi khi bị nam chính cự tuyệt.”
Lộ Ký Thu cúi đầu nhìn kịch bản phía trước một chút, do dự một lúc nhưng vẫn không đưa tay mở ra.
Nếu bây giờ mà dựa theo kịch bản, đọc thuộc làu lời thoại thì coi như đã bị một điểm trừ.
“Em có thể tự do phát huy sao?” Lộ Ký Thu nhẹ giọng hỏi.
“Đương nhiên có thể,” Ngụy Sâm cười đáp ứng, nhưng lại chỉ chỉ một nam một nữ nhân viên công tác bên cạnh, “nhưng hai trợ lý của tôi cũng sẽ tham gia diễn thử, bọn họ cũng sẽ được tự do đưa ra đề tài cho em.”
Lộ Ký Thu sửng sốt một chút, thì ra còn có thể như vậy.
“Tôi yêu cầu rất đơn giản, cảm xúc của nữ chính Tô Khởi nhất định phải đúng, những tình tiết phát triển khác của kịch bản thì tùy mọi người.”
Ngụy Sâm vừa nói xong, đôi nam nữ nhân viên ngay lập tức đứng dậy, đi tới ngồi xuống bên cạnh Lộ Ký Thu.
Lộ Ký Thu cố giả bộ lấy bình tĩnh, nhanh chóng sắp xếp suy nghĩ, nhấp nhẹ khóe miệng nói: “Vậy chúng ta giả thiết hiện tại là lúc công ty đang tổ chức hội nghị nhé!”
Nói xong, Lộ Ký Thu kéo ghế đứng dậy, ôm lấy kịch bản và mấy quyển tạp chí trên bàn, lúc Tô Khởi bị từ chối là trợ lý cuộc họp và tiếp tục làm việc.
Sau khi sắp xếp tốt thời gian và địa điểm bối cảnh, Lộ Ký Thu lùi về phía sau mấy bước, hít một hơi thật sâu.
Coi như là làm một bài kiểm tra hồi đại học đi.
Đưa tay làm bộ gõ gõ cánh cửa không tồn tại, nhân viên đóng vai nam chính rất phối hợp, dựa lưng vào ghế dựa nói, “Đã mấy giờ rồi? Tất cả mọi người đang chờ tài liệu trong tay cô, chẳng lẽ cô không biết sao?”
Có thể thấy rõ ràng, người đàn ông này không dễ dàng sống chung, thậm chí là đồng nghiệp có chút tự cao tự đại, thêm vào đó, chức vụ còn cao hơn cô.
Lộ Ký Thu cũng nhanh chóng nhập vai, hơi cúi người, ôm chồng văn kiện có vẻ nặng đứng trước cửa, “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi sẽ phát ngay cho mọi người.”
Lộ Ký Thu giả vờ phát văn kiện cho từng người một, sau đó lại nghe người phụ nữ lên tiếng.
“A, cái người này chính là không biết lượng sức mình nha, tưởng rằng có chút nhan sắc thì có thể trèo lên cành cao sao? Cô gái nhỏ quả là cô gái nhỏ, trẻ tuổi bồng bột nha…”
Người phụ nữ này đã cung cấp đủ thông tin. Xảo quyệt cay nghiệt, có thể thấy người này ăn muối còn nhiều hơn so với người khác ăn cơm.
Lộ Ký Thu lấy phần văn kiện cuối cùng đưa tới trước mặt người phụ nữ, cô ta đột nhiên đứng dậy, hét lên: “Ái chà, mới chỉ nói cô có vài câu thôi, cô lại hắt ly nước lên người tôi, cô thực sự rất tốt đó!”
Lộ Ký Thu có hơi ngây người, nhưng rất nhanh đã nắm bắt được trọng điểm.
Trong đầu nghĩ đến tâm trạng ấm ức của nữ chính Tô Khởi, Lộ Ký Thu cúi đầu, chua xót khổ sở rồi từ từ ngẩng đầu lên, trong mắt nữ chính bây giờ là vẻ quật cường và không phục.
Giọng nói có chút nghẹn ngào, nói: “Tôi không có hắt ly nước lên người cô, tất cả mọi người ở đây có thể làm chứng.”
Trong kịch bản có ghi, tại thời điểm này, không có ai giúp đỡ nữ chính, lại càng không có ai đứng ra nói chuyện vì cô. Mà Lộ Ký Thu tự nghĩ ra lời thoại, nhưng mà phải có những lời trào phúng ghê gớm hơn làm đệm để phát triển.
Người phụ nữ nheo mi, lạnh lùng cười, hỏi ngược lại: “Vậy cô hỏi một chút, nói cho tôi biết là ai có thể làm chứng cho cô? Tất cả mọi người ở đây đều có mắt nhìn, đều thấy cô hắt ly nước lên người tôi, không tin thì cô hỏi mọi người đi!”
Lời vừa dứt, vành mắt Lộ Ký Thu đỏ lên, xoay người nhìn tất cả mọi người đang ngồi trong phòng họp.
Lộ Ký Thu chỉ có thể diễn như đang có nhiều người không có bất kỳ hành động nào giúp đỡ mình, vẻ mặt ấm ức làm như đang bị mọi người trong phòng lảng tránh.
Tay nhỏ nắm thành quyền, cơ thể hơi run, nhưng cô ngửa đầu lên để ngăn không cho nước mắt chảy xuống.
Người phụ nữ hỗ trợ thậm chí còn được đằng chân lân đằng đầu, đưa tay làm bộ xô đẩy cô, “Bây giờ cô lập tức nói xin lỗi tôi, nếu không thì ở đó chờ tôi đi báo tổng giám đốc để bị khiển trách đi!”
Lúc này, nữ chính Tô Khởi vẫn quật cường không chịu cúi đầu, nhưng không muốn việc này đến tai nam chính tổng giám đốc nào đó, nên chỉ có thể hạ thấp mình.
“Xin lỗi!”
Một tiếng xin lỗi này mang theo tiếng khóc nức nở. Như vậy, đôi nam nữ hỗ trợ đã hoàn thành nhiệm vụ.
Lộ Ký Thu làm bộ chạy ra khỏi phòng, nhưng thực tế là chỉ chạy hai vòng quanh phòng, rồi tựa vào chân tường chậm rãi ngồi xổm xuống.
Lúc này, Tô Khởi đúng là bị ấm ức cộng thêm không có ai giúp đỡ, mọi ấm ức trong một tháng qua của cô và nam chính trong phòng làm việc lại hiện ra, lúc này giống như một sự châm chọc đâm vào tim cô.
Ngụy Sâm đứng dậy, đi về phía cô, rồi nói ra đề bài mới: “Bây giờ, mẹ của cô gọi điện thoại tới, cô muốn nói với bà ấy là cô rất tốt, chẳng qua là cô gặp ác mộng nên bảo bà ấy không cần lo lắng.”
Lộ Ký Thu nghe thấy như vậy thì lấy điện thoại ra, nhìn người gọi đến không tồn tại, làm bộ hơi sửng sốt, sau đó vội vàng đứng lên, hai tay xoa lung tung trên mặt, lau khô nước mắt. Bây giờ mới ấn nút tiếp nhận điện thoại.
“Mẹ, không có, con không có khóc.”
“Thực sự, con ổn lắm, tất cả đồng nghiệp ở đây đều đối xử rất tốt với con. Con chỉ vừa mới gục xuống bàn làm việc ngủ trưa nhưng lại gặp ác mộng thôi.”
Vẻ mặt của cô rất khẩn trương, bởi vì nữ chính không giỏi nói dối.
Lúc này, Ngụy Sâm lại đưa ra đề bài cuối cùng, “Mẹ cô hỏi cô, mấy hôm trước cô có nhắc tới việc cô đã có người mình thích, lúc nào thì mang về nhà cho bà ấy nhìn một chút.”
Lộ Ký Thu cầm điện thoại di động, cái này không có trong kịch bản, sau đó cô đột nhiên nở nụ cười.
Ngửa đầu nhìn trần nhà, làm bộ như nghe được một câu chuyện cười, nói với người ở đầu bên kia điện thoại: “Mẹ, giờ chỉ mới là thích chứ không phải yêu, mọi người đều kiểu hôm nay thích cái này, ngày mai lại coi trọng cái khác, đổi qua đổi lại. Con còn không nhớ rõ mẹ đang nói là nói người nào đấy!”
Lời vừa dứt, nụ cười trên miệng của Lộ Ký Thu cũng dần tắt đi, lúc này, Tô Khởi làm sao còn dám nói đến việc thích kia, cô ấy không dám.
“Rất tốt!” Ngụy Sâm đứng bên cạnh vỗ tay tán thưởng, buổi diễn thử vai đến đây kết thúc.
Thấy được Ngụy Sâm đồng ý, La Mẫn để Lộ Ký Thu đi ra ngoài trước, chờ chị ấy. Chị ấy và Ngụy Sâm cần trò chuyện thêm một chút.
Một mình đi ra khỏi phòng họp, vừa mới đóng cửa lại thì Lộ Ký Thu vô cùng hưng phấn, không nhịn được mà che miệng, đã lâu rồi cô chưa diễn xuất, cảm giác thoáng chốc đã quay về thời còn học đại học.
Đôi khi, quá trình thả hồn vào cảm xúc của nhân vật làm cho cô rất sảng khoái.
Không tự chủ bước nhanh hơn, muốn ra phòng nghỉ ngơi tìm Lục Nhất hành, cô muốn chia sẻ tin tức tốt này cho anh đầu tiên.
Nhưng mới vừa đi qua khúc cua thì đã đυ.ng trúng một l*иg ngực ấm áp.
Lộ Ký Thu ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh, không để ý tới chóp mũi bị đυ.ng có chút đau, ngẩng đầu nở nụ cười và nói: “Lục Nhất Hành, anh biết không, đạo diễn Ngụy vừa nói là em làm rất tốt, muốn ký hợp đồng với em.”
Lục Nhất Hành cười nhìn cô, đưa tay khẽ vuốt chóp mũi phiếm hồng của cô, “Anh thấy được.”
“Anh thấy được?” Lộ Ký Thu giật mình.
Xoay người nhìn về phía tường kính thủy tinh làm mờ của phòng họp, thì ra anh vẫn đứng chỗ này để nhìn lén bên trong.