Lộ Ký Thu nhắm mắt lại, cô cũng như những cô gái khác nhào vào lòng bạn trai, có gì khác nhau đâu… Quá không rụt rè!
Cúi đầu từ trong ngực anh lui ra, theo bản năng ngả người về phía bên phải, rồi lại nghe cô gái ngồi bên phải thấp giọng kêu một tiếng.
Chỉ thấy cặp đôi kia đã làm đổ coca, Lộ Ký Thu đưa tay sờ sờ áo khoác, cô cũng bị nước ngọt bắn đến.
Cô gái vội vàng đưa khăn giấy cho Lộ Ký Thu, ngoài miệng liên tục nói xin lỗi.
“Không có việc gì, không có việc gì.” Lộ Ký Thu thấp giọng nói.
May là coca không còn lại bao nhiêu, nếu không thì toàn bộ quần áo của cô gái kia đều bị ướt.
Thế nhưng, vì một chút rắc rối của cặp đôi này mà cô không thể nghiêng người qua bên phải được nữa.
Cô gái kia vẫn đang tiếp tục lau áo khoác và túi của mình có dính một chút coca, phía trên tay vịn cũng bị dính nước, Lộ Ký Thu chỉ có thể ngồi thẳng lưng mà thôi.
Đột nhiên, tay vịn bên trái bị Lục Nhất Hành đẩy lên, khoảng cách giữa hai người phút chốc biến thành không có.
“Nghiêng về phía bên này.”
Nghe thấy giọng nói của anh, Lộ Ký Thu không nhịn được mà chớp chớp mắt, mím môi, dáng vẻ rất không tình nguyện xê dịch về phía anh.
Ngay sau đó, cô nghe thấy Lục Nhất Hành thở dài một tiếng, một giây kế tiếp, tay anh đã vòng qua vai Lộ Ký Thu, ôm cô vào lòng.
Sau khi vai cô đυ.ng vào người anh, Lộ Ký Thu cảm giác cả gương mặt của mình đều hồng rực.
Kế kiếp, trên phim chiếu gì, cô đều không thể đem vào đầu được.
Cứ như vậy, cô dựa vào anh cho đến khi phim kết thúc.
Trên màn ảnh đang chiếu phần hậu trường ngoài lề, rất nhiều khán giả muốn xem phần hậu trường này nên chưa đứng dậy rời đi. Anh Lương bảo hai người thừa dịp này đi ra ngoài trước.
Vì vậy Lục Nhất Hành nắm tay cô đứng dậy trước, rồi đi về phía lối ra vào.
“Cô gái đội mũ kia nhìn rất quen mắt nha… Giống như một ngôi sao, tên…” Chàng trai ngồi trên ghế, nghi ngờ nói.
Cô gái bĩu môi một cái, hai tay khoanh trước ngực, tức giận nói: “Người ta trông giống ngôi sao, nên anh có thể nhìn chằm chằm à!”
“Không đúng, không đúng, anh chỉ nói như vậy thôi, nhất định là anh nhìn lầm rồi.”
Hai người đi ra khỏi rạp chiếu phim liền theo Lưu Đồng đi tới bãi đậu xe.
Đứng ở sau xe, do ở trong góc nên không có người chú ý đến bên này, Lưu Đồng trước tiên nhắc nhở hai người đeo micro, sau đó đứng qua một bên nghe điện thoại.
Lộ Ký Thu mặc có chút dày, tay cầm hộp micro không thể gắn ở sau lưng. Nếu không làm được, cô có thể nhờ Lưu Đồng giúp mình mang, nhưng vừa muốn bỏ tay xuống thì hộp micro đã bị Lục Nhất Hành cầm lấy.
“Em, em tự làm được…” Lộ Ký Thu ngay lập tức nói.
Lục Nhất Hành không có nghe cô, khom lưng chăm chú giúp cô đeo hộp micro, còn không quên giúp cô sửa lại cổ áo khoác.
“Cảm ơn Lục…” Lộ Ký Thu còn chưa nói hết, liền thấy Lục Nhất Hành nhướng mày nhìn cô, vội vàng sửa lại, :”Lục Nhất Hành, cảm ơn!”
“Không có gì, bạn gái yêu quý!”
Lúc này đây, Lục Nhất Hành không có đeo khẩu trang, Lộ Ký Thu thấy rất rõ ràng, anh đang cười.
Hai người vừa mới ngồi vào trong xe thì Lưu Đồng đã trở lại.
“Anh Hành, người đại diện của anh, Phan Mậu đang chờ anh ở phòng 902 đấy, nói là có chuyện công việc cần trao đổi.”
Nghe vậy, Lộ Ký Thu nghiêng đầu nhìn sang Lục Nhất Hành, người đại diện tìm đến, nhất định là có chuyện quan trọng rồi.
“Được, tôi biết rồi!” Lục Nhất Hành nhàn nhạt đáp lời.
Lấy điện thoại ra, Lục Nhất Hành thấy một loạt cuộc gọi nhỡ của Phan Mậu, không khỏi nhíu mày, mới vừa nghỉ ngơi hai ngày, thật sự không để cho người ta thở đây mà.
Từ rạp chiếu phim đến căn hộ, đại khái mất khoảng nửa tiếng lái xe.
Tối hôm qua, Lộ Ký Thu ngủ quá ít, nên lúc này vừa mới dựa vào lưng ghế đã không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ, cô ngủ thϊếp đi.
Lục Nhất Hành hạ giọng, hỏi Lưu Đồng ngồi bên cạnh ghế lái: “Có chăn mỏng không?”
Lưu Đồng hơi sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn thấy Lộ Ký Thu đang ngủ, chỉ chỉ ra phía sau.
“Có, ở hàng ghế sau.”
Lục Nhất Hành cầm tấm chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp cho Lộ Ký Thu, bộ dáng kia như thể rất sợ đánh thức cô ấy vậy.
Xe đến dưới lầu của tòa nhà, Lưu Đồng thấy Lục Nhất Hành không có ý định gọi Lộ Ký Thu dậy, không kìm lòng được mà chỉ chỉ phía trên lầu, nhắc nhở anh, nói: “Phan Mậu…”
Lưu Đồng còn chưa nói hết thì Lộ Ký Thu đã tỉnh.
Xoa xoa mắt, phát hiện trên người mình có thêm tấm chăn mỏng thì hơi ngây người, ngẩng đầu nhìn Lưu Đồng và Lục Nhất Hành một chút, muốn nói gì đó rồi lại thôi, sau đó nghi ngờ hỏi: “Đã tới chưa?… Sao không xuống xe?”
“Vừa mới tới.” Lục Nhất Hành nhận lấy tấm chăn từ trên tay cô, đặt ở phía sau, dẫn đầu đi xuống xe, đưa tay về phía cô, nói: “Đi thôi.”
“Hả, được.”
Lộ Ký Thu vừa mới tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng đưa tay cho anh, để mặc anh nắm tay đi vào tòa nhà.
Lúc chờ thang máy, Lộ Ký Thu hắt hơi một cái.
Một giây kế tiếp, có một bàn tay đặt trên trán cô.
Lộ Ký Thu nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Không có chuyện gì.”
Lục Nhất Hành đối với cô, có phải là quá quan tâm hay không? Là do đang quay chương trình sao?
Trong đầu Lộ Ký Thu còn đang suy nghĩ miên man, thang máy đã đến tầng chín, còn chưa đi tới phòng đã thấy Phan Mậu đứng ở ngoài cửa trước phòng 902 chờ bọn họ.
Phan Mậu nhìn hai người nắm tay, trong lòng không khỏi mặc niệm, “Động tác của tên này cũng quá nhanh đi!”
Đi tới cửa, Lộ Ký Thu lặng lẽ rút tay về, lễ phép chào hỏi Phan Mậu, “Xin chào thầy Phan Mậu!”
Phan Mậu cười gật đầu, không có nhiều lời, dù sao bây giờ cũng đang ghi hình.
“Vậy mọi người cứ bàn chuyện công việc trước đi.”
Lộ Ký Thu nói xong liền mở cửa phòng 901, vô thức liếc nhìn Lục Nhất Hành một cái, lúc này mới đi vào rồi đóng cửa lại.
Không khỏi thở phào một hơi, hiện tại, chỉ có cô vào phòng 901, đương nhiên còn có rất nhiều máy quay nữa.
Lộ Ký Thu bỏ túi xuống, vừa mới thay giày đã nhảy mũi một cái.
Lộ Ký Thu vẫn cảm thấy thể chất của mình không tính là kém, bình thường rất ít khi nhiễm bệnh, hôm nay như thế nào lại…
Phòng ngừa là không thể thiếu, đây là câu nói mà mẹ cô luôn nói.
Lên lầu, Lộ Ký Thu tìm kiếm túi thuốc nhỏ ở trong vali, đây là mẹ vẫn bảo cô mang theo bên người, uống hai viên thuốc cảm, rồi lại ngủ thϊếp đi.
Lúc tỉnh dậy thì trời đã tối rồi.
Cầm điện thoại di động đi xuống lầu, phát hiện Lục Nhất Hành vẫn chưa về. Sờ sờ bụng xẹp lép, đói đến mức phải kêu vài tiếng. Ở đây rất dễ gọi đồ bên ngoài về ăn, không biết anh có muốn gọi một phần không nhỉ?
Do dự một hồi, Lộ Ký Thu quyết định đi qua phòng 902, chẳng lẽ bọn họ còn chưa kết thúc sao?
Cô gõ nhẹ cửa phòng 902, là A Hồng mở cửa.
“Cô muốn tìm chị Đồng sao? Chị ấy đi tìm tổng đạo diễn rồi.” A Hồng thật thà cười với cô, chỉ cần nhìn vào màn hình theo dõi, anh đã biết Lộ Ký Thu muốn sang phòng 902.
“Tôi không tìm chị Đồng, tôi muốn hỏi cái kia, anh ấy có còn bận hay không?” Lộ Ký Thu có chút không được tự nhiên hỏi.
A Hồng mở rộng cửa, ý bảo cô đi vào, “Cô hỏi anh Hành ư? Anh ấy đã theo thầy Phan Mậu rời đi từ buổi chiều rồi.”
Lộ Ký Thu hơi sửng sốt, sau đó lập tức mím môi cười nói: “Như vậy sao… Vậy bữa tối nay tôi sẽ mời mọi người gọi đồ ăn từ bên ngoài nhé?”
Lời vừa nói ra, mấy cameraman đều trầm trồ khen ngợi.
Quay lại phòng 901, Lộ Ký Thu gọi một ít thịt nướng và tôm cay để mời tất cả các nhân viên như một lời cảm ơn vì họ vất vả làm việc 24 giờ một ngày trong hai ngày này.
Chờ một chút, buổi tối anh ấy có quay về ăn không? Có nên mua nhiều một chút không nhỉ?
Nghĩ mãi không ra, Lộ Ký Thu không thể làm gì khác hơn là lên lầu lấy điện thoại mà tổ tiết mục đã phát cho, muốn hỏi anh một chút.
Tìm được điện thoại, lại phát hiện Lục Nhất Hành đã gửi tin nhắn cho cô từ buổi trưa, nhắn tin thông báo cho cô.
【Bạn trai: Anh có chút việc nên tạm thời rời đi một chút, trước mười giờ tối nhất định sẽ về nhà, nếu em sợ thì có thể bật đèn trong phòng lên nhé.】
— Đây chính là báo cáo lịch trình cho bạn gái đúng không?
Lộ Ký Thu khẽ cắn môi dưới, híp mắt cười, tin nhắn này làm cho người ta thật ấm lòng.
Ho nhẹ hai tiếng, ngồi xuống mép giường, cẩn thận trả lời tin nhắn của anh.
Đang cùng đạo diễn nói chuyện hợp tác, Lục Nhất Hành nhận được tin nhắn của Lộ Ký Thu, không kìm lòng được mà khẽ giương khóe miệng.
【Bạn gái: Chờ anh về nhà, em còn chưa ngủ.】
Cúi đầu nhắn tin cho cô.
【Bạn trai: Buổi tối ăn gì? Gọi đồ ăn bên ngoài sao?】
Lộ Ký Thu ôm gối, vừa định nhắn tin lại cho anh thì tin nhắn tiếp theo của anh đã tới.
【Bạn trai: Anh nghe đạo diễn nói, em uống thuốc cảm hả? Đừng gọi đồ ăn quá nặng miệng, ăn nhiều thức ăn một chút, cũng nên ăn nhiều cháo nhé.】
Có thể bản thân Lục Nhất Hành cũng không phát hiện ra, sau khi gặp Lộ Ký Thu, anh trở nên nhiều lời hơn hẳn.
Để điện thoại di động xuống, Lộ Ký Thu dứt khoát gọi thêm một phần cháo cá và một phần rau cải xào.
Địa chỉ giao hàng là phòng 902, Lộ Ký Thu tự nhận bản thân không giỏi nói chuyện chung với mọi người, nên chỉ đơn giản trò chuyện vài câu rồi cô tự mang phần của mình về phòng 901.
Ăn cháo xong, mồ hôi vã ra, cảm giác khó chịu lúc ban chiều cũng dần tan biến.
Lộ Ký Thu lên lầu, đầu tiên tắt micro, sau đó gọi điện thoại và xác định thời gian thu âm vào sáng mai với chị Mẫn, theo như lời đạo diễn nói, ngày mai, Lục Nhất Hành cũng rời đi cùng với cô, xem như là thực hiện nhiệm vụ chăm sóc “bạn gái”.
Nằm trên giường học ca từ bài hát, đột nhiên nhớ tới chuyện đau răng của Tần Cẩn, lại cầm điện thoại gọi cho cô ấy.
Bây giờ là chín giờ tối, dựa theo thời gian biểu làm việc và nghỉ ngơi của Tần Cẩn thì đây là thời điểm cô ấy đã đến quán bar.
Điện thoại vừa đổ chuông hai tiếng đã có người nhận.
Lộ Ký Thu vừa muốn nói chuyện, lại đột nhiên cảm thấy bên phía Tần Cẩn quá yên tĩnh.
“Cậu không ở quán bar sao? Bên cậu thật yên tĩnh nha!”
Tần Cẩn cười hắc hắc, buồn bực nói: “Tớ ở nhà, chuẩn bị đi ngủ.”
“Ngủ? Mặt trời mọc đằng tây ư?” Lộ Ký Thu không kìm lòng được mà trêu ghẹo.
Tần Cẩn mỉm cười, làm ra vẻ nũng nịu, nói: “Tớ đây không phải là đang nghe lời của bác sĩ hay sao…”
“Bác sĩ Hứa? À, tớ đang muốn hỏi cậu đây, răng của cậu thế nào rồi?”
Tần Cẩn tiếp tục dùng giọng nói không bình thường mà nói với cô: “Bác sĩ Hứa nói đó là răng khôn, bây giờ chưa phải là lúc nên nhổ…”
“Bác sĩ Hứa còn nói, tớ làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật, muốn tớ ngoan ngoãn ngủ sớm một chút…”
Lộ Ký Thu không nghe nổi nữa, ngắt lời, nói: “Tần Cẩn! Cậu nói chuyện bình thường cho tớ!!”
Tần Cẩn “xì” một tiếng, bật cười, trở lại giọng nói vốn có: “Vừa rồi tớ có dễ thương không? Có động lòng không? Ngày mai tớ đi tìm bác sĩ Hứa, nếu dùng giọng nói kia thì có thể làm cho anh ấy choáng váng không nha!”
“…”
Thì ra Tần Cẩn thích bác sĩ Hứa.
Lộ Ký Thu không khỏi nhắc nhở: “Tớ nói, bác sĩ Hứa trông rất nhã nhặn, cậu cũng đừng chọc tới người ta.”
Bác sĩ Hứa là bạn của chị Mẫn, mỗi lần kiểm tra răng miệng định kỳ, Lộ Ký Thu đều đến phòng khám của bác sĩ Hứa.
Chỉ nghe Tần Cẩn ở đầu bên kia điện thoại nhếch miệng cười một cái, “Thật trùng hợp, tớ chỉ thích người nhã nhặn.”
Lộ Ký Thu cảm thấy không có biện pháp, chỉ có thể vì bác sĩ Hứa mà toát mồ hôi hột. Cũng may Tần Cẩn ngoài miệng nói thích như vậy nhưng cậu ấy rất dốc lòng đối với tình cảm của bản thân.
“Đừng nói tớ nữa, bạn trai của cậu đâu?” Tần Cẩn tò mò hỏi.
“Cái gì mà bạn trai nha, bọn tớ chỉ là đang tham gia chương trình thực tế…” Lộ Ký Thu đỏ mặt giải thích, rất sợ Tần Cẩn đem chuyện này nói thành loạn.
“Chà, thế “bạn trai giả” của cậu đâu rồi? Anh ta không có ở đó sao?”
Lộ Ký Thu lười so đo với cô nàng, tự động bỏ qua cái từ này, nói: “Anh ấy không có ở đây, hơn nữa cứ cho là anh ấy có ở đây thì tớ có thể gọi điện thoại cho cậu sao? Lúc đó, tất cả bọn tớ phải ở dưới lầu…”
Sau đó, Lộ Ký Thu nhớ tới chuyện hai người cùng nhau xem phim hôm nay, không kìm lòng được mà nói cho Tần Cẩn nghe.
Lộ Ký Thu tự mình nói một hồi, Tần Cẩn đột nhiên ngắt lời cô.
“Ký Thu, hai người các cậu không phải đóng giả thành thật chứ?”
Lời vừa nói ra, Lộ Ký Thu lại giật mình, hơn nữa ngày mới tìm lại được giọng nói của mình.
“Tớ, bọn tớ là đang tham gia chương trình, mọi việc đều dựa theo nhiệm vụ mà thực hiện, làm sao có thể thành thật…”
“Sao lại không thể trở thành thật? Trước đây cũng có chương trình tương tự, chỉ cần có cảm giác là được rồi, mặc dù là chương trình, nhưng kết thúc, hai người có thể ở cùng một chỗ nha!”
Tính cách Tần Cẩn chính là như vậy, dám yêu dám hận, đây là từ mà bình thường Lộ Ký Thu hay dùng để miêu tả cô ấy.
“Vậy cậu nói thử xem, cậu có thích Lục Nhất Hành hay không?” Tẩn Cẩn truy hỏi, muốn Lộ Ký Thu nói thật lòng.
Lộ Ký Thu nằm lì trên giường, không khỏi mím môi.
“Ừ, có một chút thích…” Nói xong lại không kìm lòng được mà bổ sung thêm câu, “Anh ấy, anh ấy ưu tú như vậy, rất nhiều người sẽ thích nha! Tớ có một chút thích, là rất bình thường nhé…”
“Vậy tại sao hết lần này đến lần khác tớ đều thích bác sĩ Hứa? Thế mà tớ lại không thích Lục Nhất Hành?”
“…”
Bên trong phòng, Lộ Ký Thu và Tần Cẩn đang nói về việc định nghĩa từ “thích”, liên tục nói qua nói về.
Mà tất cả đều bị Lục Nhất Hành vừa trở về nghe thấy được. Bước chân bước lên lầu dừng lại, khóe miệng khẽ nhếch.
Thì ra, là có một chút thích.