Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lực Hấp Dẫn

Chương 45: Nằm xuống hưởng thụ sự nuông chiều thuộc về mình, không tốt sao?

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Chị đói bụng không, tôi nấu cho chị chút đồ ăn." Ngụy Tịnh hong khô quần áo, chưa sấy tóc đã đi tới hỏi Nghiêm Liệt.

Nghiêm Liệt phát hiện Ngụy Tịnh không hay hỏi, mà là trực tiếp dùng câu khẳng định.

Nếu như rất nhiều đàn ông sẽ nói "Em thích không?" "Em muốn không?", nhưng Ngụy Tịnh lại nói "Tôi làm cho chị."

Vô cùng thoải mái.

"Nhưng nhà tôi chỉ có một ít thức ăn thông thường." Ngụy Tịnh đi tới trước tủ lạnh, chần chừ mở cửa tủ ra.

"Cái gì mà thức ăn thông thường? Có thứ gì được gọi là thức ăn đặc biệt à?" Nghiêm Liệt cũng tới đứng bên người Ngụy Tịnh.

Ngụy Tịnh lại nghĩ đến người "Phụ nữ tựa kim cương" bướng bỉnh này, khó nén nụ cười.

"Chính là thức ăn của xã hội thượng lưu đó. Một trăm tệ một cân cherry, hai trăm tệ một cân thịt trâu."

Nghiêm Liệt cau mày: "Cái ví dụ này của em quá nhàm chán, căn bản là đang cười nhạo tôi. Tùy ý, em ăn cái gì tôi liền ăn cái đó là được rồi."

"Vậy tôi đành phải nấu mì vậy, yên tâm, tôi sẽ cho chị thêm một quả trứng." Ngụy Tịnh cầm trứng gà nói.

"Đừng quá nhiều, tôi ăn không hết." Nghiêm Liệt nhắc nhở.

"Ừ." Ngụy Tịnh đi vào phòng bếp rồi lại quay lại.

"Hả?" Nghiêm Liệt giương mắt.

"Mưa vẫn rất lớn, chắc phải một lúc nữa mới trở về được."

"Có thể không đi về không?"

Ngụy Tịnh nhìn ngoài cửa sổ, mưa gió đan xen, hoàn toàn không có dấu hiệu ngừng lại:

"Nếu như chị không ngại ở đây, cũng không sợ tôi mộng du, thì tôi không có vấn đề gì. Tôi sẽ ngủ dưới đất."

Nói tới chuyện mộng du Nghiêm Liệt càng thêm tò mò, đã quyết định chủ ý tuyệt đối không đi:

"Tối nay để tôi ở lại đi."

So với bộ dạng dịu dàng của con người, mưa gió cuồng bạo bên ngoài trở nên vô cùng thô tục.

Nghiêm Liệt nhìn Ngụy Tịnh tự làm mì sợi, một quả trứng gà nguyên vẹn xinh đẹp làm cô không nỡ ăn, gà mái biết được nhất định sẽ cảm động rớt nước mắt.

"Sao chị không ăn? Không thích?"

Ngụy Tịnh ngồi bên cạnh, thấy Nghiêm Liệt vẫn nhìn chằm chằm vào mì không động tay.

"Bây giờ ăn." Nghiêm Liệt đương nhiên sẽ không nói cho Ngụy Tịnh hiện tại cô đang si mê một quả trứng gà, nếu không sẽ mất hết mặt mũi.

Hai người yên lặng giải quyết bát mì trước mặt, ti vi chiếu tin tức nửa đêm.

Thế giới này mỗi ngày đều xảy ra rất nhiều chuyện, tin tức thay nhau phát sớm tối cũng không kịp.

Có khoảng thời gian Nghiêm Liệt rất chăm xem thời sự, cũng không thể nói là ưa thích, nhưng nếu một ngày không xem thì sẽ lo lắng người khác biết chuyện mình không biết, sẽ bị thế giới tạm thời đào thải.

Chứng lo âu này khiến cô không thể tập trung tinh thần hưởng thụ mì sợi, sự chú ý không tự chủ dời đến ti vi.

Chờ Ngụy Tịnh ăn sạch sẽ một bát mì, Nghiêm Liệt mới ăn được một phần ba.

Ngụy Tịnh cũng không thúc giục, để Nghiêm Liệt xem ti vi. Chờ người kia nói không ăn được nữa Ngụy Tịnh sẽ dọn dẹp bát đũa.



Thời sự kết thúc, Ngụy Tịnh rửa chén xong, ra khỏi phòng bếp.

"Em cũng quá thích dọn dẹp rồi, nếu là một mình tôi thì không muốn làm cơm cũng không muốn dọn dẹp."

Nghiêm Liệt sờ bụng một cái, vẫn chống đỡ được, cô không có thói quen ăn uống như thế này.

"Tôi đều là ở một mình, thói quen."

Đề tài tới nơi này, Nghiêm Liệt liền thuận thế hỏi: "Tại sao em không ở chung cùng bạn gái?"

Nghiêm Liệt đã sớm biết chuyện bạn gái Ngụy Tịnh qua đời. Nhưng từ góc độ của Ngụy Tịnh mà nói, cô vẫn luôn kiên quyết nói mình có bạn gái, khiến Nghiêm Liệt muốn xác định trong lòng Ngụy Tịnh rốt cuộc nghĩ như thế nào, tại sao Ngụy Tịnh muốn lừa mình.

"Cô ấy không ở trong nước." Ngụy Tịnh không lộ ra bất kỳ biểu tình do dự hay kì lạ nào, trả lời rất nhanh, giống như đã sớm viết xong lời kịch.

"Ách, vậy à. Bạn gái em là người thế nào, có thể nói với tôi một chút không?"

Ngụy Tịnh nhìn Nghiêm Liệt, ánh mắt rõ ràng lộ ra sự phòng bị.

"Yên tâm, tôi chỉ muốn biết người khiến em một lòng yêu thích là ai. Cũng cho tôi biết tôi thất bại bởi người như thế nào, để tôi tâm phục khẩu phục."

Ngụy Tịnh cười: "Phân thắng thua gì chứ, hai người hoàn toàn khác nhau, có cái gì để tâm phục khẩu phục?"

"Tôi chính là muốn biết đối phương là người như thế nào mà thôi, có ảnh không?" Nghiêm Liệt kiên nhẫn không bỏ.

"Ảnh... Không có."

"Gạt người!"

Ngay lúc Ngụy Tịnh muốn mở miệng nói, đột nhiên gió mạnh quét tới khiến cửa sổ mở toang, rồi lại mạnh mẽ đóng lại, khiến kính cửa sổ vỡ nát.

"Chết rồi." Ngụy Tịnh chạy đến sân thượng, Nghiêm Liệt đuổi theo. Mới đến sân thượng, gió lớn quét mưa tới lại làm ướt quần áo Nghiêm Liệt.

Ngụy Tịnh chạy lên đóng kỹ cửa sổ, nhưng ô cửa vỡ tan tành đã không ngăn được mưa gió, gió lạnh nhanh chóng bao trùm ban công.

"Trước tiên cất quần áo vào đi, đừng đứng ở chỗ này hóng gió."

Nghiêm Liệt từ sau lưng Ngụy Tịnh dang hai tay ra, cất quần áo xuống.

Ngụy Tịnh cảm giác lưng bị vật mềm mại đè lên, muốn né tránh, lại bị Nghiêm Liệt giữ ở sân thượng tạm thời không nhúc nhích được.

Lúc Nghiêm Liệt ôm quần áo quay lại trong nhà, hỏi Ngụy Tịnh nên để quần áo ở đâu, thì thấy sắc mặt Ngụy Tịnh đỏ ửng. Nghiêm Liệt muốn hỏi là làm sao, bỗng nhiên nhớ lại cử động vừa nãy, cũng có chút ngượng ngùng.

"Đưa quần áo cho tôi đi, tôi treo ở phòng tắm." Lúc nãy Nghiêm Liệt ôm quần áo trước ngực nên Ngụy Tịnh không thấy, quần áo vừa chuyển đến tay Ngụy Tịnh, vẻ mặt cô đơ ra một lúc, lại càng đỏ hơn.

Nghiêm Liệt cúi đầu nhìn một cái, mẹ kiếp, mưa kia cũng quá biết chọn chỗ rồi. Ngực cô bị ướt hết, loại áo màu trắng này nếu dính nước rất dễ biến thành trong suốt. Bây giờ dáng vẻ Nghiêm Liệt quả thực có chút thê thảm.

Ngay cả bầu không khí trong căn phòng nhỏ cũng trở nên mập mờ.

"Vậy, tôi đi lấy cho chị bộ đồ ngủ khác." Ngụy Tịnh cúi đầu bước nhanh qua người Nghiêm Liệt.

"Ừ, cảm ơn." Kỳ quái, sự tự tin cup C lúc trước biến đi nơi nào?!

Thời điểm Ngụy Tịnh tìm quần áo ngủ, Nghiêm Liệt suy tính một vấn đề. Hôm nay Ngụy Tịnh để cô đến gần, thậm chí ở lại nhà có phải một loại ngầm thừa nhận hay không.

Dù sao cô tỏ tình năm lần bảy lượt, mặc dù Ngụy Tịnh không đồng ý nhưng cũng không nói từ chối, có vẻ trong lòng đã bỏ xuống chuyện cũ.

Đúng vậy, Ngụy Tịnh, em nên buông tha chính mình đi.

Không nên chống lại sinh tử, không nên đối nghịch với số phận. Người đã mất rồi, nhưng em vẫn ở lại.



Nằm xuống hưởng thụ sự nuông chiều thuộc về mình, không tốt sao?

Nghiêm Liệt đổi đồ ngủ mới, đồng hồ đã chỉ đến rạng sáng.

"Nghiêm Liệt, ngày mai chị vẫn phải đến công ty chứ? Đi ngủ sớm một chút."

Ngụy Tịnh dọn giường giúp Nghiêm Liệt, chăn mềm mại mát mẻ, trải ra trên chiếc giường nho nhỏ, kết hợp với ánh đèn hắt xuống đất tạo thành một cảm giác rất đặc biệt, một ngôi nhà ấm áp.

"Em cũng phải đi học, đi ngủ đi."

"Ừ, ngủ ngon." Ngụy Tịnh ôm một cái thảm từ mép giường ra, Nghiêm Liệt hỏi cô:

"Em thật sự định ngủ dưới đất à? Trên đất chỉ có cái đệm, trời mưa như vậy sẽ ảnh hưởng xấu tới xương khớp."

Kỳ thực Ngụy Tịnh bị viêm khớp rất nghiêm trọng, thời tiết thay đổi sẽ đau nhức không dứt, chỉ là cô không nói ra mà thôi. Nhưng so với viêm khớp, chung chăn gối với Nghiêm Liệt trên chiếc giường nho nhỏ này, càng là chuyện không trong phạm vi cho phép của cô.

"Không sao, mùa hè nóng nực tôi cũng thường xuyên ngủ dưới đất."

Ngụy Tịnh nói dối, quá rõ ràng.

"Nhưng mà..."

"Tách" một tiếng, đèn bị Ngụy Tịnh tắt, căn nhà rơi vào một mảnh bóng tối, gương mặt Ngụy Tịnh cũng bị bóng tối cắn nuốt.

"Ngủ ngon, Nghiêm Liệt." .

||||| Truyện đề cử: Chồng Yêu Độc Tài: Cô Vợ Nhỏ Có Chút Tâm Cơ! (Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi) |||||

Nghiêm Liệt không cách nào ngủ ngon, cô có chút hối hận vì tối nay kiên quyết muốn ngủ lại nhà Ngụy Tịnh.

Tối nay cô thực sự rất vui vẻ, bởi vì cô có thể chung sống thoải mái với Ngụy Tịnh như thế.

Nhưng bởi vì cô tuỳ hứng mà để Ngụy Tịnh ngủ trên đất, thật giống như mình là một đứa trẻ không hiểu chuyện, cứng đầu muốn xông vào quấy rối cuộc sống an nhàn của người khác.

Lần đầu tiên, Nghiêm Liệt cảm thấy mình đáng ghét.

Mặc dù thời điểm cô đối phó với Nghiêm Tuấn còn tùy hứng, tàn bạo gấp trăm lần, nhưng cô quả thực không muốn Ngụy Tịnh khó xử vì mình thích cô ấy.

Chỉ là... từ lâu Ngụy Tịnh đã đau đầu vì mình kiên nhẫn không buông đấy thôi, không phải sao?

Nghiêm Liệt thật là vừa muốn khóc vừa muốn cười, nói chuyện yêu đương thật sự dễ dàng sao, cô đây còn chưa thể gọi là chính thống yêu đơn phương.

Nghiêm Liệt không biết Ngụy Tịnh ngủ chưa, cô không nghe được Ngụy Tịnh phát ra bất kỳ động tĩnh nào, ngay cả tiếng động trở mình cũng không có.

Nghiêm Liệt không buồn ngủ chút nào, ánh mắt khô khốc, tay chân uể oải, nhưng đầu óc vẫn đang không ngừng phát lại hồi ức, nhắc nhở cô không nên manh động.

Tầm nửa đêm, Nghiêm Liệt nghe ngoài cửa sổ có tiếng vang kỳ quái. Cô vốn tưởng rằng là mưa gió quấy phá nên không để ý, không nghĩ tới âm thanh kia đột nhiên tăng lên.

Nhớ tới bây giờ cô đang ở căn nhà quỷ dị cũ kĩ, Nghiêm Liệt giật mình xoay người, nhìn chằm chằm bóng tối trước mắt, muốn bắt được một vài chi tiết.

Âm thanh kia dần lớn hơn, giống như xê dịch đồ ở ban công, khiến Nghiêm Liệt lập tức chảy mồ hôi lạnh.

Đúng là chịu thua, tên ăn trộm nghĩ gì mà tới căn nhà này trộm vậy?

Nghiêm Liệt định chủ động phục kích, sau lần bị dọa sợ khi còn bé đó, cô khắc khổ học tập một loạt kỹ thuật có thể đánh chết người, chính là chờ lúc này phát huy tác dụng.

Làm một người bình thường, Nghiêm Liệt vẫn có chút sợ hãi, nhưng Ngụy Tịnh còn ở trong phòng, nếu ăn trộm thật sự tiến vào thì làm thế nào?

Không thể để hắn đi vào, nếu hắn dám trèo lên ban công, Nghiêm Liệt phải làm hắn ngã còn nửa cái mạng.
« Chương TrướcChương Tiếp »