"Thật không nghĩ tới em sẽ nói như vậy."
Bách tiên sinh ngồi vào sofa trong phòng khách nhà Nghiêm Liệt, kéo lỏng cà vạt cười nói.
"Ồ? Tôi thuận miệng nói mà thôi."
Nghiêm Liệt như cũ trả lời qua loa lấy lệ, đứng trước máy pha cà phê, cô vẫn còn đang suy nghĩ nguyên nhân đột nhiên Ngụy Tịnh lại cảm thấy hứng thú với chuyện của mình, còn cả ý nghĩa dáng vẻ không nói tiếng nào rời đi sau khi nhận được câu trả lời của cô.
Bách tiên sinh không nhịn được đi tới, từ sau lưng Nghiêm Liệt ôm lấy cô:
"Nếu không thì, Tiểu Liệt, chúng ta thử... Đi sâu vào quan hệ một chút, xem là có hợp hay không?"
Nghiêm Liệt còn đang nghĩ tới Ngụy Tịnh bị hắn ôm một cái như vậy, cả người không thoải mái, xoay người tránh thoát, cười lạnh nói: "Là muốn lên giường với tôi sao?"
Bách tiên sinh còn muốn dè đặt một chút, nhưng thấy Nghiêm Liệt cũng rộng rãi như vậy, hắn cũng không ngại gì thừa nhận: "Đây là phát triển bình thường, Tiểu Liệt."
"Bách tiên sinh." Nghiêm Liệt đưa cho hắn một ly cà phê, "Uống xong cà phê, anh cũng có thể đi. Tôi không ngại anh cầm luôn ly cà phê theo."
Bách tiên sinh là người biết điều, bị Nghiêm Liệt nói vậy vẫn rất thoải mái rời đi.
Chẳng qua là sau đó trong vòng xã giao Nghiêm Liệt có thêm một cái biệt danh "Tâm thần bất định nói không chừng là có bệnh tinh thần".
Nghiêm Liệt không quan tâm, bây giờ cái gì cô cũng không quan tâm, bởi vì gần đây có chuyện khiến cô vô cùng vui vẻ, đủ để triệt tiêu tất cả mọi chuyện đả kích đối với cô.
Đó chính là, cô cùng Ngụy Tịnh ăn cơm chung.
Ngày đó cô gọi xe, đi tới cửa chuẩn bị đón xe.
Mới đứng không tới một phút liền thấy Ngụy Tịnh xách hai vai hai cái túi màu đỏ cúi đầu đi tới.
Nhìn từ dưới lên, Ngụy Tịnh dần dần xuất hiện bên chân trời.
Tóc ngắn màu đen bị gió thổi lên, mềm mại, đen nhánh tỏa sáng, Nghiêm Liệt rất thích đôi mắt vì ánh mặt trời mà hơi nheo lại kia, chân mày cũng nhíu lại.
Ngụy Tịnh mặc cái áo sơ mi caro màu xanh da trời, tay áo tùy ý xắn lên tới khuỷu tay, bên dưới là quần kaki dài cùng đôi giày bình thường không có logo.
Thật không biết cô có bao nhiêu cái áo sơ mi giống nhau, dường như mỗi cái cũng chỉ khác nhau ở màu sắc mà thôi.
Quần áo phối hợp kỳ thực rất bình thường, động tác lại chậm chạp, nhưng làn da trắng nõn cùng kiểu tóc phù hợp lại khiến cô giống như là thiếu niên xinh đẹp trong phim ảnh.
Nghiêm Liệt vẫn như vậy nhìn cô, đến khi Ngụy Tịnh nhìn thấy Nghiêm Liệt, Nghiêm Liệt đã giữ nụ cười rất lâu rồi.
"Nghiêm tiểu thư." Không biết có phải là ảo giác của Nghiêm Liệt không, lần này Ngụy Tịnh gọi cảm giác ôn hòa rất nhiều.
"Cô đi đâu vậy?" Nghiêm Liệt hỏi.
"Công ty."
"Công ty giao hàng hỏa tốc?"
"Ừ." Đối thoại tiến hành được tới đây, tất cả đều thuận lợi.
"Cô thường xuyên trốn tiết đi làm thêm sao?"
Ngụy Tịnh có chút ngượng ngùng: "Chỉ cần không trượt là được rồi, những thứ khác nói sau..."
"Giao hàng hỏa tốc rất cực khổ, cô một cô gái không sợ mệt sao?" Nghiêm Liệt vừa nói vừa đến gần Ngụy Tịnh.
Ngụy Tịnh ôm hai vai dây đeo túi: "Sẽ không, đã thành thói quen rồi."
Nói tới đây, xe buýt của Ngụy Tịnh đã đến.
Ngụy Tịnh nói tạm biệt với Nghiêm Liệt, chen lên xe buýt, cô quẹt thẻ đi vào bên trong, mới vừa đứng yên, đột nhiên cánh tay trắng trẻo từ sau lưng cô đưa tới, bắt được tay vịn trước mắt cô.
"Nghiêm tiểu thư, sao cô lại đi xe buýt?" Ngụy Tịnh quay đầu, có chút kinh ngạc.
"Sao tôi lại không thể đi xe buýt? Vừa vặn cũng thuận đường."
Ngụy Tịnh ôn hòa cười một tiếng, Nghiêm Liệt nhìn thẳng cô:
"Hóa ra cô cũng sẽ cười với tôi nha."
"... Cũng không phải tôi chưa từng cười."
"Có không? Cười với tôi sao?" Nghiêm Liệt hồi tưởng một phen, lần đó ở nhà Ngụy Tịnh giúp mình trị thương, đúng là có nở một nụ cười nhạt đến không thể nhạt hơn.
Nghiêm Liệt nói: "Trí nhớ cô rất tốt."
Ngụy Tịnh mắt nhìn thẳng phía trước, lúc nghe được Nghiêm Liệt nói những lời này, ánh mắt tròn tròn, hơi cúi đầu.
Ngụy Tịnh đã quen tài xế chiếc xe này, không chịu trách nhiệm, lại còn rất nóng tính, thường xuyên làm cho xe buýt lắc lư không dứt, đứng không vững.
Ngụy Tịnh còn tưởng rằng Nghiêm Liệt không thường ngồi xe buýt sẽ lắc lư nghiêng ngả, kết quả Nghiêm Liệt vẫn luôn đứng rất vững, hơn nữa còn dùng hai cánh tay đem Ngụy Tịnh bao vây ở trong ngực mình, khiến Ngụy Tịnh động đậy một cái cũng không dám, chỉ lo hơi động một chút, liền đυ.ng phải chỗ nào lúng túng.
Tạm thời đem Ngụy Tịnh bao vây, Nghiêm Liệt đặt câu hỏi sẽ không sợ cô chạy mất nữa:
"Cô học năm mấy?"
"Năm nhất đại học."
"Năm nhất đại học mà có thể rãnh rỗi đi làm thêm? Ba mẹ cô cũng yên tâm cô chạy khắp nơi sao?"
"Ba mẹ tôi không ở đây."
"Ách? Xin lỗi... Chỉ là cô giống như mới 17, 18 tuổi, đứa nhỏ tự mình đi làm thêm như vậy cũng rất hiếm thấy."
"Tôi 20."
"20 mới lên năm nhất đại học?"
"Ừ, bởi vì trước kia bị vài chuyện trì hoãn."
Vốn là Nghiêm Liệt muốn hỏi "Bởi vì chuyện gì", nhưng hôm nay hiếm thấy Ngụy Tịnh trạng thái thả lỏng nói không ít, cô cũng không cần đuổi tới cùng, nếu không lại khiến người bạn nhỏ bị dọa chạy thì nguy rồi.
Hai người rơi vào khoảnh khắc yên lặng ngắn ngủi, Nghiêm Liệt nhìn Ngụy Tịnh lỗ tai xinh xắn cùng phía sau gáy ấm áp, lại nhất thời không dời ánh mắt sang chỗ khác được.
Một loại cảm giác kỳ quái bò ở trong lòng cô, chậm rãi cắn bên trong cô, khiến thân thể cô có luồng nhiệt kỳ dị chui vào trong tim, ngay cả cổ họng cũng trở nên khô ráo.
Nghiêm Liệt lập tức lặng lẽ nuốt xuống nước miếng, dường như cô có chút biết, cô đối với Ngụy Tịnh là có du͙© vọиɠ.
Quần áo Ngụy Tịnh sạch sẽ bằng phẳng, trên người tản mát ra mùi thơm thoang thoảng, tuổi trẻ ánh mắt sáng như tuyết cùng với tính tình nội liễm không lạnh không nóng, tất cả các thứ này đều khiến Nghiêm Liệt đối với Ngụy Tịnh rất có hảo cảm.
Loại hảo cảm này nhiều lần bị Ngụy Tịnh cứng rắn ngăn chặn, Nghiêm Liệt vẫn luôn kiềm chế, bây giờ có cơ hội tiến thêm một bước, những ưu tư ngổn ngang kia bỗng nhiên xuất hiện.
Cô không muốn thừa nhận, cảm giác xa cách gặp lại, khiến cho cô thực vui vẻ.
Tay Nghiêm Liệt đặt trên mu bàn tay Ngụy Tịnh, cùng nhau nắm tay vịn.
Ngụy Tịnh phát hiện, muốn rút về, nhưng lại do dự.
Động tác lui về phía sau vừa vặn rút ngắn khoảng cách với Nghiêm Liệt, làm cho cô chuẩn xác không có sai sót vùi đầu vào trong lòng Nghiêm Liệt.
Ngụy Tịnh khó khăn đem thân thể đứng thẳng, tất cả các thứ này đều tỉnh bơ hoàn thành, chỉ có hai người trong cuộc cách nhau quá gần mới có thể nhận ra được tâm tình biến hóa của đối phương.
"Lần này em giống như không quá ghét tôi." Nghiêm Liệt cười nói.
"Tôi cũng đâu có ghét cô."
"Thật sao, trước kia rõ ràng rất kháng cự tôi, lúc nhìn thấy tôi đều là bộ dáng tủ lạnh đầu thai."
Ngụy Tịnh yên lặng chốc lát, nói: "Xin lỗi, Nghiêm tiểu thư, nói ra cô đừng nóng giận. Là vấn đề của tôi, tôi còn tưởng cô nói muốn kết bạn với tôi là muốn... Ý tứ qua lại. Nhưng ngày hôm qua thấy cô có bạn trai, tôi liền biết là tôi suy nghĩ quá nhiều. Hy vọng chuyện lúc trước cô bỏ qua cho, tôi thực xin lỗi cô."
Nghe Ngụy Tịnh nghiêm túc như vậy nói ra lời này, Nghiêm Liệt thật muốn sờ đầu cô nói "Em quả thực quá đơn thuần", lại muốn sờ đầu Bách tiên sinh nói "Vất vả cho anh rồi".
Bây giờ Ngụy Tịnh mới thật sự là trong trạng thái "Hiểu lầm", nhưng Nghiêm Liệt cũng sẽ không tốt bụng nói cho cô như vậy.
Thật vất vả mới có cơ hội tốt như vậy để Ngụy Tịnh tháo xuống phòng bị, cô không được voi đòi tiên một chút thì thật là có lỗi với bản thân.
Chẳng qua Ngụy Tịnh nói có chút đúng.
Nghiêm Liệt đối với Ngụy Tịnh là tò mò, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới cái gì qua lại.
Nghiêm Liệt không cảm thấy mình là nữ đồng tính luyến ái, cô đi chỗ quán bar nữ đồng tính luyến ái cảm giác được mình cùng không khí bên trong không phù hợp.
Nhưng hôm nay nhìn thấy Ngụy Tịnh, lúc tận lực kéo gần khoảng cách, có một loại kích động không nói rõ được.
Vào giờ phút này, Ngụy Tịnh đang ở trong ngực mình, Nghiêm Liệt thậm chí muốn ôm ôm người kia.
Loại tâm tình này, rốt cuộc là gì chứ?
Cùng với những người phụ nữ ôm hôn nhau ở quán bar kia, là giống nhau sao?
Nghiêm Liệt cũng không nghi ngờ sự thẳng của mình, nhưng tạm thời có chỗ nghĩ không hiểu.
Mặc kệ, trước tiên hẹn ăn cơm đã rồi nói sau.