Chương 70: Mất Tích

Tuệ Hoa để Lục Tư Thần phía sau, không khỏi bật cười thành tiếng, nhưng biểu cảm nhanh chóng thay đổi thành lo lắng: "Chị à, người ta có vợ con rồi, chị đừng lụy nữa."

Tư Duệ nhìn Tuệ Hoa, trong lòng nghĩ cô không biết chuyện Lục Tư Thần chỉ là giả vờ bên cạnh Thục Ái, cô cũng không chắc nói sự thật cho Tuệ Hoa biết nên không nói ra.

Nếu là lúc trước, khi nghe câu nói đó, Tư Duệ sẽ không cầm lòng đậu mà buồn bã, có khi lại chốn nơi nào đó bật khóc, nhưng giờ cô lại thấy mắc cười.

Tư Duệ tiếc nuối nói: "Chị sẽ đợi."

"Đợi cái gì, đừng nói chị đem lòng đợi Tư Thần mãi sao, cho dù người ta đã có vợ?"

"..." Tư Duệ không nói, chỉ lắc đầu.

"Chị đừng nghĩ đến những việc đó nữa, giữ tin thần cho tốt để sinh em bé."

"Ừm, chị biết rồi."

_____

Trước sân bay có vài ba người đứng đợi, Tuệ Hoàng vừa đợi vừa xem đồng hồ, mắt thấy Tư Duệ và Tuệ Hoa liền đi nhanh đến: "Đi từ từ thôi."

Tư Duệ một tay đỡ bụng, tay còn lại cầm điện thoại. Hôm nay cô mặc một chiếc đầm bầu màu nâu, dáng dài qua gối.

"Sao ba đến sớm thế?" Tư Duệ hỏi.

Chuyến bay cất cánh lúc chín giờ, lúc bảy giờ còn đang ở nhà, Tuệ Hoa đã nói với cô là Tuệ Hoàng đã ra sân bay rồi.

"À, Ba đi vòng vòng ấy mà."

Tư Duệ hay buồn tiểu, nên trong lúc chờ cô đi vệ sinh, Tuệ Hoa đi theo như bị cô từ chối: "Không sao đâu, chị đi được mà."

Tuệ Hoàng: "Để em đi với con đi.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. TruyenHD

2. TruyenHD

3. TruyenHD

4. TruyenHD

=====================================

Tư Duệ: "Con không sao đâu, có thể đi ên được."

Cô cũng muốn điện nói chuyện riêng với Vân Quyên, có thêm người theo lại bất tiện.

Tư Duệ đi theo hướng chỉ dẫn trên bảng đi vào phòng vệ sinh, đi xong, cô ra ngoài lấy điện thoại điện cho Vân Quyên: [Alo, chị ạ, em sắp bay rồi.]

Vân Quyên: [Đi mạnh giỏi nhé, khi nào sinh em bé, chị sẽ qua thăm em.]

Tư Duệ: [Dạ, mà chị, chị ở nhà, Tư Thần có chuyện gì chị nhớ thông báo cho em, đừng giấu em nhé."

"..." Ngập ngừng hai giây, Vân Quyên nói: [Ừm.]

[Em sắp lên máy bay rồi, tạm biệt chị nhé.]

[Tạm biệt Tư Duệ.]

Tư Duệ tắt máy, để điện thoại vào túi xách, bổng có người sau lưng bịt lấy miệng Tư Duệ, cô chóng cự một một lúc, thuốc mê thấm vào cơ thể, người cô dần dần hết sức rồi ngất lịm đi.

Phía bên Tuệ Hoàng, tiếng nói phát thanh thúc giục hành khách lên mây bay, nhưng không thấy Tư Duệ quay lại, họ lo lắng đi tìm kiếm.

Ting...ting..

Tuệ Hoa lấy điện thoại ra, là tin nhắn của Tư Thần: [Vừa rồi chị đau bụng, may được người ta dìu lên máy bay rồi, ba với em lên đi.]

Tuệ Hoa thở một hơi dài nhẹ nhõm: [Chị ấy nhắn với con là lên máy bay trước rồi, chúng ta đi thôi.]

Tuệ Hoàng: [Đi thôi, đi lên với chị con.]

Hai người lên máy bay, nhưng tìm một lúc không thấy Tư Duệ đâu, cô khẩn trương nói với Tuệ Hoàng: "Ba, Ba, chị ấy đâu?"

Tuệ Hoàng hoảng hốt nhìn Tuệ Hoa khi không thấy Tư Duệ, ông đi từ đầu đến cuối máy bay tìm kiếm một lượt, đúng thật không thấy Tư Duệ, máy bay lúc này vừa cất cánh, có xuống cũng không kịp.

Lục Tư Thần đang sắp xiếp kế hoạch cho công ty, bận bịu suốt một ngày trời không nghĩ hơi, hầu như hôm nay anh làm hai mươi ba trên hai mươi bốn tiếng rồi.

Dạo gần đây, hành động bên Lý Kha rất khác, không còn cho người ám sát anh nữa, làm anh cảm thấy ông ta đang bày ra một kế hoạch mới rất đáng sợ.

Điện thoại trên bàn nổi tên Thục Ái cứ reo liên tục, Lục Tư Thần liếc nhìn thấy tên liền chẳng muốn bắt máy, đến khi cuộc gọi của Tuệ Hoa hiện lên, Lục Tư Thần mới chằm chậm cầm điện thoại lên nghe.

[Tư Thần, Tư Duệ mất tích rồi.]

Lục Tư Thần nghe tin dữ, bấn loạn một cái: [Cô nói cái gì vậy, chẳng phải cô ấy đi với các người sao?]

Giọng Tuệ Hoa run rẩy lo lắng nói: [Nhưng lên máy bay lại không thấy chị ấy nữa, đến gặp mặt tôi sẽ kể hết cho anh nghe, bây giờ anh cho người tìm kiếm chị ấy đi.]

Lục Tư Thần cúp máy, cầm áo lên vội vã đi ra ngoài, hơi thở nhanh như đang mất dần không khí.

[Cho hết tất cả người, lục hết thành phố tìm Tuệ Tư Duệ cho tôi.]

Lục Tư Thần xuống hầm xe, vừa ngồi vào xe chưa kịp lái đi đã có một tin nhắn hiện về, anh mở lên xem là một tấm ảnh của Tư Duệ, cô bị buộc hai tay hai chân vào ghế, người bất tỉnh, không gian lại vô cùng tối chỉ có chổ cô là được ánh sáng mờ căm chiếu vào.

[Nó ở trong tay tao, mày dám nguy động người kiếm nó tao sẽ gϊếŧ nó.]

[Cái tao cần là tài sản Lục gia, và tài sản của Cao gia, nếu mày không muốn xem "cận cảnh" mổ thai nhi ra như thế nào.]

______

"Kế hoạch này ổn không, bà chị đυ.ng vào nó là đυ.ng đến hai thế lực đấy."

Giai Trân nhếch môi, cầm sợi dây truyền kim cương màu xanh hôn một cái, rồi cuối lớn thích thú: "Nó là mấu chốt của tụi nó, chúng nó ngoài nghe lời tao ra thì chẳng dám làm gì, khi trong tay tao có tài sản của Lục gia với Tuệ gia, thì bọn chúng cũng chỉ là sâu bọ bị tao dẫm chết thôi."

"Bà chị tính toán hay thật, Lục Tư Thần sao lại bỏ Lục gia ra để đổi lấy người dưng."

"Mày không biết thôi." Giọng Giai Trân đều đều nói: "Cái bụng của nó mới là con của Tư Thần đấy, còn của Thục Ái là nghiệp chủng thôi."

Lúc Tuệ Hoàng công khai mối quan hệ với Tư Duệ cùng với cái thai trong bụng thì bà ta đã bắt đầu sinh nghi rồi, bà ta biết lúc trước Tư Duệ có một thời gian sống với Tư Thần, mà cái bầu lại nằm trong thời gian hai người chưa trở mặt, Giai Trân bắt đầu đều tra, kết quả cái bụng đó lại là con của Tư Thần, Giai Trân liền sinh nghi với em bé trong bụng Thục Ái, mượn cớ đưa cô đi khám thai.

Kết quả, chẳng có quyết thống.