Nhậm Khải đang tập "Tri Ngộ", nhìn thấy Âu Dương Huyền bước vào, có chút ngạc nhiên hỏi:
"Còn chưa đến tối, thiếu gia sao đã tới"
Mấy hôm nay, ngày nào Âu Dương Huyền cũng đến chỗ hắn học phù. Mối quan hệ giữa hai ngươi cũng vì vậy mà thân thiết hơn rất nhiều.
"Tiền bối, không biết ngài đã nghe đến Vong Tình Trà bao giờ chưa ?" - Âu Dương Huyền đặt câu hỏi.
"Vong Tinh Trà ? Đây là một loại trà chỉ mọc ở Thanh Hoàn Quốc, có điều số lượng bán ra rất ít bởi hầu như đều bị người của Thiên Nguyệt Giáo thu mua hết"
Họ Âu nhíu mày:
"Thứ trà này có gì đặc biệt mà khiến họ hứng thú như vậy ?"
"Điều này lão phu cũng không biết. Nghe đồn công pháp của Thiên Nguyệt Giáo chú trọng âm khí, tu luyện quá sâu sẽ ảnh hưởng đến cơ thể, mà Vong Tình Trà lại chứa khí cương dương, khi uống vào sẽ giúp cân bằng cho công pháp của họ"
Âu Dương Huyền thầm gật đầu, điều này không sai. Cơ thể con người, lục phụ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch đều phân làm âm dương. Âm Dương có cân bằng, cơ thể mới điều hòa, thiếu âm thừa dương thì dễ hỏa khí công tâm nghịch chuyển mà chết, thiếu dương thừa âm thì hàn khí xâm nhập, hư nhược không yên.
Chỉ là như vậy có thể xác minh bản thân Vong Tình Trà không có độc ? Chẳng lẽ là do mình quá đa nghi ?
Đang suy tư, chợt nghe Nhậm Khải lên tiếng:
"Nói đến Vong Tình Trà, lão phu nhất thời nhớ đến một cố sự"
"Cố sự ? Không biết tiền bối đang nói đến chuyện gì ?"
"Chuyện này xảy ra cũng lâu rồi, khi đó lão phu mới bốn mươi, một lần đi qua Châu Phủ có tham dự một đám cưới. Vốn dĩ mọi chuyện đều vô cùng tốt đẹp, chỉ là sau đó lại phát sinh một vấn đề "
"Chuyện gì xảy ra ?" - Âu Dương Huyền có chút tò mò.
"Vị tân lang đó không ngờ lại nổi thói tà da^ʍ, cưỡng bức vị muôi muội của thê tử, còn thẳng tay làm nhục bạn thân khuê phòng của nàng. Sau khi mọi chuyện vỡ lở, tân nương rốt cuộc không tài nào chịu nổi, trong đêm treo cổ tự vẫn. Còn vị tân lang cũng bị bằng hữu của vị khuê phòng kia gϊếŧ chết báo thù"
Ngừng một lúc, lão mới nói tiếp:
"Điều kỳ quái là ở chỗ, vị tân lang này trước nay nổi tiếng chính trực, chưa từng nghe nói hắn ham mê nữ sắc, huống chi là loại chuyện tán tận lương tâm như vậy. Nhiều người hoài nghi hắn bị đánh thuốc, rốt cuộc tiến hành điều tra diện rộng. Sau cùng phát hiện trước một ngày làm đám cưới, hắn có đi gặp một vị cô nương, cũng có uống qua Vong Tình Trà"
"Vị cô nương đó hóa ra lại là tình cũ của hắn, hai người từng ước hẹn rất nhiều nhưng sau cùng vị tân lang có mới nới cũ, lựa chọn tân nương mà bỏ rơi người kia, mà vị cô nương đó lại là đệ tử của Thiên Nguyệt Giáo. Chính vì chuyện này dính líu đến người của Liên Minh cho nên Châu Phủ quyết định không điều tra thêm, chuyện này cũng vì vậy mà chấm dứt"
Âu Dương Huyền nghe xong, đôi lông mày nhíu lại, nam nhân đó cũng uống qua Vong Tình Trà.
"Tiền bối, người có biết nhiều về Thiên Nguyệt Giáo không ?"
Nhậm Khải vuốt râu, ngẫm nghĩ:
"Thiên Nguyệt Giáo trước nay chỉ tuyển nữ, không tuyển nam. Giáo phái của bọn họ người nào cũng sở hữu dung mạo như thiên tiên, khí chất như tiên tử. Công pháp phát triển theo đường lối riêng, hoặc vũ mị, hoặc âm tàn, ngay cả múa cũng có thể trở thành tuyệt kỹ "
"Tuyệt Kỹ Múa ?"
"Công tử chẳng lẽ không biết một trong những tuyệt kỹ nổi tiếng nhất của họ chính là Thiên Ma Vũ. Nghe đồn luyện đến tận cùng, chỉ cần một điệu múa cũng khiến cường giả Phong Tôn, Xưng Đế bị chinh phục. Nếu gặp người có thần thức yếu một chút không chừng sẽ quỳ xuống chân họ mà nhận họ làm chủ"
Trong phút chốc, trong lòng Âu Dương Huyền cảm thấy chấn động. Thiên Ma Vũ ? Ngày đó tại Vạn Túy Lâu khi Như Nguyệt múa, hắn cũng có cảm giác rất quái lạ, nếu như điệu múa đó chính là Thiên Ma Vũ, vậy thì có khi nào nàng ta là người của Thiên Nguyệt Giáo hay không ?
Giả thuyết này rất có khả năng, Vong Tình Trà, Thiên Ma Vũ, Âu Dương Huyền cảm thấy như mình đang nhìn ra chân tướng của sự việc.
Có điều chuyện này cũng chưa giải thích tại sao Vong Tình Trà lại ảnh hưởng đến người uống. Cần biết bản thân các y sư đều nói ngụm trà hắn mang về không có độc, hơn nữa Vong Tình Trà là một loại đặc sản, người uống trước giờ không hề ít, chưa từng nghe có ai trúng độc mà chết.
Rốt cuộc là thế nào ?
Đang vò đầu bứt tai, Âu Dương Huyền chợt ngửi thấy một mùi hương thơm ngát lan vào mũi, ngẩng đầu lên hóa ra là Nhậm Sương Sương.
"Sương Tỷ, từ lúc nào tỷ cũng biết dùng hương rồi " - Âu Dương Huyền trêu chọc.
"Hừ, ngươi nghĩ chỉ có vị tri kỷ Như Nguyệt của ngươi mới biết dùng chắc" - Giọng nói của nàng rõ ràng không vui.
"Đừng có nói bậy, nàng ấy không phải tri kỷ của ta" - Âu Dương Huyền có chút dở khóc dở cười.
"Thật sao. Ta thấy hôm bữa có người còn nói gì mà muốn cùng nàng đi du hí, trao đổi tâm đắc một phen" - Nhậm Sương Sương nhìn hắn đầy khinh bỉ.
Đến lúc này Âu Dương Huyền không cười nữa bởi vì trong đầu hắn nhớ tới một chuyện. Đúng ! Mùi hương, mùi hương trên cơ thể Như Nguyệt rất đặc biệt.
Trong những bộ tiên hiệp mà hắn từng đọc, có nhắc đến sự tồn tại một loại độc, được gọi là độc kết hợp. Thành phần của chúng vốn dĩ không có độc, nhưng khi kết hợp với nhau lại trở thành chất kịch độc. Vong Tình Trà có thể không gây hại, nhưng nếu kết hợp với mùi hương thì sao ?
"Tiền bối, vị tân lang trong câu truyện của ngài, sau bao lâu thì phát sinh chuyện đáng xấu hổ kia ?"
"Khi đó ta có việc cần ở lại một thời gian, nếu như nhớ không ngầm, thì là khoảng hai tuần sau đó. Thiếu gia có chuyện gì sao ?" - Lão cảm thấy dường như đối phương có chút quan tâm quá mức.
Âu Dương Huyền không trả lời, hắn còn đang nhẩm tính. Hai tuần là mười bốn ngày. Tính từ lúc hắn gặp Như Nguyệt đến nay cũng đã được mười ba ngày. Nói cách khác, nếu hắn thực sự trúng độc, vậy thì chỉ còn khoảng một ngày trước khi nó phát tác.
Hắn đứng dậy cáo từ, trên đường không ngừng suy tính. Ngày đó khi từ biệt, Như Nguyệt có nói với hắn một câu như thế này:
"Nếu có chuyện gì không thể giải quyết, kính xin đến Vạn Túy Lâu tìm ta, chỉ cần đưa bức tranh này cho thị nữ, bọn họ tức khắc sẽ hiểu"
Khi đó hắn vẫn chưa hiểu ẩn ý của nàng, hiện tại xem chừng đã rõ ràng. Nàng ta biết da^ʍ độc sẽ sớm phát tác, cuối cùng sẽ giống như vị tân lang trong câu truyện kia, làm ra những chuyện đồϊ ҍạϊ , tán tận lương tâm, mà muốn giải quyết chuyện này chỉ có thể đến Vạn Túy Lâu tìm Như Nguyệt.
Âu Dương Huyền ngẩng đầu lên nhìn trời, không ngừng suy nghĩ đối sách. Nếu đối phương đã tin có thể khống chế hắn, vậy thì cứ để chúng tin như vậy đi.
Hắn gọi một vị nha hoàn đến sai khiến:
"Gọi người phụ trách của các ngươi đến đây"
Một lúc sau, một vị thiếu phụ ngoài ngũ tuần đi đến. Bà ta mặc chiếc áo thanh xam giản dị, tóc búi cao, tên là Vu Hà Thanh.
"Thiếu gia cho gọi lão nô" - Vu Hà Thanh cung kính chào hỏi.
"Ngươi làm ở đây đã bao nhiêu năm rồi ?"
"Tính đến hiện tại đã là bốn mươi năm"
Âu Dương Huyền gật gật đầu:
"Ta muốn ngươi lập cho ta một danh sách những thị nữ xinh đẹp nhất trong phủ. Bọn họ còn trinh tiết hay không, quan hệ tình cảm như thế nào, đều liệt kê hết cho ta"
Vu Hà Thanh ngẩng đầu kinh ngạc, không hiểu vị thiếu gia này định làm gì, chẳng lẽ...trong lòng bà ta nảy ra một phỏng đoán, chỉ là không dám hỏi.
"Không quản ngươi làm thế nào, nhưng ta cho ngươi đúng một ngày, không làm xong thì cứ cẩn thận với cái đầu của ngươi" - Nói xong lại lôi ra một chiếc túi ném cho Vu Hà Thanh.
"Trong này có một nghìn ngân tệ, nếu làm tốt coi như là phần thưởng"
Vu Hà Thanh vui mừng quá đỗi, một nghìn ngân tệ đây tương đương với nửa năm thu nhập của bà ta. Bất kể vị thiếu gia này định làm gì với những tỳ nữ kia, bà ta quả thực không muốn quản. Dẫu sao thân phận tỳ nữ vốn thấp kém, nếu có thể được thiếu gia coi trọng, không chừng sẽ là một bước lên trời.
Xua tay đuổi Vu Hà Thanh, Âu Dương Huyền đứng dậy đi đến Thiên Lâu Các. Sau khi trở về trong túi đã có thêm hơn 1000 Linh tệ. Số tiền này đến từ việc bán hai bức tranh Phàm Nhân và Tam Thần Kiếm. Bức Tam Thần Kiếm tuy rằng quan trọng, nhưng hiện tại hắn mới chỉ bắt đầu học kiếm pháp, lưu thứ này trong người là quá mức lãng phí.
Hơn nữa muốn kế hoạch này thành công, chỉ đám thị nữ đó là chưa đủ, hắn cần tiền, rất nhiều tiền.
Một ngày sau, Vu Hà Thanh đúng hẹn mang bản danh sách đến gửi Âu Dương Huyền, vừa mở ra đã có ít nhất ba mươi cái tên khác nhau đều đang trong độ tuổi hai mươi. Âu Dương Huyền dò ngón tay đến từng người, sau cùng dừng lại ở một cái tên
"Bạch Tố Hoan"
Âu Dương Huyền nhíu mày, người này không tệ, vậy bắt đầu từ cô ta đi.
=====================
Bạch Tố Hoan năm nay hai mươi tuổi, đã vào trong phủ được hai năm. Nhan sắc của nàng khá xinh đẹp, đáng tiếc không thể tu luyện, chỉ có thể vào phủ làm thị nữ.
Âu Gia thân là một trong tam đại tộc của Linh Hư Thành, tiền lương cũng không nhỏ, đủ cho nàng mỗi tháng gửi vài chục ngân tệ về cho gia đình. Tối nay vốn đã xong viêc, chỉ là có chút quần áo chưa kịp cất. Đang cất bước đến chỗ phơi, nàng chợt nhìn thấy một vị công tử mặc áo trắng
Khuôn mặt hắn điển trai, hai tay chắp sau lưng, vừa thấy nàng liền nở nụ cười:
"Ngươi là Bạch Tố Hoan" - Vị công tử lên tiếng.
Bạch Tố Hoan vội vã cúi đầu thật sâu:
"Kính chào Dương Huyền công tử" - Nàng đương nhiên biết người này là ai, công tử Âu Dương Huyền, con trai của Nhị Đương Gia. Nhị Đương Gia hiện tại thanh thế đang lên như mặt trời giữa trưa, tám chín phần sẽ trở thành gia chủ đời kế tiếp, thế nên vị công tử này rất có thể trở thành thiếu chủ.
Loại người như vậy nàng tuyệt đối không đắc tội nổi.
"Rất tốt, ngươi đi theo ta"
Bạch Tố Hoan tò mò, nhưng cũng không dám hỏi, chỉ lằng lặng đi theo bóng lưng của Âu Dương Huyền, sau một lúc nàng nhận ra hướng mình đến lại là phòng riêng của hắn. Trong lòng thầm kêu không ổn, vội nói:
"Thiếu gia, rốt cuộc ngài muốn tiểu nữ làm gì ?"
"Đừng hỏi nhiều, vào trong đi" - Âu Dương Huyền đẩy cửa bước vào trong.
Trái tim Bạch Tố Hoan đập loạn như con nai vàng. Là một thị nữ, nàng cũng nghe đến rất nhiều trường hợp phải thị tẩm cho công tử nhà giàu. Với người khác được bọn họ coi trọng chính là cơ hội đổi đời, nhưng nàng thì không.
Nàng vốn đã có người trong mộng, hơn nữa còn phát sinh quan hệ. Hai người thanh mai trúc mã, chỉ còn chờ ngày làm đám cưới.
"Công tử, tiểu nữ...tiểu nữ..."- Bạch Tố Hoan ấp úng, nàng không biết nên trả lời sao cho phải.
"Vào đi, bộ ngươi sợ ta ăn thịt ngươi chắc" - Nói xong cũng không chờ nàng đồng ý, một luồng linh lực phát ra kéo thân hình nhỏ nhắn của nàng vào trong phòng.