Từng đường kiếm của hắn không ngừng chém rụng hết chiếc lá này đến chiếc lá khác, sau gần nửa nén hương mới chịu thu tay. Âu Dương Huyền không ngừng sờ Cự Khuyết, cảm thấy phương pháp này tuy không tệ nhưng lại có điểm thiếu hụt.
Lá cây nói gì vẫn là vật chết, nó không công kích ngươi, cũng không tạo cho ngươi đủ áp lực. Nhưng kẻ thù thì khác, trong một trận chiến, vô số khả năng đều có thể xảy ra, đứng trước mũi kiếm của địch nhân, liệu ngươi có thể bình tĩnh mà ung dung ra đòn như hiện tại không ?
Quá nửa là không !
Kiếp trước hắn đã từng thấy rất nhiều vị võ sư bình thường thì ra vẻ là cao thủ, nhưng khi thực chiến lại gục ngay sau khi ăn một đòn. Nói như vậy để thấy giữa thực chiến và luyện tập có sự khác nhau rất lớn.
Biện pháp hữu hiệu nhất là tìm đối thủ so chiêu, nhưng tìm ai so mới là vấn đề. Thế hệ này Âu Dương Huyền được coi là mạnh nhất, chạy ra tìm đồng tộc luận bàn, đối phương dám đánh mới là lạ.
Mà đẳng cấp cao hơn nếu không phải là hộ vệ thì cũng là các bậc tiền bối hoặc trưởng lão. Bọn họ còn bao nhiêu công chuyện cần xử lý, thời gian đâu mà mỗi ngày đều đấu tập với ngươi.
Trong đầu Âu Dương Huyền cũng nghĩ đến việc đi Cát Tiên Sâm Lâm, nơi đó có hoang thú, rất thích hợp cho việc thực chiến. Chỉ có điều hắn đang bị một gã kiếm tu nhìn chằm chằm, giờ ra ngoài không khác gì chịu chết.
Còn đang suy nghĩ, Âu Dương Huyền chợt ngẩng đầu nhìn về một nơi đằng xa, lông mày hơi nhăn lại.
Hắn cảm thấy có người đang theo dõi mình !
Thần thức phát động, Cự Khuyết như mũi tên xé gió hướng thẳng đến lùm cây cách đó hai mươi mét. Kiếm vừa tới nơi, Âu Dương Huyền thầm kêu không ổn, dường như nó bị thứ gì đó chặn lại, hơn nữa không tài nào rút về được.
Một tiếng lạo xạo vang lên, một bóng người bước ra. Vừa nhìn thấy gã, tròng mắt Âu Dương Huyền không khỏi co rút lại. Chỉ thấy người này cao gần một thước chín, khuôn mặt vàng như nghệ, mắt phượng mày tằm, đặc biệt là mái tóc vàng dài ngang vai, tạo cho gã một cảm giác giống như một con cuồng sư hình người.
Ngay cả cách ăn mặc của người này cũng rất kỳ quái, chỉ mặc áo ngoài, để lộ hai khối cơ ngực rắn chắc, bàn tay gân guốc quấn băng, bên hông còn đeo một bầu rượu.
Gã tóc vàng từng bước tiến tới, mỗi bước lại khiến cho không khí xung quanh Âu Dương Huyền như bị nén lại.
Cơ thể kiếp này của Âu Dương Huyền cũng rất cao, nhưng đứng cạnh hắn vẫn thấp hơn hai cái đầu. Đôi mắt gã cuồng nhân chăm chú nhìn kẻ nhỏ bé trước mắt, một giọng nói nghe như tiếng chuông đồng vang lên:
"Làm thế nào ngươi phát hiện ra ta ?"
Âu Dương Huyền không trả lời, hắn còn đang bận nhìn thanh Cự Khuyết đang bị kẹp chặt giữa hai ngón tay đối phương, trong lòng thầm kinh hãi. Người này đỡ phi kiếm chỉ bằng hai ngón tay, đây tuyệt đối không phải cường giả Luyện Khí Cảnh có thể làm được.
Chẳng lẽ là một cường giả cấp Cương Nguyên ? Nhưng người này rốt cuộc là ai ?
Hàng loạt câu hỏi vang lên trong đầu hắn.
Đột nhiên không một lời báo trước, gã cuồng sư ra tay, năm ngón mở ra thành trảo chụp xuống vai Âu Dương Huyền, lực đạo cực kỳ hùng hậu. Họ Âu nãy giờ luôn cảnh giác, lập tức bật nhảy ra sau.
Khuôn mặt gã cuồng sư vẫn lạnh lùng không cảm xúc, bàn chân chỉ hơi nhích, thân hình đã như một con sư tử lao tới vồ mồi, tay phải tung ra một chiêu quái dị, chuyển hướng mục tiêu từ vai lên cổ .
Lông tóc Âu Dương Huyền dựng cả lên, vội vàng khai mở "Nhập Vi Phân Thần Thức", thế giới xung quanh hắn trở nên rõ nét, tốc độ bàn tay của đối phương cũng vì thế mà chậm đi, nhưng uy lực vẫn không hề giảm.
Trong phút giây cận kề sinh tử, hắn nhớ lại toàn bộ những gì đã tập trong suốt ba ngày qua.
Dùng chân trái làm trụ, chân phải sử dụng bộ thứ tư của "Đạp Thủy Phiêu". Chỉ thấy cả người hắn như một cái trục quay, nhanh chóng xoay sang phải, kịp thời né khỏi vuốt trảo của đối phương.
Hai chiêu liên tiếp không đắc thủ, gã cuồng nhân hơi nhíu mày, thân hình hóa thành một luồng hư ảnh cản trước mặt Âu Dương Huyền, bàn tay phải duỗi thẳng, hóa trảo thành đao, dùng lực cánh tay mà chém xuống.
"Nhanh quá !" - Đây là suy nghĩ của Âu Dương Huyền.
Mặc dù đang ở trạng thái "Nhập Vi", hắn vẫn chỉ lờ mờ nắm được hướng đánh của đối phương. Thật khó tin tốc độ như vậy lại đến từ một kẻ có ngoại hình cao lớn như gã.
Âu Dương Huyền lập tức cúi người một góc chín mươi độ, vừa lúc cánh tay tên cuồng nhân đánh sượt qua, dù không trúng nhưng luồng lực đạo vẫn khiến gáy hắn bỏng rát.
Trong thoáng chốc, một kẻ liên tục tấn công, một kẻ liên tục né tránh, nhất thời chỉ thấy hai cái bóng không ngừng qua lại. Gã tóc vàng đánh lâu không hiệu quả, đột nhiên gia tăng tốc độ, lần này từ đao chuyển thành đấm, một đòn như vũ bão hướng thẳng mặt Âu Dương Huyền mà đánh tới.
— QUẢNG CÁO —
Đòn thứ nhất là trảo, đòn thứ hai là chém, đòn thứ ba là đấm, có thể thấy sở học của gã tóc vàng là cực kỳ đa dạng.
Âu Dương Huyền nghiêng đầu thoát hiểm trong gang tấc, nhưng lần này đối phương biến chiêu cực nhanh, cùi trò huých sang trái, nhắm thẳng ngực Âu Dương Huyền mà phát lực. Dù dưới trạng thái "Nhập Vi", nhưng khoảng cách quá gần, chỉ nghe huỵch một tiếng, hắn đã bị đánh bay ra như một cái diều đứt dây.
Thân hình hắn lộn vài vòng mới có thể ngồi dậy, trước ngực đau rát. Âu Dương Huyền nhíu mày, đón đánh vừa rồi đáng lẽ phải gây tổn thương nặng cho hắn mới đúng, thế nhưng ngoại trừ hơi nhói còn lại không bị nội thương, chẳng lẽ đối phương nương tay ?
Chỉ thấy gã cuồng nhân cắm thanh kiếm xuống đất, một lần nữa mở miệng:
"Tiểu tử, ngươi vừa rồi sử dụng thần thức để phán đoán đòn đánh của ta ?"
Âu Dương Huyền kinh ngạc, làm sao người này lại biết.
"Có thể nhận ra vị trí của ta, xem ra thần thức của ngươi có thiên phú rất mạnh. Có điều Thiên Khuyết đại lục có rất nhiều kẻ có thần thức không yếu, ngươi cho rằng chỉ có một mình người biết dùng sao ?"
Âu Dương Huyền thoáng trầm tư, người này nói không sai, thế gian nhân tài nhiều như lá mùa thu, làm sao chỉ có mình hắn nghĩ ra "Nhập vi", nếu có khác biệt thì chỉ là "Nhập Vi" của họ không mạnh như mình mà thôi.
Nghĩ đến đây, hắn bỗng nhìn lại gã tóc vàng, đối phương rõ ràng không có ý hạ sát thủ, bằng không dù có "Nhập vi phân thần thức" hắn cũng phải chết không thể nghi ngờ, dù sao chênh lệch một đại cảnh giới không phải nói bù đắp là bù đắp được.
Nghĩ đến đây, hắn đứng dậy chắp tay nói:
"Không biết nên xưng hô tiền bối như thế nào".
"Ngươi có thể gọi ta là Mặc Cổ" - Gã tóc vàng khoanh tay trước ngực, bộ dáng vô cùng bề thế.
"Ba ngày trước, người theo dõi ta cũng chính là tiền bối ?"
Mặc Sư không trả lời nhưng cũng ngầm thừa nhận.
Âu Dương Huyền trầm mặc, một cường giả Cương Nguyên liên tục theo dõi mình, lại có thể đi vào Âu Gia mà không ai phát giác chỉ có hai khả năng, một là cảnh giới của hắn cao hơn Cương Nguyên, đã đạt tới Phản Hư Kỳ, hoặc hai bản thân gã chính là người mà gia tộc âm thầm phái ra bảo vệ hắn.
Trong hai giả thuyết này, Âu Dương Huyền nghiêng về vế thứ hai. Dù sao nếu đối phương mạnh như vậy, lại có ý đồ xấu thì đã sớm ra tay, hà cớ phải lén la lén lút lẻn vào tận đây chỉ để xem mình luyện kiếm.
Hơn nữa sau sự việc của Âu Dương Phong, Âu Gia như người chết đuối sợ nước sông. Bọn họ tuyệt đối sẽ không để vị Âu Gia Song Kiêu còn lại gặp nguy hiểm, thế nên nếu có phái người âm thầm bảo vệ hắn thì cũng chẳng có chuyện gì lạ.
Còn đang mải suy nghĩ, Mặc Cổ đã xoay người định rời đi, Âu Dương Huyền vội lên tiếng:
"Tiền bối, ta có một đề nghị muốn nói với tiền bối "
Gã tóc vàng vẫn bước đi, ngay cả một dấu hiệu phản ứng cũng không có.
"Ta muốn tiền bối cùng ta luyện đối chiến" - Âu Dương Huyền gọi với theo. Đối đầu với Mặc Cổ đã cho hắn cảm giác chiến đấu thực sự, nếu có thể liên tục đối chiến với ông ta, vậy thì "Nhập Vi" cùng "Đạp Thủy Phiêu" sẽ càng nhanh thuần thục
"Ta chỉ có nhiệm vụ canh chừng ngươi, những chuyện khác ta không quản, càng không có lý đo để luyện đối chiến với ngươi"
"Ta có thể trả tiền "
Lời nói này nói ra chỉ đơn giản là một chút níu kéo cuối cùng, Âu Dương Huyền cũng không kỳ vọng nhiều. Thế nhưng bất ngờ là đối phương lại thực sự quay đầu.
"Ngươi định trả ta bao nhiêu ?" - Ánh mắt gã rực sáng giống như đang nhìn một khối trân bảo.
Âu Dương Huyền trố mắt nhìn gã cuồng nhân trước mặt, trong phút chốc, hình tượng thế ngoại cao nhân mà Mặc Cổ tạo ra cho hắn đã hoàn toàn sụp đổ.
Có thế ngoại cao nhân nào vừa nói đến tiền mắt đã sáng như vậy không ?
— QUẢNG CÁO —
"Ta hỏi ngươi định trả ta bao nhiêu ?"
Âu Dương Huyền nuốt ngụm nước bọt, sau một lúc mới giơ ra ba ngón tay:
"Ba vạn Kim Tệ ? " - Gã tóc vàng nghi hoặc hỏi.
Âu Dương Huyền lắc đầu:
"Ba ngàn Kim Tệ ? Quá ít"
Âu Dương Huyền lại lắc đầu. Dường như hiểu ra mức giá của đối phương, Mặc Cổ lập tức nổi đóa:
"Xú tiểu tử, ngươi tính đùa bỡn với lão phu hả ?"
Đôi mắt gã lóe lên sát khí. Âu Dương Huyền thầm cười gượng, thân gia của hắn cũng chẳng nhiều nhặt gì, vốn chỉ có một vạn kim tệ, mua xong phù chú cũng chỉ còn có tám ngàn.
"Vậy được, ba ngàn kim tệ cho một canh giờ đối chiến" - Âu Dương Huyền trả lời.
Mặc Cổ gằn giọng:
"Một vạn kim tệ môt canh giờ, miễn thương lượng"
"Chốt giá"
Mặc Cổ không nghĩ đối phương lại thoải mái đồng ý như vậy, nghi hoặc hỏi:
"Trong người ngươi có một vạn kim tệ ?"
"Ta không có, nhưng gia tộc ta có, vãn bối sẽ viết giấy nợ, ký tên, điểm chỉ, tiền bối chỉ việc cầm đi lĩnh là được"
Mặc Cổ cười lạnh:
"Tiểu tử nhà người coi ta là trẻ lên ba chắc, chỉ dựa vào một tờ giấy của người liền bảo ta đi nhận tiền, nếu như lũ họ Âu kia kiên quyết không nhận thì sao ?"
"Không nhận ? Tiền bối đừng quên ta là ai, ta là một trong song kiệt của Âu Gia, cha ta là Nhị đương gia, có cơ hội trở thành gia chủ đời kế tiếp, nếu dấu ấn của ta còn không có giá trị, vậy thì cái gì có giá trị ?"
So với việc xuyên không vào phế vật, xuyên không vào thiên tài có ưu thế lớn là được gia tộc ủng hộ. Một vạn kim tệ một lần luyện tập, mười lần là một trăm vạn. Con số này tuy không nhỏ, nhưng với đệ nhất gia tộc như Âu Gia cũng không đến mức không thể lấy ra.
Đến lúc đó cho dù trưởng lão hội có tức giận thì thế nào ? Chẳng lẽ định gϊếŧ mình sao ?
Đừng nói vị trí của hắn trong gia tộc không thể bị chạm tới, ngay cả vị phụ thân chưa từng gặp của hắn cũng không hề yếu, tám chín phần là chỉ trách phạt một chút rồi thôi.
Đây chính là sự khác biệt khi có thực lực. Chỉ cần nắm đấm của ngươi đủ mạnh, dù ngươi có muốn đốt cả cái giang sơn này cũng chẳng ai dám nói nửa chữ không.
Mặc Cổ hơi nhíu mày, tên tiểu tử này nói không sai, thực lực và vị thế của hắn trong gia tộc đúng là không hề nhỏ
"Ngươi thân là thiếu thành chủ tương lai của gia tộc, lại đi hố gia tộc như vậy sao ?"
"Tiền bối nói vậy là sai rồi, chỉ cần ta mạnh lên, vậy thì chính là Âu Gia mạnh lên. Ta chính là tương lai của gia tộc, đầu tư vào ta thì có gì là sai ?" - Giọng nói của hắn tràn đầy chính nghĩa.
Bản thân Âu Dương Huyền là kẻ xuyên không, tình cảm với Âu gia cũng không quá sâu đậm. Chỉ cần không đến mức gây hại cho gia tộc, hắn nhất định sẽ làm.
Dù sao tiền nhà cũng là tiền mình, không sử dụng mới là đồ ngốc.
— QUẢNG CÁO —
Mặc Cổ trầm tư, thân là cường giả Cương Nguyên, một tháng chỉ nhận được hai vạn kim tệ, một canh giờ lại có thể có một vạn, đây tuyệt đối là số tiền không nhỏ
"Thành giao, bắt đầu từ sáng mai ta sẽ luyện đối chiến với ngươi" - Nói xong cũng không đợi Âu Dương Huyền đồng ý, thân hình đã hư không tiêu thất.
===========
Trở về phòng, Âu Dương Huyền bắt đầu suy tính. Thập Lục Phân Thần Thức có ba dạng, hắn mới chỉ sử dụng "Nhập Vi", giờ là lúc thử nghiệm "Thiền Định".
"Thiền Định" không phải là một kỹ năng mà là một trạng thái hỗ trợ bị động, giúp tăng cường khả năng ghi nhớ. Ngày đó tại Tàng Thư Các, hắn đã vô tình kích hoạt, khiến tốc độ đọc sách của hắn tăng lên rõ rệt.
Đa phần những tu luyện giả có thần thức mạnh đều có thể sử dụng trạng thái "Thiền Định", nhưng bọn họ chỉ có thể ghi nhớ kiến thức từ đọc sách.
"Thiền Định" của Âu Dương Huyền còn mạnh hơn thế, nó giúp hắn có thể ghi nhớ những gì đã trải qua, dù là hành động của bản thân hay của đối thủ.
Hắn bắt đầu ngồi xuống, hai chân bắt chéo nhau, bàn tay để trên mắt cá chân theo tư thế Hoa Sen, phát động "Thiền Định".
Trong phút chốc hắn nhớ lại từng giây từng phút đối chiến cùng Mặc Cổ. Chiêu thức của đối phương rất đa dạng, dù không dùng Linh Kỹ nhưng cực kỳ hiệu quả, biến đổi linh hoạt tùy tình huống.
Trong thức hải của Âu Dương Huyền dần tái hiện ra những đòn đánh của đối phương, điều này giống như hắn lại đang đối chiến cùng Mặc Cổ thêm một lần nữa.
"Nhập Vi" giúp hắn tăng cường năng lực nhận thức, nhưng cơ thể lại quá chậm chạp để theo kịp, "Thiền Định" cho hắn khả nănh tái lập trận chiến trong tiềm thức, từ đó giúp hắn có thể học hỏi, tăng cường khả năng phản xạ của bản thân.
Đây chính là là con đường mà hắn cần.
====================
Mặt trời lên cao, Âu Dương Huyền đã "Thiền Định" cả một đêm, hắn không hề cảm thấy mệt mỏi, trái lại tinh khí thần đều vô cùng no đủ.
Đứng dậy bước đến sân sau, Âu Dương Huyền đã thấy Mặc Cổ đang đứng đó, hai tay chắp sau lưng ngửa mặt lên nhìn trời, dường như trong đôi mắt chứa đầy nỗi tâm sự.
Thấy Âu Dương Huyền đi đến, gã nhàn nhạt hỏi:
"Luyện Đối Chiến như thế nào ?"
"Tiền bối phong bế thực lực, hai chúng ta đối chiêu, cho phép dùng linh kỹ"
Mặc Cổ gật đầu, chỉ thấy lão vận lực, linh lực lập tức giảm xuống từ Cương Nguyên Cảnh xuống Luyện Khí Cảnh, từ đệ thập giai xuống còn đệ nhất giai, kém hơn Âu Dương Huyền hai cảnh giới.
Họ Âu cũng không phản đối, thực lực của đối phương dù giảm xuống nhưng kinh nghiệm vẫn còn đó, không phải loại mới luyện công mấy ngày như hắn có thể bắt kịp, chênh lệch hai cấp độ chính là rất công bằng.
Âu Dương Huyền rút ra Cự Khuyết từ trong nhẫn trữ vật, cả đêm qua hắn đã không ngừng suy tính. Bị động né tránh chỉ có thể làm bao cát cho người ta tập đánh, muốn chiến thắng đối phương hắn cần phải phản công.
Chỉ thấy hắn giơ mũi kiếm hướng về Mặc Cổ, trong đôi mắt tràn đầy chiến ý:
"Tiền bối tới đi"
Nhìn thấy gã tiểu bối trước mặt không những không sợ hãi, lại còn dám dùng kiếm thách thức mình, trong phút chốc ý cuồng nổi lên, gã cười nhạt:
"Đúng là tiểu bối vô tri"
Vừa nói xong, thân hình đột nhiên biến mất, khi xuất hiện đã cách đối thủ chỉ nửa bước chân, hai tay cùng ra quyền, thế công như bài sơn đào hải nhắm thẳng vào Âu Dương Huyền.