Chương 6: Du͙© vọиɠ ❄

Editor: Cindy

"Chi Chi, anh ở phòng bên cạnh, có việc gọi anh một tiếng, anh lập tức sang." Lục Dục Chi thay cô lau sạch nước mắt, không quay đầu lại mà xoay người rời đi, nhẹ giọng nói rồi đóng cửa lại, cuối cùng nhìn thoáng qua cô gái nhỏ đang cuộn tròn ở trên giường.

Hắn đặt phòng Tổng thống, có hai phòng ngủ, phòng ngủ còn lại ở phía bên kia của phòng khách.

Lục Dục Chi bực bội lôi xé quần áo trên người, quần áo rơi xuống đầy trên mặt đất, hắn dẫm lên đống quần áo tiến về phòng tắm, mở vòi hoa sen, dòng nước xối xả phun vào hắn, hắn vẫn cảm giác không đủ thanh tỉnh.

Thứ đồ trần trụi cứng rắn thẳng tắp giữa hai chân nhắc nhở hắn, mới vừa rồi du͙© vọиɠ của hắn có bao nhiêu mãnh liệt.

Hắn điều chỉnh vòi hoa sen sang chế độ nước lạnh phun thẳng nước vào thứ đồ kia. Thở gấp, ý đồ muốn bình ổn du͙© vọиɠ bị Lục Chi châm ngòi vùng dậy, nhưng mà hết thảy chỉ phí công.

Lục Dục Chi vội vàng cầm lấy khăn tắm chà lau bọt nước trên người, mặc vào áo choàng tắm dài rộng. Xuất phát ra ngoài phòng khách vận động trên máy chạy bộ.

Hắn gia tăng tốc độ như ngày thường, cẳng chân điều khiển cơ thể, chạy ở trên máy chạy bộ, mồ hôi đổ xuống như mưa.

Lục Dục Chi đi rồi, Lục Chi khóc lóc thành tiếng, anh trai vì sao không chạm vào cô? Vì sao say rượu cũng không muốn chạm vào cô? Vì sao đã hỏi cô có thể hay không, lúc sau lập tức nhẫn tâm bỏ mặc một mình cô?

Tâm tư Lục Chi vốn nhạy cảm yếu đuối, giờ khắc này đang rơi vào vòng lặp tuần hoàn vô tận sâu thẳm.

Cô cắn môi, ấn ký trên người chứng tỏ rõ vừa rồi kịch liệt ra sao. Thời khắc đó có bao nhiêu liều chết triền miên, thời điểm bây giờ thì có bao nhiêu đau khổ thương tâm.

Trong phút chốc Lục Chi ngồi dậy, mặc lại váy, đi chân trần, rón ra rón rén mở cửa muốn đi xem Lục Dục Chi.

Đèn phòng khách mở toang, ánh đèn căn phòng Tổng thống cực kỳ hoa lệ, từng tầng từng lớp tua rua của chùm đèn thủy tinh chiếu sáng toàn bộ căn phòng.

Lục Dục Chi đang ở trên máy chạy bộ gần cửa sổ, ra sức chạy nhanh.

Lục Chi nhón chân từng bước tới gần: "Ca ca."

Cô gọi Lục Dục Chi, giọng nói mang theo thanh âm khàn khàn vì mới khóc, ngữ khí mềm mại nhẹ nhàng lại dè dặt cẩn thận.

Lục Dục Chi đột nhiên quay đầu, nhìn thấy em gái đứng dưới ánh đèn, bị ánh đèn phản chiếu, làn da trắng nõn dường như tỏa sáng, đôi mắt mới vừa khóc vẫn còn vương vấn những giọt lệ tựa như sao băng, chiếu rọi đến một góc tối tăm trong hắn.

Chóp mũi hơi hồng, đôi môi anh đào sưng đỏ, trên xương quai xanh tinh tế còn mấy vết dâu tây do hắn lưu lại. Gót chân nhỏ nhắn của em gái dẫm trên thảm sàn, ngón chân xinh xắn nhỏ tròn hơi mất tự nhiên cuộn tròn.

Giọng Lục Chi yêu kiều mềm mại gọi hắn một tiếng 'Ca ca', trong lòng Lục Dục Chi bất đắc dĩ, thậm chí hắn đã đối xử như vậy với cô, cô gái nhỏ không rành thế sự này còn nguyện ý xem hắn là anh trai.

Hắn tại sao luôn luôn không muốn cả đời chỉ làm anh trai của cô cơ chứ? Chẳng qua hắn đã vượt ranh giới, đã làm càn để rồi nói dối một lần thì kế tiếp phải dùng vô số lời nói dối để đền bù.

Hắn điều chỉnh tốt biểu tình trên gương mặt, giảm tốc độ máy chạy bộ, nhẹ giọng mở miệng: "Đã trễ vậy rồi, vì sao còn chưa ngủ? Lại không ngoan, không mang dép đã ra ngoài, nhỡ bị cảm thì phải làm sao? Anh đã nói bao nhiêu lần, em nha, lúc nào mới có thể trưởng thành chứ?"

"Em... Em chỉ ra ngoài để uống nước, ca ca ngủ ngon." Lục Chi nói xong, chạy trối chết.

Lục Dục Chi lần nữa gia tăng tốc độ, chạy hai mươi phút, du͙© vọиɠ trong cơ thể vẫn chưa thể tiêu tan, nhắm mắt lại tất cả đều là hình ảnh đôi mắt long lanh vì khóc của cô gái nhỏ, vẻ mặt thở hổn hển của cô gái nhỏ.

Lục Dục Chi phiền muộn nắm chặt tay thành quyền mạnh mẽ đấm xuống máy chạy bộ, khuôn mặt thâm trầm trở về phòng, vào phòng tắm mở vòi sen.

Cởi xuống áo choàng tắm đã bị mồ hôi thấm ướt, đứng ở phía dưới vòi sen.

Hai mắt hắn đỏ ngầu, hồi tưởng đôi môi Lục Chi, xương quai xanh của Lục Chi, cặρ √υ" của Lục Chi.

Trong đầu óc đều là hình ảnh Lục Chi nằm ở dưới thân hắn, để mặc hắn tùy tiện đòi hỏi.

Tư vị kia, khiến cho hắn nghiện, khống chế không được, không thể kiềm nén dã thú trong nội tâm.

Bàn tay một đường đi xuống, đi vào giữa hai chân, ngón tay chạm đến lỗ nhỏ ướŧ áŧ trên qυყ đầυ của mình, đây là vì Lục Chi mà nó bành trướng ý đồ xấu xa.

Thể xác và tinh thần hắn, hết thảy của hắn, đều được lây nhiễm cái tên Lục Chi.

Nhưng Lục Dục Chi đã sai lầm, nước mắt của Lục Chi nhắc nhở hắn, hắn có bao nhiêu quá đáng, hắn muốn em gái của mình.

Hắn suy nghĩ rất nhiều, muốn không màng tất cả mọi việc mà nói rõ hết với cô, bọn họ không có quan hệ huyết thống.

Nhưng mà mười mấy năm bầu bạn, sớm chiều ở chung, từ trong xương tủy của Lục Chi in dấu thật sâu mối quan hệ anh em giữa hai bọn họ.

Hắn có du͙© vọиɠ không bằng cầm thú với em gái mình, Lục Dục Chi nghĩ.

Động tác tay tăng nhanh hơn, dượng vật bị hắn thô bạo đối đãi, cơ bắp căng chặt.

"Chi Chi... Anh yêu em. Ngô... Chi Chi... Hô..." Lục Dục Chi gọi tên em gái, bắn đầy tay.

Dùng vòi hoa sen phun rửa sạch sẽ tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính trong tay, qua loa rửa sạch cơ thể, không muốn để ý dươиɠ ѵậŧ dưới háng nữa.

Lục Dục Chi khoác áo tắm, lặng lẽ và im lặng đi tới trước cửa sổ hút thuốc.

Đứng ở đó mãi cho đến khi ánh mặt trời hửng đông.

Về phía Lục Chi trốn chạy khỏi phòng khách, nghiêng ngả lảo đảo nhào xuống đệm giường, trên giường còn vương lại mùi hương của anh trai.

Lục Chi chôn sâu xuống mặt giường, hít một hơi, nước mắt lại không biết nghe lời rơi xuống.

Cô thật vất vả mới khơi dậy được dũng khí, nhưng bị một câu 'Lúc nào mới có thể trưởng thành chứ?' của Lục Dục Chi làm cho gần như biến mất hoàn toàn.

Không, cô không muốn trưởng thành, không trưởng thành thì có thể luôn ăn vạ ở bên cạnh anh trai.

Nhưng mà, cô đã trưởng thành nha...

~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~