Chương 4: Hôn môi ❄

Editor: Cindy

Hôm nay đồ ăn có chút nhiều hơn, Lục Chi ăn vô cùng vui vẻ.

Lục Dục Chi không cho cô ăn cơm hộp, cô trực tiếp đến căn tin trường học ăn cơm. Ăn một tháng đồ ăn ở căn tin, cô rất hoài niệm hương vị của đầu bếp nhà hàng này. Đương nhiên càng hoài niệm đồ ăn Lục Dục Chi nấu, chẳng qua hôm nay Lục Dục Chi phong trần mệt mỏi gấp gáp trở về, dĩ nhiên Lục Chi sẽ không giữ tính tình ương bướng đòi hắn nấu cơm cho ăn.

Lục Chi ăn uống như sóc con, cái miệng nhỏ cắn nuốt tốc độ rất nhanh nhưng không mất đi sự ưu nhã.

Lục Dục Chi thân mật gắp thức ăn cho em gái, bên trong gian phòng nhỏ không có bàn xoay, Lục Dục Chi lấy thêm một cái bát nhỏ, thỉnh thoảng dùng đũa gắp những món ăn ở phía trước mặt hắn vào trong bát, rồi đặt xuống trước mặt Lục Chi.

Ăn no được năm phần, tốc độ của Lục Chi chậm lại. Nhìn bát đồ ăn chồng chất như núi trước mặt, nhìn tiếp sang bát đĩa sạch sẽ của Lục Dục Chi, ngượng ngùng cũng gắp cho anh trai một chút đồ ăn, dặn dò hắn nhất định phải ăn hết, không được len lén bỏ bớt ra.

Sau đó Lục Chi đứng dậy từ trên ghế lô, đi vào phòng vệ sinh ở bên trong gian phòng.

Lục Dục Chi quả nhiên thấy trong bát đĩa có lẫn lộn rau cải hắn không thích ăn, bất đắc dĩ cười, đành phải ăn sạch tất cả đồ ăn trong bát đĩa. Mỗi lần hắn mải săn sóc Lục Chi mà quên ăn cơm, Lục Chi luôn tận dụng cơ hội như vậy trừng phạt hắn một chút.

"Reng reng reng" một hồi chuông báo từ di động đặt trên chỗ ngồi của Lục Chi truyền đến, Lục Dục Chi vươn cánh tay dài cầm lấy.

Người gửi tin nhắn được lưu tên là【Học trưởng Trình Thịnh】. Nội dung đại khái là bị mắc kẹt ở Bắc Kinh, bị một người xa lạ tập kích, bây giờ một mình bơ vơ không nơi nương tựa, ngây ngốc ở trong bệnh viện, tìm bạn gái ra sức kêu thảm thương, khóc lóc kể lể mình ủy khuất.

Lục Dục Chi cười lạnh một tiếng, mặt không cảm xúc xóa sạch sẽ tin nhắn, thuận tay kéo hắn ta vào trong danh sách chặn. Lúc này mới đặt di động của Lục Chi về lại chỗ cũ, tỏ vẻ không có việc gì tiếp tục ăn cơm.

Lục Chi đi ra, nhìn thấy bát đĩa của Lục Dục Chi sạch sẽ, trong thùng rác cũng không có đồ ăn dư thừa, lúc này mới hài lòng ngồi xuống.

"Quốc Khánh lần này ca ca không có hoạt động sao?" Lục Chi vừa ăn vừa hỏi.

"Có, nhưng thời gian buổi tối đều dành cho Chi Chi, suất diễn ở tỉnh khác cũng quay chụp xong rồi, trong thời gian ngắn không cần rời khỏi thành phố Bắc Kinh." Lục Dục Chi ôn nhu nói, tiếp nhận bát thức ăn Lục Chi đưa cho hắn, lần này tất cả đều là đồ ăn hắn thích.

"Quá tốt rồi." Lục Chi vui vẻ, gương mặt tươi cười, bằng không lễ Quốc Khánh cô chỉ có thể ngây ngốc ở trong KTX trường học.

Lục Dục Chi ăn no đến tám phần thì dừng đũa. Sau đó người phục vụ theo yêu cầu mang đến một chai rượu vang nho, hắn rót nửa ly cho mình rồi rót nửa ly cho Lục Chi.

Lục Chi kinh ngạc nhìn Lục Dục Chi.

Lục Dục Chi cười cười nói: "Là ai nói rằng đã trưởng thành còn bị ca ca quản?"

Lục Chi ngượng ngùng cúi đầu, hai tay nâng lên chiếc ly vang đỏ, khẽ nghiêng thân ly, rượu vừa vặn chạm vào môi cô. Cô đưa lưỡi nhẹ nhàng khẽ liếʍ, đầu lưỡi nếm được một ít vị chát, sau khi quét một vòng trong khoang miệng, cảm thấy hương vị tạm được, cô cũng không bài xích, bởi vậy miệng nhỏ cúi xuống uống vài hớp rượu.

Nửa ly rượu nhưng một phần hai đã được cô uống vào bụng thì bị Lục Dục Chi ngăn lại.

Lục Dục Chi buồn cười, vươn ngón tay nhẹ nhàng gõ trán Lục Chi, "Nha đầu ngốc, uống rượu vang là để thưởng thức, không phải giống như nước ngọt mà uống liên tục thế."

Lúc này Lục Chi mới buông ly xuống, thè lưỡi, mặt đầy thẹn thùng nhìn anh trai mình.

Ly rượu của Lục Dục Chi còn chưa được động vào, Lục Chi nhìn thấy cách tay hắn cầm ly rượu, ba ngón tay trỏ cái và giữa thoải mái nắm quanh bầu ly, hai ngón còn lại thì tự nhiên đặt vào chân dài của ly. Đồng thời, nhẹ lay động ly rượu, lắc lư rượu, rồi sau đó mới đưa đến bên môi, nhấp môi uống một ít.

Động tác của Lục Dục Chi ưu nhã, tựa như công tử quý tộc. Dù cho giơ tay nhấc chân đều hàm chứa sự mê hoặc. Lục Chi không nghĩ tới anh trai uống rượu mà cũng có thể tạo nên cảnh đẹp ý vui như vậy, nhất thời say mê.

Thẳng cho đến lúc tiếng chuông điện thoại cắt ngang cảm xúc của Lục Chi, cô mới giật mình tỉnh táo, vội cúi đầu ăn đồ ăn trong bát, che giấu bản thân vừa rồi mất hồn.

Điện thoại do người đại diện của Lục Dục Chi gọi tới, Lục Dục Chi cau mày từ chối nghe, người đại diện kiên nhẫn không từ bỏ tiếp tục gọi.

"Ca ca, anh nghe máy đi, vạn nhất có việc gì gấp thì sao?" Người đại diện biết Lục Dục Chi muốn ở bên em gái mình, yêu cầu không gian tự do, cho nên trừ phi có việc gấp, giống như vừa rồi nếu bị Lục Dục Chi từ chối một lần thì hắn ta sẽ không tiếp tục gọi nữa, mà trực tiếp gửi tin tức qua WeChat.

Lục Dục Chi đành phải nghe theo lời em gái, đi ra ban công nhận điện thoại.

Lục Chi liếc mắt nhìn anh trai ở ngoài ban công, thân hình Lục Dục Chi cao lớn, chân dài, vai rộng, eo thon. Mặc quần áo thì nhìn gầy, cởϊ qυầи áo thì có thịt, quả thực quần áo che giấu dáng người. Sườn mặt thon gầy, độ cong góc cạnh rõ ràng, mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, ngay cả vẻ mặt cau mày cũng tựa như một bức họa.

Cuộc nói chuyện điện thoại này kéo dài thật lâu, chờ đến khi Lục Dục Chi cúp máy tiến vào phòng, chỉ thấy con thỏ nhỏ không nghe lời nào đó, đã uống hết hơn phân nửa rượu nho, say khướt nằm ở trên bàn ăn.

Đôi môi anh đào mấp máy, mùi rượu hòa trộn với hương thơm cơ thể cô, truyền tới tận đáy lòng hắn. Trong cơ thể xao động, khó mà áp chế dòng kí©h thí©ɧ, khiến cho Lục Dục Chi cúi người nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên trán Lục Chi.

Lục Dục Chi yêu cầu người phục vụ mang đến một chiếc chăn mỏng, đắp ở trên người Lục Chi. Dùng cách bế công chúa, ôm lấy Lục Chi bế lên, đi sang một khách sạn ở kế cận.



"Chi Chi, em là của một mình anh." Lục Dục Chi không màng em gái giãy giụa, hôn xuống đôi môi đỏ mọng hắn mơ ước đã lâu.

"Ngô... Ca ca..." Lục Dục Chi hôn vội vã lại mãnh liệt, xâm lấn tứ phía bên trong khoang miệng Lục Chi.

Lưỡi to quấn lấy lưỡi nhỏ mυ"ŧ vào, bởi vì Lục Chi uống rượu nho, nên bên trong miệng có chút mùi rượu, còn tự thân cô thì có vị ngọt. Lục Dục Chi không khỏi có chút nghiện, động tác dần dần được vỗ về bởi vị ngọt, dịu dàng hơn rất nhiều.

Lưỡi to câu lấy lưỡi nhỏ nhảy múa ở bên trong khoang miệng nóng ấm và ẩm ướt, ngay cả hô hấp, hơi thở của Lục Chi đều lây dính vị ngọt. Lục Dục Chi đắm chìm trong đó, không cách nào tự kiềm chế, hắn thật giống như cũng say.

Lục Chi không có kinh nghiệm hôn môi, tự nhiên bị người đàn ông dây dưa hôn. Cơ thể phản kháng giãy giụa dần dần mất sức lực, ngay cả hô hấp dường như cũng bị người đàn ông đoạt đi.

Lục Dục Chi cách lớp váy hơi mỏng, cảm thụ thân thể mềm mại của thiếu nữ dưới thân. Một tay hắn nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của em gái, da thịt dưới bàn tay hắn nóng lên, hắn mê mẩn lưu luyến quanh eo và bụng. Làn váy dài quá đầu gối vốn do Lục Chi vặn vẹo đã bị cuốn đến dưới mông, giờ bởi vì bàn tay của người đàn ông kéo lên, lộ ra nguyên vẹn qυầи ɭóŧ viền ren màu trắng và một vùng bụng nhẵn nhụi bằng phẳng.

~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~