Chương 26: # Đả đảo Triệu An Nhiên # ❄

Editor: Cindy

Lục Chi nghe được Triệu An Nhiên kiên quyết muốn đi theo đánh bắt cá, nội tâm liên tục khinh bỉ nôn mửa.

"Cô ta thật đáng ghét."

"Cô ta vì sao không tiếp nhận tay của Vu Bồng?"

"Còn khá ổn khi ca ca không thèm để ý cô ta."

"Trương Mộ Vân thật tốt a!"

Lục Dục Chi nghe tiểu cô nương toái toái niệm*, buồn bực trong lòng cũng tiêu tan mấy phần.

* Toái toái niệm: Luôn lặp đi lặp lại một số điều tầm thường và vô nghĩa, mô tả người nói rất hay cằn nhằn.

Trên màn hình chiếu đến cảnh 4 người đã tới được ao cá sau quá trình trèo đèo lội suối, hai người đàn ông đeo thêm giày nhựa rồi xuống ao vớt cá.

Đây không phải lần đầu tiên Trương Mộ Vân tới bắt cá, cũng đi theo xuống nước, chỉ lưu lại một mình Triệu An Nhiên đứng trên bờ.

"Chị An Nhiên không xuống dưới sao?" Trong tay Trương Mộ Vân cầm sọt cá, nhìn người phụ nữ đứng ở bờ ao, mặc váy đầm dài, làn váy tung bay theo gió.

"Tôi, tôi hơi sợ." Triệu An Nhiên nổi tiếng do nắm trong tay danh hiệu hoa hậu giảng đường thanh thuần, dĩ nhiên ở trước ống kính tỏ một dáng vẻ liễu yếu đào tơ, nũng nịu nói.

"An Nhiên, nếu không cô xuống dưới thử xem, cơ hội trải nghiệm thú vui khi bắt cá rất khó có được a. Không cần sợ, chúng tôi đều ở đây." Vu Bồng là một người thẳng thắn, không rõ người này nếu sợ thì còn đòi tới đây bắt cá làm gì.

Triệu An Nhiên hôm nay bị hai anh em bọn họ trong tối ngoài sáng cản trở vô số lần, còn làm hư hỏng không ít chuyện tốt của cô ta. Dứt khoát bỏ qua bọn họ, chuyển hướng tới Lục Dục Chi: "A Dục, anh tới giúp em một tay đi."

Cô ta cố ý thấp giọng, một tiếng A Dục gọi đến mức ám ảnh, đôi mắt phượng hàm chứa tình ý nhìn Lục Dục Chi.

Lục Dục Chi trực tiếp bị cô ta gọi tên, không có cách nào tiếp tục đối phó qua loa lấy lệ, nhìn vị trí của Vu Bồng và Trương Mộ Vân, quay lại nhìn người nào đó làm bộ làm tịch đứng ở trên bờ.

Hắn cau mày, cố gắng thuyết phục: "Triệu tiểu thư, cô mặc váy, không quá thuận tiện, không bằng cứ ở trên bờ trông sọt cá đi?"

"Được, em nghe anh." Triệu An Nhiên ngượng ngùng gật đầu, ngoan ngoãn đứng ở bên bờ, ánh mắt nhìn Lục Dục Chi không chớp.

Lục Chi trợn trừng mắt, tức giận bĩu môi, duỗi tay coi khuôn mặt tuấn tú của Lục Dục Chi như cục bột mà nhào nặn.

"Ngô... Chi Chi... Anh... Oan uổng..." Lục Dục Chi bị xoa véo, nói chuyện đứt quãng thành câu.

Lục Chi quay đầu sang chỗ khác, không để ý tới người thân quen nào đó đi trêu hoa ghẹo nguyệt người khác.

"Thật xin lỗi Chi Chi, anh oan uổng a." Lục Dục Chi xoa xoa mặt mình, từ phía sau lưng ôm lấy Lục Chi.

Để đầu cô gái nhỏ tựa trên bả vai mình, mái tóc dài mềm mại quét qua cằm hắn, mang đến cảm giác ngứa ngáy tê tê dại dại.

"Anh vì sao quan tâm cô ta?" Đầu óc Lục Chi bị giận đến mê muội, quên mất phải tiếp tục xem show.

Lục Dục Chi thấp giọng dụ dỗ: "Cùng nhau tham gia một chương trình nên không có biện pháp, anh lần sau không nhận lời tham gia nữa, được không?"

"Hừ, cô ta còn gọi anh là A Dục!" Cô còn chưa từng gọi anh ấy như vậy, trong lòng Lục Chi chua xót, nước mắt không chịu nghe lời từ khóe mắt tràn ra.

"Chi Chi ngoan, lần sau anh không bao giờ nhận lời show tống nghệ, tha thứ cho anh được không? Không khóc, ân? Em vừa khóc, anh liền đau lòng." Vừa nói Lục Dục Chi vừa dùng ngón tay dịu dàng lau nước mắt ở đuôi mắt Lục Chi đang rơi xuống, Triệu An Nhiên kia gọi hắn là A Dục, hắn trăm ngàn lần cũng chưa từng nghĩ tới.

Hắn rũ mí mắt xuống, che giấu thứ cuộn trào mãnh liệt nơi đáy mắt, trong lòng tính toán, lần này dạy dỗ Triệu An Chi còn chưa đủ, cô ta hại cô gái nhỏ của hắn thương tâm rơi lệ, càng phải xử lý mạnh tay hơn chút.

Không chỉ Lục Dục Chi tức giận, fans trên Weibo càng bùng nổ tức giận hơn. Lần này ngay cả viết tắt tên hay ám chỉ cũng không dùng, trực tiếp ghi thẳng cái tên Triệu An Nhiên.

Tặng cho Triệu An Nhiên mấy cái hot search hắc, hơn nữa còn chiễm trệ trên đỉnh hot search.

# Triệu An Nhiên không cần face #

# Triệu An Nhiên giả bộ #

# Đả đảo Triệu An Nhiên #

Người qua đường xem tới đây, tất cả cũng không phải người mù, rốt cuộc có yêu đương hay không liếc qua thấy ngay, rõ ràng Triệu An Nhiên một mực dính lấy Lục Dục Chi, Lục Dục Chi muốn tránh còn không kịp, lôi kéo Vu Bồng và Trương Mộ Vân làm bia đỡ đạn.

Ở trong nhiệm vụ bắt cá, Triệu An Nhiên lại càng biểu lộ hành động và ý tứ một cách trọn vẹn trắng trợn.

Đứng ở trên bờ ỏn ẻn và õng ẹo kêu gọi.

"A Dục cố lên!"

"A a a, A Dục, bên kia có một con cá, A Dục thật là giỏi!"

"A Dục, chỗ này! Mau!"

Giống như toàn bộ ao cá chỉ có mình cô ta và Lục Dục Chi, thẳng nam Vu Bồng nghe thấy như vậy cũng phản ứng lại, tránh né máy quay nháy mắt với Lục Dục Chi một cái, Lục Dục Chi cảm kích mỉm cười.

Một màn này được cư dân mạng xem, cắt ghép thành mọi loại video động vật và ma quỷ, trong video tràn nghiệp âm thanh ỏn ẻn của Triệu An Nhiên, có thể tuần hoàn lặp lại vô hạn.

【 Hừ, còn cố bám víu cái danh hiệu thanh thuần, kêu gọi như một con gà/ 🤮🤮🤮】

【 Triệu An Nhiên buông tha cho ca ca nhà tôi, cọ nhiệt độ suốt một buổi chiều có vui vẻ không? Không hổ là Triệu gà / 😤/😏 / 😡 】

【 Bọn doanh tiêu hào rác rưởi ăn được từ Triệu gà bao nhiêu tiền? Ca ca nhà tôi sao có thể coi trọng loại phụ nữ như thế này? Khuôn mặt kia cũng không biết đã chỉnh sửa bao nhiêu lần, cô ta xứng sao?

Ngoại trừ fans của Lục Dục Chi lòng đầy căm phẫn, fans tiểu thuyết nguyên tác của phim điện ảnh mới cũng sôi nổi nhắn lại, cảm thấy Triệu An Nhiên hủy hoại hình tượng nữ chính hoa hậu giảng đường thanh thuần trong lòng bọn họ.

Trong khoảng thời gian ngắn, Triệu An Nhiên hoàn toàn trở thành đối tượng bị cười cợt.

Bất quá những điều này không liên quan đến Lục Chi, nửa đoạn sau cô không xem tiếp. Đợt ghi hình lần này chia thành 2 tập phát sóng, tối nay một tập, tuần tới chiếu tập còn lại.

Lục Chi đã không có hứng thú xem tiếp, cô quyết định chờ show phát sóng xong, fans của Lục Dục Chi biên tập cut video, cô chỉ xem phân cảnh có anh trai.

Bởi vì ngày mai phải quay về trường học, Lục Dục Chi giúp cô thu dọn đồ đạc. Cô ngồi ở mép giường, nhìn bóng người bận rộn của người đàn ông.

"Cuối tuần em có thể về nhà lấy thêm nha."

"Không được, thời tiết sau Quốc Khánh bắt đầu lạnh, buổi tối ngủ em còn hay đá chăn, mấy bộ quần áo và tấm chăn này phải mang đi cho anh. Loại mùa như này rất dễ sinh bệnh, hòm thuốc nhỏ anh đã để sẵn một vài loại thuốc thường dùng, nếu thật sự không thoải mái nhất định phải đến bệnh viện kiểm tra, cũng phải gọi điện thoại cho anh, không được gạt anh, đã biết chưa? Còn có..."

Lục Chi nghe người đàn ông lải nhải, gót chân nhỏ để ở mép giường tùy ý lắc lư, khóe miệng giương lên nụ cười hình vòng cung, nghiêm túc trả lời mỗi vấn đề người đàn ông nhắc đến.

Đúng lúc này, di động của Lục Chi đặt ở trong tầm tay phát sáng, người gửi là bạn cùng phòng của cô, Ôn Điềm.

Tin nhắn mới nhất viết【!!! Mau xem! Nhất định phải xem cho tớ! 】

Lục Chi nghi hoặc click mở khung chat, phát hiện Ôn Điềm chuyển tiếp gửi cho cô một đường link.

Cô tò mò nhấn vào, trình duyệt web tự động mở ra.

Đợi thấy rõ nội dung biểu hiện trong liên kết mở rộng, Lục Chi có tật giật mình vội vàng liếc nhìn Lục Dục Chi một cái, thấy hắn vẫn như cũ cúi đầu, vội vàng back lại khung chat.

【 A a a a a a a a, Thực xin lỗi, tiên nữ tớ sai rồi, tớ gửi cho nhầm người! 】

【 Cậu ngàn vạn lần đừng click mở!!!!! 】

【 Tiên nữ tha lỗi cho tớ! Tớ thật sự không phải người như vậy đâu!!!!! 】

Lục Chi đỏ mặt, làm bộ mới vừa mở khung chat ra, gửi lại cho Ôn Điềm một dấu hỏi chấm to đùng.

【? 】

【 Thứ gì, làm sao vậy? 】

Ôn Điềm thầm nghĩ cũng may tốc độ tay của mình khá nhanh, kịp thu hồi tin nhắn trở lại, bằng không như có cảm giác đang dạy hư tiểu tiên nữ, tội lỗi a!

~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~